Sự việc bắt đầu từ trong Quan Phong Dương cổ mộ ở Kiến Nguyên sơn, dị biến
trong cơ thể y đến từ việc đào ra thi thể trong cổ mộ, y cũng không biết Vân Hề
đã thi triển thủ đoạn gì trên thi thể của Quan Phong Dương, chỉ biết rằng sau khi
bị tà thi của Quan Phong Dương gây thương tích, y liền nhận thấy trong cơ thể
tồn tại một luồng tà lực không xua đi được.
Phần tà lực này một mực được ủ dưỡng, sinh sôi và lan tràn ra trong cơ thể y,
lúc ban đầu y còn có thể kiềm chế nó, nhưng về sau càng ngày càng khó áp chế
nó, y có cảm giác mình sắp biến thành một kẻ khác, đôi khi y đau đớn đến mức
tự hủy hoại thân thể mình, nhưng vết thương rất nhanh chóng tự lành lại, y nhận
ra rằng cơ thể của mình có năng lực tự khôi phục rất mạnh mẽ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, cho tới bây giờ, y cảm thấy mình đã sắp không
áp chế được nữa, cảm thấy mình đã ở sát giới hạn tà hóa rồi, cho nên y rất bức
thiết muốn tiến vào tiên phủ để tìm kiếm phương pháp hóa giải của tiên gia.
Nghe nói nơi đây có tiên tuyền, y hi vọng có thể tắm rửa tiên tuyền, tái tạo lại
nhục thân, giải trừ nguy cơ cực lớn tiềm ẩn trong cơ thể.
Mọi người lắng nghe đều cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới trong cơ thể Thiên
Vũ lại ẩn giấu nguy cơ dị biến như vậy.
Ô Ô trầm giọng hỏi: “Lão Tam, vì sao ngươi không nói ra sớm, vì sao không để
mọi người cùng nhau hỗ trợ giải quyết vấn đề cho ngươi?”
Không nói tự nhiên có lí do để không nói, Thiên Vũ liếc mắt nhìn gã một cái,
không có bất kỳ đáp lại nào.
“Tà khí, thì ra là thế.” Tri Linh đại thánh gật đầu, ngũ trảo đột nhiên xòe ra, bao
phủ trên thân thể Thiên Vũ, tự mình thi pháp điều tra xác thực.
“Dực dực dực dực…”
Nơi cửa hang dưới “Thần thụ” trên đỉnh núi, ba sư huynh đệ lóe lên lướt ra. Vừa
ra tới nơi, Nam Trúc lập tức ném Dã Tiên bị trọng thương cho Dữu Khánh, gã
thì nhanh chóng lấy Thiên Dực lệnh ra, một lần nữa nỗ lực hết sức gào lên khẩu
lệnh.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bất kể có thể chạy thoát hay không, trước tiên
khởi động nó đã rồi tính tiếp, vạn nhất bị đuổi theo, bọn họ có thể bay lượn
vòng quanh bên trong không gian phong ấn này để tránh né cũng được, dù sao
cứ tận lực tranh thủ thời gian cái đã.
Dữu Khánh cũng không nhàn rỗi, hắn lay động Dã Tiên ở trong vòng tay, “Đại
tộc trưởng, Đại tộc trưởng, ngài tỉnh lại chút đi.” Chờ Dã Tiên mở mắt ra, hắn
lập tức nói: “Ngài nhìn xem, chúng ta đã chạy ra rồi. Ngài nhanh thi pháp mở
phong ấn ra đi, nếu như chậm trễ sẽ không chạy thoát được. Phía trong đó,
Thiên Vũ chỉ có thể mê hoặc nhất thời, không có khả năng kéo dài quá lâu.”
Khóe miệng đầy máu, tóc dài buông thõng ra đất, Dã Tiên khẽ lắc đầu, suy yếu
nói: “Kinh mạch của ta đã bị hắn phá hủy hoàn toàn, không có sức lực thi triển
thuật pháp mở ra phong ấn nữa.”
“Hả?” Dữu Khánh kinh hãi, nhanh chóng đổi lời: “Vậy để ta, ngài nhanh dạy
cho ta biết làm thế nào thi triển thuật pháp, để ta mở ra, ta đảm bảo sẽ đưa ngài
cùng chúng ta chạy thoát ma trảo.”
Dã Tiên cất tiếng thở dài, “Phong ấn này không phải trò đùa, không phải ai
cũng có thể mở ra được, tu vi của ngươi không đủ, những người ở bên trong
cũng không được, đã không đi ra được nữa rồi.”
