Bán Tiên

Chương 1175: Ẩn nấp (2)




Bên trong không gian lòng đất lốm đốm sáng như bầu trời đầy sao, sau khi xác

nhận tu vi của Thiên Vũ quả thực không phải là mối đe dọa với mình, Tri Linh

đại thánh lại quay sang dò hỏi mọi người về tình huống đám người cùng Dã

Tiên tiến vào Chư Yêu chi cảnh, trọng điểm quan tâm là cách vào và ra như thế

nào.

Những người này tuy rằng không tiết lộ tình huống gây bất lợi cho họ, nhưng

thông tin mà bọn họ biết được cũng không phải loại tiểu lâu la như Phượng

Tàng Sơn có thể so sánh.

Từ trong miệng Thiên Vũ, xác nhận được những lời Dã Tiên nói lúc trước là

thật, cánh cổng tiên phủ thực sự do đám người Dữu Khánh mở ra, Tri Linh đại

thánh không biết chợt nhớ tới điều gì, hỏi mọi người: “Trước khi mở ra cánh

cổng vào giới này, các ngươi là đang giày vò chiếc đầu quan tộc trưởng truyền

thừa của Phượng tộc hả?”

Mọi người vâng vâng dạ dạ đáp phải.

Hướng Lan Huyên và Thiên Vũ vô thức quay nhìn nhau, hai người đều có giấu

giếm, không tiết lộ việc trong đầu quan của tộc trưởng Phượng tộc có giấu

phượng vũ, không biết vị Yêu vương này truy hỏi điều này là có ý gì.

Tri Linh đại thánh hỏi tiếp: “Lúc trước Phượng Hòa nói hắn nhìn thấy nhóm

người tên ria mép mở ra tiên phủ, cho nên nắm giữ được cách ra vào mới sao?”

“Đúng vậy.” Mọi người dồn dập gật đầu.

Bọn họ đều biết tên ban đầu của Dã Tiên ở đây là Phượng Hòa.

Tri Linh đại thánh chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài lối vào, “Bên ngoài đã lâu

không có động tĩnh gì, Phượng Tàng Sơn làm sao còn chưa quay lại? Đi, đi ra

xem.”

Nó đã lên tiếng, một đám người tự nhiên phải nghe theo.

Mấy người ẩn nấp tại trong nhánh rẽ chờ bọn họ đi qua đi, ngay sau đó liền nhô

ra, do dự không biết có nên thực hiện theo kế hoạch lúc trước hay không.

“Còn thiếu một người chưa đi ra, Phượng Kim Kỳ không đi ra.” Dữu Khánh

lẩm bẩm, do dự không quyết, rồi nghĩ đến việc Phượng Kim Kỳ trọng thương

nằm trên đất, hắn quyết định phất tay ra hiệu cho mấy người lẻn vào trong

không gian lòng đất đó.

Tuy nhiên, hắn lại rút kiếm ra cầm trong tay, lần mò đi về phía Phượng Kim Kỳ

gục xuống, không có ý nào khác, vì mạng sống của nhóm người mình, hắn

muốn hạ độc thủ với Phượng Kim Kỳ.

Nói ngắn gọn chính là không thể để Phượng Kim Kỳ có cơ hội nói cho mấy

người khác biết bọn hắn trốn về lại đây.

Mỗi lần rơi vào trường hợp này, có thể coi hắn là kẻ tàn nhẫn.

Khi hắn tìm đến bên cạnh Phượng Kim Kỳ thì phát hiện thấy một đời tộc trưởng

Phượng tộc đã không còn thở, hắn đưa tay tới kiểm tra, nhận thấy cơ thể đã lạnh

đi, con mắt vẫn còn nửa mở, coi như chết không nhắm mắt.

“Ai!” Dữu Khánh khẽ cất tiếng thở dài, tra kiếm vào vỏ.

Rồi cũng không dám chần chừ lâu, hắn nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng ánh

mắt dừng lại trên mái vòm, lập tức dặn dò Mục Ngạo Thiết mấy câu, sau đó

lướt đến bên cạnh, đạp tường leo lên, sử dụng cả tay và chân, leo đến trên mái

vòm treo ngược người một hồi, sau đó mới phi thân trở xuống bên cạnh mấy

người, hỏi: “Có thể nhìn thấy ta không?”

Mục Ngạo Thiết: “Cao như vậy, nếu không che khuất hạt châu phát sáng thì

không nhìn thấy được.”

Dữu Khánh lại nhìn sang Hướng Chân, vị này tu vi cao hơn, pháp nhãn chắc

hẳn cũng tốt hơn một chút.

Hướng Chân cũng lắc đầu, “Không nhìn thấy.”

Dữu Khánh lập tức có lòng tin, cất tiếng kêu gọi, mọi người cùng nhau leo lên

mái vòm, treo ngược người ẩn nấp ở bên trên.

Nơi lạ nước lạ cái, thực sự là không tìm được địa điểm thích hợp để ẩn nấp, vì

mạng sống, chỉ có thể nỗ lực hết sức nghĩ cách mà làm.

