Bán Tiên

Chương 1170: Thoát hiểm trước miệng cọp (1)




Hắn không nhận ra người xa lạ này, nhưng nhìn thấy Dã Tiên nằm gục ở tại đây,

việc này chắc chắn không phải đám người Ô Ô có thể làm được, hắn đại khái đã

nhận thức được âm thanh chấn động lúc trước là chuyện gì xảy ra, hơn nữa,

nhìn thấy Phượng Tàng Sơn trốn ra phía sau kẻ kia như thể tìm kiếm sự che

chở, đoán rằng đó cũng là người của Tri Linh đại thánh, Dữu Khánh tức thì hối

hận đen cả ruột, phát hiện thấy địa phương quỷ quái này thực sự là khó lòng đề

phòng, tại sao đột nhiên lại xuất toát ra một người nữa chứ? Hắn hối hận không

nên dễ dàng chạy đến đây.

Hắn định chạy đến đây ôm bắp đùi Dã Tiên, hiện tại có phần không biết có nên

xuất thủ cứu chữa hoặc quan tâm Dã Tiên một chút hay không, hắn sợ chọc giận

kẻ xa lạ kia.

Khi nhìn thấy Dã Tiên nằm trên mặt đất, Mục Ngạo Thiết đang cõng người và

Nam Trúc cũng có phần mù mờ không hiểu.

“Súc sinh!” Phượng Kim Kỳ hét lên một tiếng bi thảm, rốt cục không kiên trì

được nữa, ngã ngồi xuống đất, máu tươi không ngừng chảy ra, thân thể nhanh

chóng rơi vào tình trạng suy yếu.

Rất đáng buồn chính là, không một người nào dám thể hiện ra sự đồng cảm với

ông ta, hay là ra tay cứu chữa kịp thời, tất cả đều sợ bị Tri Linh đại thánh hiểu

lầm là đứng ở phía đối địch.

Nhưng mọi người cũng rất kinh ngạc, dựa vào tu vi của Phượng Kim Kỳ, chỉ

cần không bị một đòn chí mạng, lẽ ra sẽ không lập tức trở nên suy yếu như thế

mới đúng.

Điều bọn họ không biết chính là, sinh cơ trong cơ thể Phượng Kim Kỳ đã suy

yếu, đã là miệng cọp gan thỏ từ lâu, chỉ là cưỡng ép biểu hiện mạnh mẽ ở mặt

ngoài mà thôi, lần này vừa bị phá vỡ, lập tức không gắng gượng được nữa.

Nhìn thấy bộ dạng Phượng Kim Kỳ như vậy, Dữu Khánh vẫn nhìn chằm chằm

Phượng Tàng Sơn với ánh mắt khó thể tin nổi, hắn không ngờ được Phượng

Tàng Sơn lại là người ngoan độc cực đoan như thế, không chỉ bán đứng phụ

thân của mình, lại còn có thể chính tay đâm một đao, là thật sự tàn nhẫn hạ thủ

được.

Nhưng hắn cũng không dám đến cứu chữa cho Phượng Kim Kỳ, tại phía dưới

cường quyền, mỗi người đều bo bo giữ mình.

Tình huống không rõ ràng, hiện tại muốn chạy trốn hiển nhiên đã muộn rồi,

Dữu Khánh đành phải tiến đến trước mặt nhóm người, thấp giọng hỏi, “Mấy vị

tiền bối, có chuyện gì vậy?”

Không ai trả lời cho hắn, cũng không dám nói lung tung, dù sao tên này đang

yên lành không muốn, đã chủ động đưa tới cửa rồi.

Dữu Khánh quan sát tất cả mọi người một vòng, sau đó phát hiện thấy thiếu một

người, Thiên Vũ đâu? Thiên Vũ không có ở đây.

Hắn rõ ràng nhìn thấy Thiên Vũ đi vào trước một bước, theo lý mà nói, ngay cả

hắn còn có thể nghe thấy động tĩnh tìm đến đây, Thiên Vũ không thể không tìm

được nơi này, hắn theo bản năng quan sát xung quanh, nhưng vẫn không nhìn

thấy bóng người.

Hắn có điều không biết là, bởi vì Thiên Vũ đến trước bọn hắn, cho nên đã nghe

được và nhìn thấy được nhiều hơn bọn hắn, y đã biết được tình hình, làm sao sẽ

dễ dàng xuất hiện.

Tri Linh đại thánh nhìn cảnh tượng trước mắt, có vẻ rất hứng thú, hình như nó

rất thích trường hợp như vậy, thấy đã kết thúc cảnh này, nó lại lên tiếng: “Thuận

ta thì sống nghịch ta thì chết! Ta nói lại một lần cuối cùng, kẻ quỳ xuống nhận

ta làm chủ, có thể được trường sinh!”

Chuyện gì chứ? Mấy người Dữu Khánh có phần sửng sốt, tại sao vừa đến liền

đụng phải chuyện xui xẻo “Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết” này chứ?