Vậy chẳng phải là đã uổng công một hồi ư? Dữu Khánh cực kỳ hoảng sợ nói:
“Đại tộc trưởng, ngài đừng làm ta sợ, lẽ nào không còn cách nào khác sao? Bất
kỳ biện pháp nào cũng được. Hễ là có cách gì, ngài cứ nói ra đi, để ta tận lực
thử một lần.”
Dã Tiên không còn sức lực mở ra hai mắt, “Nhanh đến hang động phía trên
cùng của ‘Thần thụ’, bên trong hẳn là có một chiếc linh vũ phượng hoàng, Tri
Linh chắc hẳn không dám tùy tiện khinh nhờn nó, hẳn là vẫn ở đó. Những
người đó đều biết trước đây ngươi đã từng đi tìm phượng vũ, còn biết rõ ngươi
là người mở ra tiên phủ, bây giờ bọn họ đã quy thuận Tri Linh, e rằng sẽ bộc lộ
phương pháp dùng phượng vũ mở cổng ra. Nhanh đi tìm lông phượng vũ đó,
phá hủy nó đi. Trên người Tri Linh không có cấm chế, một khi để cho nó mở ra
cánh cổng đi đến Nhân gian, với ma tính khó thay đổi của nó, chắc chắn sẽ gây
ra một trận đại họa cho Nhân gian. Nhanh đi phá hủy chiếc lông phượng vũ đó
đi.”
Còn có một chiếc lông phượng vũ? Dữu Khánh ngẩn người, nghĩ thầm, phá hủy
phượng vũ ư, vậy chúng ta làm sao có thể ra ngoài? Lại nói chúng ta làm
chuyện vĩ đại ư?
“Dực dực dực dực,… Á! Lão Thập Ngũ, chạy mau!”
Trong lúc hắn đang ngây người, Nam Trúc đột nhiên cất lên tiếng kêu to thảm
thiết.
Dữu Khánh quay đầu nhìn tới, tức thì kinh hãi lông tơ toàn thân dựng thẳng, tay
chân tê dại, nhìn thấy Nam Trúc vẻ mặt tuyệt vọng, một bàn tay đầm đìa máu
tươi nắm chặt lấy lưỡi đao đâm xuyên qua bụng, tránh bị người chặt đứt ngang,
cũng là muốn dùng hết sức lực còn lại của mình để ngăn chặn hung thủ.
Máu tươi theo tiếng gào to báo nguy mà tuôn trào ra từ trong cổ họng của gã.
Kẻ tấn công không biết đã xuất hiện tại phía sau Nam Trúc từ khi nào, một đao
đâm xuyên Nam Trúc từ sau ra trước, nhìn đối diện lộ ra nụ cười gằn, không
phải ai khác, chính là Phượng Tàng Sơn, kẻ đã giết cha mình bằng thủ pháp
tương tự.
Dữu Khánh sửng sốt, không ngờ tới lại xảy ra chuyện thế này, cũng không nghĩ
tới Phượng Tàng Sơn lại đuổi theo ra nhanh như vậy, lẽ nào Thiên Vũ không
nói được câu nào kéo dài thời gian ư?
Theo sự suy tính của hắn, ít nhất cũng sẽ nói một vài câu vô nghĩa, nhưng hắn
đâu biết rằng, Thiên Vũ chẳng hề nói bất kỳ một câu vô nghĩa nào, vừa đến
trước Tri Linh đại thánh liền trực tiếp quỳ gối.
“Cẩu tặc!” Dữu Khánh cất lên một tiếng hét giận dữ phát ra từ trong linh hồn,
hắn đâu còn quan tâm gì đến sự chết sống của Dã Tiên, trực tiếp ném Dã Tiên
xuống, rút kiếm ra, lao đến.
Mục Ngạo Thiết đôi mắt thoáng cái đỏ lên, cũng ném Hướng Chân xuống, rút
kiếm lao đi.
Hai người đều không có nghe theo lời nói chạy mau của Nam Trúc, đồng loạt
không chút do dự rút kiếm xông tới liều mạng, mặc dù biết rõ mình đánh không
thắng nhưng vào lúc này bọn hắn hoàn toàn không quan tâm tới tính mạng của
mình nữa rồi.
