Kết quả không có bất kỳ một cơ hội thương lượng nào, một nhóm người lập tức
phân tán ra tìm kiếm, thái độ rất tích cực, không tích cực cũng không được,
không tìm được bọn hắn thì một người bọn họ phải chết, vậy thì chỉ có thể bắt
đám người Dữu Khánh tới nhận lấy cái chết.
Một nhóm người đầu tiên là bay vòng quanh bên ngoài ngọn núi tìm kiếm một
lần, sau đó là kiểm tra cẩn thận toàn bộ trong ngoài thần thụ, sau khi không có
chút thu hoạch nào, bọn họ đều tập trung sự chú ý vào mặt cát dưới chân núi.
Nếu như nói có chỗ nào dễ giấu người, tại nơi này, e rằng cũng chỉ có lòng đất
dưới lớp cát.
Một đám tu sĩ Cao Huyền tức thì tựa như gây ra sông cuộn biển gầm, thi pháp
quấy nhiễu đất cát dưới chân núi, liên tục cày sâu mấy lần, nhưng cho dù đã là
chạm đến kết giới trong lòng đất, bọn họ vẫn không thể phát hiện được bóng
người nào, giày vò đến lúc bầu trời tối đen mà vẫn không hề có chút thu hoạch,
chỉ vì phạm vi chân núi thực sự lớn.
Ngồi ở trên ngọn cây nơi đỉnh núi, bộ dạng xem náo nhiệt, Tri Linh đại thánh
thấy đám người hình như vì tìm không được mà có dấu hiệu lười biếng, âm
thanh của nó lanh lảnh vang lên, “Trước rạng sáng ngày mai, nếu như vẫn tìm
không được, vậy thì các ngươi chết thay bọn hắn đi.”
Lời này vừa được nói ra, tính mạng của tất cả mọi người liền tiến vào giai đoạn
đếm ngược, cả đám tức thì trở nên gấp gáp, nhưng tên Yêu vương đó cũng
không phải là kẻ có thể cò kè mặc cả, bọn họ chỉ có thể vực dậy tinh thần một
lần nữa chuyên tâm tìm kiếm.
Không thể tìm được bóng người nào ở bên ngoài toàn bộ ngọn núi, vậy thì chỉ
có thể đi vào tìm kiếm bên trong lòng núi.
Trong đám người đang tích cực tìm kiếm, thực ra Hướng Lan Huyên là người
âm thầm không chú tâm nhất, khi đi đến các đường hang trong lòng núi và
không ai nhìn thấy mình, nàng ta chỉ lòng vòng nhìn nhìn khắp nơi như cưỡi
ngựa xem hoa, hoàn toàn chỉ là qua loa cho xong chuyện, điều nàng càng để
tâm chú ý chính là động tĩnh của những người khác, tương đối chú ý xem người
khác có tìm thấy hay không.
Với kiểu đi dạo như vậy của nàng, chẳng bao lâu liền vượt qua tiến độ tìm kiếm
của những người khác, nàng tiến đến không gian dưới lòng đất trước tiên.
Khi đi đến lối vào không gian rộng lớn dưới nền đất đó, nàng cũng cảm thấy
không cần phải đi vào tìm kiếm, bởi vì bọn hắn đi ra ngoài từ nơi này, cảm thấy
đám người Dữu Khánh không có khả năng sẽ trốn ở nơi này, nàng quay đầu lại
định rời đi.
Nhưng vừa mới quay người đi được hai bước, nàng liền dừng lại, nàng chậm rãi
quay đầu lại nhìn về phía lối vào đó, ánh mắt lấp lóe một hồi, nhớ tới biện pháp
thoát thân không thể tưởng tượng nổi của Dữu Khánh ngay tại dưới mí mắt của
mọi người lúc trước.
Trong tình huống bình thường, mọi người chắc hẳn sẽ không trốn ở nơi này,
nhưng với hắn thì…
Nàng lập tức xoay người lại, lướt vào bên trong không gian, nhìn quanh nhìn
quất một hồi, sau đó nhanh chóng phi thân bay lên, lượn quanh tìm kiếm theo
kiểu xoắn ốc.