Vừa đi ra khỏi lối ra phía dưới “Thần thụ”, đám người Tri Linh đại thánh liền

nhìn thấy được thi thể bị chặt thành nhiều mảnh trên mặt đất, từ một số điểm

đặc thù, không khó để nhận ra được người bị chết là Phượng Tàng Sơn, hơn nữa

còn có cái đầu của Phượng Tàng Sơn bị Tri Linh đại thánh cách không chụp tới.

Mấy tên gia hỏa đó lại có thể giết ngược lại Phượng Tàng Sơn sao? Nghĩ tới sự

chênh lệch tu vi, mấy người chạm ánh mắt nhau.

Tri Linh đại thánh tiện tay ném cái đầu trên tay đi, rồi bay lên trời, bay thẳng

vào trong một hang đông trên thân cây, chính là nơi mà mấy người Dữu Khánh

từng tới lúc trước. Nó đi tới trước trang thờ trống không, nhìn chằm chằm.

Phía sau nó, mấy người khác cũng lần lượt phi thân tiến vào, trong lúc đang

quan sát hoàn cảnh nơi đây, bọn họ chợt nghe Tri Linh đại thánh cất tiếng cười

nhạt, “Bọn hắn vừa mới tới đây, xem ra phương pháp mở ra cánh cổng giữa hai

giới có liên quan tới phượng vũ.”

Nghe được lời này, Hướng Lan Huyên và Thiên Vũ lại vô thức chạm ánh mắt

nhau, Hướng Lan Huyên nhịn không được hỏi: “Làm sao biết được điều đó?”

Tri Linh đại thánh chậm rãi xoay người lại nhìn nàng, “Chiếc lông phượng vũ

được thờ phụng tại nơi này đã không còn, trong đầu quan tộc trưởng Phượng

tộc cũng có một cây phượng vũ, là do chính tay Phượng Hòa đặt vào, hồi đó tận

mắt ta nhìn thấy.”

Dứt lời nó lại lướt đi, bay xuống dưới.

Mọi người quay mặt nhìn nhau, sau đó lại nhanh chóng đi theo xuống, trở lại

bên cạnh thi thể của Phượng Tàng Sơn.

Tri Linh đại thánh lạnh lùng quan sát xung quanh một vòng, rồi tự tin nói: “Bọn

hắn không ra được, chắc hẳn là ẩn nấp ở đâu đó.”

Mấy người chạm ánh mắt nhau, Ô Ô cất lời nhắc nhở: “Dã Tiên có thể mở ra

phong ấn, thời gian dài như vậy đủ để cho bọn hắn chạy trốn rất xa.”

Tri Linh đại thánh: “Để mở ra phong ấn cần có tu vi nhất định, ta xuất thủ có

chừng mực, hắn đã không thể nhúc nhích được nữa.”

Ánh mắt Hướng Lan Huyên lấp lóe, chỉ vào thi thể trên mặt đất, chen vào nói:

“Đại thánh, nếu Dã Tiên chưa bình thường trở lại, với tu vi của bọn hắn là

không giết chết được Phượng Tàng Sơn.”

Ngụ ý là, ta vẫn cho rằng bọn họ đã chạy thoát rồi.

Nghe nói như vậy, Tri Linh đại thánh cũng có phần do dự, nó chợt ngẩng đầu,

thi pháp cất lên một tràng âm thanh “Cô cô” gấp gáp, âm thanh dập dờn lan

truyền đi xa.

Không bao lâu sau, từ bốn phương tám hướng mơ hồ truyền đến âm thanh “Cô

cô” đáp lại.

Tri Linh đại thánh nghiêng tai lắng nghe một lúc, rồi hừ một tiếng, “Không có

kẻ nào đi ra ngoài, chưa có rời đi thì trốn ở nơi này.”

Nó quay lại nhìn mọi người, hỏi: “Hiện tại bọn hắn có bao nhiêu người?”

Mấy người suy nghĩ một chút, sau đó Xích Lan các chủ trả lời: “Tính cả người

không thể nhúc nhích, còn có năm người.”

Tri Linh đại thánh đảo mắt kiểm kê số người tại đây, “Tính cả ta, chúng ta ở đây

có sáu người, tìm năm người là rất đơn giản, một người ít nhất phải tìm được

một tên. Bây giờ là lúc các ngươi chứng tỏ sự trung thành. Đi tìm đi! Tìm không

được… Chết!”

Mấy người sững sờ, mọi người vốn nên giúp đỡ cho nhau, năm người chia ra

năm người là vừa khít, nhưng tên Yêu vương này lại cứ tính thêm cả mình vào,

đã nói rõ nó nhất định muốn giết chết một người, đây là muốn ép bọn họ không

liều mạng tìm kiếm cũng không được a.

Mà trên mặt Tri Linh đại thánh thì lộ rõ hứng thù tệ hại không chút nào che

giấu.