Bộp bộp, Phượng Tàng Sơn ở phía sau Tri Linh đại thánh là người đầu tiên quỳ

xuống, dập đầu bái, “Chủ nhân.”

Tri Linh đại thánh quay đầu lại liếc mắt nhìn, rồi “Ừ” một tiếng thể hiện chấp

nhận, tiếp đó lại nhìn về phía mọi người tại đây, ánh mắt nó dần dần lạnh lùng.

Trong khung cảnh đột nhiên yên tĩnh, mọi người đều ngửi được mùi máu tươi,

là máu của Dã Tiên và Phượng Kim Kỳ chảy ra.

Xích Lan các chủ với y phục đỏ cũng rất dễ nhận thấy, trong nháy mắt bị Tri

Linh đại thánh nhìn chằm chằm, bà ta cúi đầu, chậm rãi hạ thấp người quỳ

xuống, giọng nói hơi runrẩy, “Chủ nhân.”

Ô Ô lập tức nghiêng đầu liếc nhìn, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Tri Linh

đại thánh, gò má gã căng ra, rồi cũng chậm rãi cúi đầu quỳ xuống, miễn cưỡng

nói: “Chủ nhân.”

Hướng Lan Huyên thì tương đối thức thời, không đợi Tri Linh đại thánh nhìn

chằm chằm tới, nàng ta đã lập tức khom người quỳ xuống, ngắn gọn nói: “Chủ

nhân.”

Ngay khi Tri Linh đại thánh nhìn chằm chằm vào mình, Thiện Tri Nhất lập tức

quỳ xuống, “Chủ nhân.”

Từng người đều rất thức thời, cũng đều biết rất rõ, kẻ trước mắt này e rằng đang

muốn giết gà dọa khỉ, ai dám cứng đầu, nhất định phải chết, không ai muốn trở

thành “con gà” đó.

Mấy người lúc trước hoài nghi nhóm người Dữu Khánh là loại nhu nhược, bây

giờ đều từng người trở thành kẻ nhu nhược trước.

Ba sư huynh đệ Dữu Khánh quay mặt nhìn nhau, trong lòng hoặc thầm kêu xui

xẻo hoặc than thở không may, không hiểu ra sao, vừa tới liền đụng phải chuyện

quỳ xuống đất nhận chủ, chuyện gì vậy chứ?

Nhất là Nam Trúc, trong lòng oán trách Dữu Khánh, đã nói đừng hấp tấp chạy

tới đây, như vậy không thích hợp, vậy mà lão Thập Ngũ cứ nhắm mắt lải nhải

đưa ra quyết định, bây giờ thì hay rồi, đã kéo hết mọi người cùng xuống hố.

Nhưng bọn hắn còn có thể làm gì bây giờ? Ngay cả Dã Tiên cũng bị đánh gục ra

đất, mấy cao thủ thành tinh đó cũng phải cúi đầu quỳ xuống đất, bọn hắn còn có

thể bám vào đâu được nữa.

Đã có sẵn niềm an ủi, ngay cả những đại nhân vật đó cũng không sợ mất mặt,

mấy con tép bọn hắn càng không có gánh nặng gì, ai mà chẳng biết qua loa giả

ngu.

Quỳ thì quỳ, thoáng trao đổi ánh mắt với nhau xong, Dữu Khánh và Nam Trúc

dồn ánh mắt vào Mục Ngạo Thiết, sợ tên này lại nảy sinh cố chấp.

Cũng may mà xét về sự ương bướng, Mục Ngạo Thiết cũng đã là trước khác

nay khác, y đặt Hướng Chân bôi đầy máu trên thân xuống, sau đó, cả ba sư

huynh đệ đều gập đầu gối, định đồng thời quỳ xuống đất đầu hàng địch.

“Chậm đã.” Tri Linh đại thánh đột nhiên gọi dừng lại, nhấc tay chỉ tới mấy

người bọn hắn, “Ai cũng có thể quỳ xuống nhận ta làm chủ, duy chỉ có các

ngươi là không được, nhất là tên mập kia, ta tuyệt đối không chấp nhận!”

Giọng điệu này, nhất là một câu nói cuối cùng, rõ ràng lộ ra sự bất thiện.

Sư huynh đệ ba người lập tức há hốc mồm ngay tại chỗ, đầu gối hơi gập xuống,

lúc này quỳ xuống không được, đứng dậy cũng không xong, nhất thời không

biết phải làm gì cho ổn.

Một đám người đã quỳ xuống đồng loạt quay đầu nhìn sang, cũng vô cùng kinh

ngạc, không biết có chuyện gì xảy ra, vì sao mấy tên này lại khác biệt như vậy?

Nam Trúc hét lên hỏi: “Vì sao?”

Tri Linh đại thánh đột nhiên đổi giọng nói chuyện, miệng không động đậy,

nhưng trong thân thể lại phát ra âm thanh ồm ồm, “Mập mạp chết tiệt, về sau ta

ta sẽ khiến ngươi uống cho đủ!”