Đám người Dữu Khánh treo ngược người trên mái vòm nhìn thấy bóng người
xuất hiện tại cửa vào thì đã âm thầm khẩn trương, đến khi phát hiện thấy bóng
người nọ bắt đầu bay lượn tìm kiếm thì đều âm thầm kêu khổ.
Dữu Khánh phát hiện thấy góc độ suy nghĩ vấn đề của mình vẫn còn quá non
nớt, hắn chỉ đứng ở góc độ của người tu vi thấp như bọn hắn để đánh giá vấn đề
tìm kiếm, mà đã quên rằng nhóm người đó đều là tu sĩ Cao Huyền, đều là nhân
vật có thể bay lượn trên không để lục soát, đối với người ta mà nói, treo người
tại trên mái vòm như thế này có khác gì với đứng trên mặt đất sao?
Bọn hắn chỉ có thể ở trong lòng âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện đối phương
có sơ sót, từ đó lướt qua bọn hắn, cầu nguyện nàng không nhìn thấy, không nhìn
thấy, không nhìn thấy.
Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, không bao lâu sau, Hướng Lan Huyên liền
dừng lại, lơ lửng trên không trung, cùng với mấy người treo ngược trên mái
vòm mở to mắt nhìn chằm chằm nhau.
Hướng Lan Huyên thực sự không nói nên lời, nàng chỉ là đột nhiên nảy sinh ý
nghĩ, chỉ là định tìm thử xem mà thôi chứ không mong chờ gì, không nghĩ tới
đám gia hỏa này thực sự trốn tại nơi không có khả năng này, từng người treo
ngược ở đây giống như cái gì chứ? Người không giống người, dơi không giống
dơi.
Cuối cùng, là Dữu Khánh cười gượng phá vỡ sự trầm mặc, “Hướng đại hành
tẩu, cái này, ta nhớ khi chúng ta trúng nọc độc của ong thì ở chung trong một
hang động qua một đêm, cái này, cái này…”
Hắn muốn trực tiếp hỏi xem giữa hai người có phải đã phát sinh quan hệ nam
nữ hay không, nhưng chuyện đó thực sự không dễ nói thẳng ra, quả thực xấu hổ
nói ra miệng, nhất là ngay tại trước mặt hai đồng môn, hơn nữa thực lực của đối
phương rất mạnh, xúc phạm e rằng có bất trắc.
Đương nhiên, mấu chốt không phải là muốn hỏi có từng phát sinh quan hệ nam
nữ hay không, mà để sau khi xác nhận có quan hệ thì dễ nhắc nhở đối phương
niệm tình một ngày phu thê trăm ngày ân ái mà buông tha cho bọn hắn.
Hướng Lan Huyên đã đoán được hắn muốn thả cái rắm gì, một bên mày dần
dần nhếch lên, nhận thấy tên Thám Hoa lang này thật sự không phải chẳng ra gì,
khi cần thì cái này cái này gì gì đó, khi không cần tới thì nếu có thể lừa gạt liền
lừa gạt, có thể vứt bỏ liền vứt bỏ, hãm hại không chút nương tay, cái quái gì vậy
chứ.
Nàng lập tức vểnh khóe môi như cười như không đáp lại: “Cái này gì vậy? Nói
đi, nếu nói lời khó nghe, ta đánh rụng răng ngươi.”
Dữu Khánh tức thì không nói nên lời, vậy mình nên nói hay là không?
May mà tình thế hiện tại cấp bách, Hướng Lan Huyên không có thời gian tán
gẫu với hắn, liền trực tiếp giải thích tình huống, “Lão yêu đó ở bên ngoài bố trí
tai mắt, đã biết các ngươi còn chưa có chạy thoát, biết các ngươi còn trốn ở
trong kết giới này, nó đang tại ép mấy người chúng ta phải tìm ra các ngươi,
người nào tìm không được thì giết người đó, kỳ hạn tại trước rạng sáng ngày
mai. Bây giờ ta chỉ hỏi các ngươi, đến cùng các ngươi có cách nào chạy thoát
hay không, dẫn theo ta cùng nhau chạy trốn?”
Dữu Khánh cười gượng nói: “Đại hành tẩu, chúng ta đã là bằng hữu lâu rồi, cho
dù không có cách nào chạy thoát, chắc hẳn ngươi cũng sẽ không bán đứng
chúng ta chứ?”