Với tu vi Sơ Huyền của Nam Trúc, gã làm sao có thể kiềm chế được Phượng
Tàng Sơn với cảnh giới Thượng Huyền, Phượng Tàng Sơn cầm chuôi đao
không ngừng cười gằn, tung cước đá bay Nam Trúc ra khỏi lưỡi đao đâm xuyên
người.
Một cước này không hề hạ cước lưu tình, uy lực không nhỏ, có thể nghe được
tiếng xương cốt của Nam Trúc gãy răng rắc, gã phun mạnh ra một búng máu
tươi, toàn bộ ngũ tạng lục phủ tựa như muốn trào cả ra ngoài, bay ra ngoài như
đạn pháo, rơi xuống trên sườn núi, lăn vòng vòng xuống dưới.
“Chết đi!” Dữu Khánh gầm lên giận dữ, xông tới.
Phượng Tàng Sơn nhe răng cười, đang định vung đao chém tới, nhưng thấy thân
ảnh Dữu Khánh đột nhiên lóe lên rồi biến mất.
Ngay sau đó, chợt có mấy cái bóng của Dữu Khánh đồng thời hiện ra, bay lượn
như du long, kiếm vung lên như móng vuốt sắc nhọn xoay quanh tấn công.
Trong trạng thái phẫn nộ tới cực điểm, vào lúc này Dữu Khánh đã phát huy
“Phong Trần kiếm quyết” mà mình tu luyện đến cực điểm.
Phượng Tàng Sơn vô cùng kinh ngạc với tình huống này, gã ta bị làm cho luống
cuống tay chân. Đây là lần đầu tiên gã ta trải nghiệm cảm giác bị một người vây
công, thân pháp của đối phương cực kỳ linh hoạt và mau lẹ, tốc độ xuất kiếm
cực nhanh, thân và kiếm kết hợp rất huyền diệu, trong đời này gã ta chưa từng
thấy ai vượt qua được hắn.
Gã ta xuất thủ mấy lần nhưng không thể chém trúng Dữu Khánh, mà Dữu
Khánh lại ở ngay bên cạnh gã ta, điều này làm cho gã ta cảm thấy khó thể tin
được.
Chính vì điều này, càng khiến cho gã ta không có khả năng buông tha Dữu
Khánh, tu vi chỉ mới Sơ Huyền đã có thực lực như vậy, một khi cảnh giới đột
phá, còn sẽ như thế nào?
Một loạt tiếng leng keng vang lên, Du Long thân pháp của Dữu Khánh trong
chốc lát liền bị phá vỡ, hắn cũng bị đánh bay ra ngoài, sau khi tiếp đất, hai tay
run rẩy mấy cái mới ổn định lại.
Dù sao, chênh lệch tu vi giữa hai bên rõ ràng ra đó, cho dù chỉ cứng chọi cứng
một lần cũng đủ khiến cho Dữu Khánh khó thể chịu nổi.
Phượng Tàng Sơn thuận thế lật tay vung ra một đao. Rầm! Mục Ngạo Thiết
giận dữ vừa chém tới một kiếm cũng bị đánh bay ra ngoài, sau khi rơi xuống
đất, y thình thịch liên tục lùi về phía sau, hổ khẩu nứt vỡ, máu tươi đầm đìa,
ngay cả kiếm cũng cầm không được, leng keng rơi xuống đất.
Gần như là chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc, hai sư huynh đệ thậm chí không
chống nổi một hiệp trước Phượng Tàng Sơn.
Nhưng Dữu Khánh không cam lòng, ngay khi chạm đất hắn lại quay người
xông đến, Du Long thân pháp lôi cuốn theo kiếm quang lấp loáng, một lần nữa
quấn tới.
Rầm! Dữu Khánh lại bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống.
Phượng Tàng Sơn khẽ “A” một tiếng ngạc nhiên, một kích gã ta đánh ra lần này
là dốc hết toàn lực, ý định khiến cho Dữu Khánh đẹp mặt, và muốn để cho Dữu
Khánh biết rõ sự chênh lệch giữa bọn họ lớn như thế nào, kết quả nhìn thấy Dữu
Khánh vẫn có thể cầm kiếm vững vàng ở trong tay, gã ta khá ngạc nhiên.
Gã ta không biết rằng, Dữu Khánh tu luyện “Cầm Long thủ” cũng không phải
để bỏ không.
Nếu đã là như thế, Phượng Tàng Sơn cũng không khách khí nữa, quanh người
đột nhiên bùng lên kim quang, bảy vòng kim hoàn rực rỡ phóng ra, bay lượn
quanh thân, khí thế kinh người.