Hướng Lan Huyên vươn tay tới, hai ngón tay trực tiếp nắm lấy chút ria mép của
hắn, kéo mạnh, “Ai ui, bây giờ mới biết chúng ta là bằng hữu a, sao lúc đẩy ta
vào trong chỗ chết lại không suy nghĩ cho ta a, khi có cách chạy trốn vì sao
không muốn mang theo ta chứ? Nhổ lông cho ngươi a!”
Tay chân bám trên mái vòm treo ngược người, môi Dữu Khánh bị kéo đau đớn,
nhưng vẫn phải cố gắn nặn ra vẻ mặt lấy lòng, “Làm sao có chuyện đó, Đại
hành tẩu có năng lực phi phàm, chỉ có chúng ta đi nịnh bợ, đâu đến lượt ta đi
giúp đỡ. Ngài khẳng định đã hiểu lầm rồi.”
Hướng Lan Huyên liếc nhìn Nam Trúc suy yếu trong vòng tay Hướng Chân, lần
nữa ngừng nói nhảm, quay trở lại chuyện chính: “Ta có thể giúp các ngươi,
nhưng ta không thể góp tính mạng mình vào với các ngươi. Lão yêu đã đưa ra
quy tắc trò chơi như vậy, nếu một người trong số các ngươi nguyện ý để ta giao
ra báo cáo kết quả, ta sẽ không tiết lộ các ngươi ở tại nơi này, thậm chí còn có
thể yểm trợ giúp các ngươi. Bây giờ, ta sẽ giao hết các ngươi ra hay là giao một
người cho ta đi báo cáo kết quả, tự các ngươi quyết định đi.”
Mấy người treo ngược quay nhìn nhau, xét về tình về lý, hi sinh một người để
đổi lấy Hướng Lan Huyên được sống sót và trợ giúp bọn hắn tránh thoát một
kiếp là lựa chọn tốt nhất, nhưng ai có thể hi sinh vì bọn hắn chứ? Chọn người
nào hi sinh đây?
Ánh mắt Dữu Khánh vô thức liếc nhìn về phía Dã Tiên trong vòng tay Mục
Ngạo Thiết, từ góc độ tình cảm, hắn đương nhiên sẽ chọn hi sinh Dã Tiên,
nhưng Dã Tiên là mấu chốt để bọn hắn thoát thân khỏi phong ấn, không có Dã
Tiên, tiếp tục trốn cũng vô nghĩa.
Nam Trúc đột nhiên lên tiếng: “Ta bị thương nặng không tiện trốn tránh, là một
gánh nặng, giao ta ra đi.”
Giọng nói vẫn còn rất suy yếu, nhưng nhìn chung gã đã có thể tự cất tiếng nói
chuyện mà không cần có sự trợ giúp của người khác.
Hướng Chân là người một mực bảo vệ thương thế cho Nam Trúc, nên là người
cảm nhận rõ ràng nhất sự chuyển biến của chấn thương trong cơ thể gã, trong
thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa ngày, không chỉ tất cả những điểm chảy máu
trên cơ thể gã đã tự kết vảy, mà toàn bộ vết thương trong ngoài đều đang nhanh
chóng tự lành, khả năng tự khôi phục thật kinh người.
Với gã ta mà nói, lời giải duy nhất cho điều này chính là lời nói dối của Dữu
Khánh lúc trước, hắn nói trước đó Nam Trúc đã ăn thật nhiều mật ong.
“Không được.” Mục Ngạo Thiết trực tiếp từ chối đề nghị của Nam Trúc, “Thân
thể ta tốt, chống chịu được bị Yêu vương hành hạ, để ta đi.”
Lửa thử vàng, gian nan thử sức, nguy nan mới thấy chân tình.
Đôi mắt Hướng Lan Huyên lấp lóe sáng, xem như đã một lần nữa xác nhận
được, hai người chủ động hi sinh bản thân ở trước mắt mình này là những người
có thể sẵn sàng chết vì Dữu Khánh. Chỉ là nàng có phần không hiểu, Dữu
Khánh từ đâu mà có được những người trung thành và tận tâm như thế, có được
một người đã là không dễ, hắn lại có được hai người.
Nàng quay nhìn sang Dữu Khánh, muốn xem Dữu Khánh lựa chọn thế nào.