Nhìn thấy Dữu Khánh lại cầm kiếm liều mạng lao tới, Phượng Tàng Sơn cười
nhạt, vận chuyển kim hoàn, đang định đánh chết Dữu Khánh, đột nhiên sắc mặt
đại biến, bất chợt quay đầu nhìn lên bầu trời, nhìn thấy một kiếm ầm ầm chém
tới, thanh thế đáng sợ, gã ta vội vàng vận chuyển bảy vòng kim hoàn bay ra
chống lại.
Rầm rầm rầm, một loạt âm thanh chấn động vang lên, trong ánh lửa và tiếng nổ
tung ầm ầm, một kiếm đó liên tiếp xuyên phá bảy vòng kim hoàn và vẫn tiếp
tục nhằm đầu gã chém tới.
Phượng Tàng Sơn cực kỳ hoảng sợ, hai tay nhấc đao chắn ngang trước người.
Rầm! Trong tiếng vang chấn động, đầu gối gã ta khụy xuống, hổ khẩu hai tay
nứt toạc ra, lúc này mới ngăn chặn được cây đại kiếm từ trên cao chém xuống
đó, đây là một cây đại kiếm lớn hơn xa so với thanh kiếm bình thường.
Phốc! Thân thể khựng lại, Phượng Tàng Sơn cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Gã
nhìn thấy một lưỡi kiếm nhuộm máu tươi nhô ra, tức thì mặt lộ ra vẻ kinh sợ và
tuyệt vọng.
Tại trong ánh lửa bùng nổ ra, Dữu Khánh bất chấp tất cả vọt tới, vung kiếm đâm
xuyên trái tim gã ta.
“A!” Phượng Tàng Sơn bi thiết gầm lên tức giận, hai tay vung thẳng lên, hất
tung thanh đại kiếm bay ra ngoài.
Dữu Khánh trừng mắt giận dữ, đồng thời vung kiếm vạch ngang, lưỡi kiếm cắt
ngang qua thân thể Phượng Tàng Sơn kéo ra một tia máu, cũng kéo thân thể
Phượng Tàng Sơn xoay chuyển một vòng.
Phượng Tàng Sơn suýt chút đổ nhào xuống, gã quỳ một gối xuống đất, đồng
thời nhanh chóng chống ngược đao xuống đất, để giúp cho thân thể đột nhiên
mất hết sức lực không bị gục ngã, miệng trào máu ngẩng đầu lên, nhìn thấy
được một người mặt đầu đầy máu đỏ đứng ở trong cơn gió bùng lên bởi uy lực
của vụ nổ.
Hướng Chân chụp lấy thanh kiếm bay ngược về lại trong không trung, máu tóc
dài đỏ như máu tung bay trong gió, quắc mắt lạnh lùng, kiếm cầm ngang trong
tay, đứng sừng sững.
Không phải là gã tỉnh lại đúng lúc, mà là Mục Ngạo Thiết bị một đòn đánh bay,
trùng hợp rơi tại bên cạnh gã, y chợt nhớ tới gã, liền nhanh chóng cởi bỏ cấm
chế trên người gã, xin sự hỗ trợ.
Phượng Tàng Sơn đương nhiên biết được người mặt, đầu bôi đầy máu đỏ này là
ai, gã ta chỉ không rõ, không phải thân thể người này có vấn đề sao? Nếu không
thì vì sao vẫn luôn được khiêng đi như vậy? Nếu biết người đàn ông lưng đeo
đại kiếm này vẫn có thể đánh nhau, gã ta sao có thể một mình đuổi theo ra chứ?
Gã ta khó thể tin nổi, mấy tên này lại một mực khiêng theo một tên hung dữ như
vậy…
Phốc! Dữu Khánh lại tiếp tục xuất thủ, vung kiếm đâm vào trong người gã ta.
Phượng Tàng Sơn mặt đầy kinh hoảng và tuyệt vọng quay đầu nhìn lại, đôi môi
đầy máu run rẩy, không biết muốn nói cái gì, nhưng không thể phát ra tiếng.
Phốc! Mục Ngạo Thiết nhặt kiếm lên, rồi cũng xông đến đâm cho gã ta một
kiếm.
Hai sư huynh đệ đã hận đến tận xương tủy, tựa như đã nổi điên, liên tục rút
kiếm đâm loạn xạ lên người Phượng Tàng Sơn, đâm chết rồi vẫn chưa chịu bỏ
qua, còn chặt đầu gã xuống.