Một đám người quỳ dưới đất nghe vậy đều không hiểu là có ý gì, duy chỉ có

Hướng Lan Huyên thì khóe miệng vểnh vểnh lên, nàng biết rõ báo ứng của

Nam béo cuối cùng đã đến, lão yêu này đúng là thù dai a!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, suy bụng ta ra bụng người, nếu như mình bị

người khác đè vào trong nước tiểu của người khác, mình cũng khó thể chịu

được, cũng sẽ coi đó là nỗi nhục nhã khắc cốt minh tâm, chưa kể Nam béo động

một chút lại đánh người ta.

Ba người Dữu Khánh trợn mắt há mồm, câu nói đó, giọng nói đó để lại ấn

tượng khắc sâu, vừa nghe, trong đầu hiện lên hình ảnh.

Lấy lại tinh thần, Nam Trúc sắc mặt đại biến, buột miệng thốt lên, “Ngươi là Tri

Linh đại thánh?”

Tri Linh đại thánh mỉm cười, trên mặt đầy vẻ bỡn cợt, “Mập mạp, các ngươi

chạy nhanh như vậy, ta còn đang nghĩ cách làm sao để tìm được các ngươi,

không nghĩ tới các ngươi lại tự mình đưa tới cửa, hay là, các ngươi lại ‘Bay’

một lần ở nơi này đi, để ta xem các ngươi còn có thể thoát khỏi bàn tay của ta

hay không.”

Nam Trúc quả thực có ý nghĩ lấy Thiên Dực lệnh ra để chạy trốn, nhưng mà

hoàn cảnh nơi này căn bản không thể sử dụng được loại bảo bối đó, những

thông đạo bên ngoài quanh quanh co co như vậy cũng không thể triển khai được

tốc độ, huống chi Thiên Dực lệnh còn rất không linh nghiệm, lúc được lúc

không.

Dữu Khánh đột nhiên quở trách, “Nam béo, còn không hiến pháp bảo cho Đại

thánh?”

“Ừ à.” Nam Trúc lập tức đưa tay vào trong người, lấy Thiên Dực lệnh ra, phù

phù quỳ xuống, hai tay dâng lên, nâng qua đỉnh đầu, có thể thấy rõ ràng vẻ

hoảng sợ ở trên mặt.

Muốn không sợ hãi cũng không được, khi người ta hóa thành “Nhất Chi Hoa”,

đã bị gã đấm đấm đá đá không biết bao nhiêu lần, chính gã cũng nhớ không rõ,

chỉ nghĩ tới liền thấy tim gan run lên, biết rằng lần này tám chín phần mười sẽ

phải thê thảm, không biết sẽ hành hạ mình như thế nào, nếu như một kiện bảo

vật có thể đổi được sự thoát thân, vậy thì quá đáng giá.

Sợ cái gì tới cái đó, Tri Linh đại thánh hừ hừ cười nhạt, “Ngươi thật đúng là biết

ra vẻ thông minh, thứ ta lấy được dễ như trở bàn tay, còn cần ngươi hiến cho

sao?”

Dữu Khánh cũng lôi kéo Mục Ngạo Thiết quỳ xuống, sau đó nghĩa chính ngôn

từ nói: “Đại thánh thần thông cái thế, uy vũ thiên cổ, hùng bá thiên hạ, phong

thái vô song, như nhật nguyệt treo cao, quang huy rực rỡ, chiếu rọi sáng ngời

khiến bọn ta tâm phục khẩu phục, thành tâm ngưỡng vọng. Con người không

phải thánh hiền, ai có thể không phạm sai lầm, mong rằng Đại thánh cho bọn ta

một cơ hội cống hiến sức lực. Bọn ta ắt sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!”

Một đám người đang quỳ ở phía trước, một lần nữa quay đầu nhìn lại, lúc này

mới nhớ tới vị này chính là tài tử đệ nhất thiên hạ, cất lời tâng bốc nịnh bợ thật

sự buồn nôn muốn chết.

Nam Trúc thì thành khẩn nói: “Cầu Đại thánh cho nhỏ một cơ hội hối cải để làm

người mới.”

Mục Ngạo Thiết trầm giọng nói: “Cúc cung tận tụy chết mới thôi!”

Y có thể quỳ xuống đã là không dễ, không nói ra được lời hoa hòe và buồn nôn

như Dữu Khánh, chỉ có thể lặp lại lời người khác nói.

Tri Linh đại thánh giống như xem hí kịch, rồi không biết là bị vỗ mông ngựa

đến cao hứng, hay là bị làm cho buồn cười, cười ra tiếng nói: “Không biết đã

bao nhiêu năm chưa chơi đùa với ai rồi, thật là thú vị.” Nó quay đầu nhìn

Phượng Tàng Sơn quỳ ở phía, nói: “Ta vừa nhìn thấy mấy tên này liền tức thở

không nổi, nhất là tên mập này. Ngươi nói thử xem, nên làm sao bây giờ?”

Phượng Tàng Sơn chống mũi đao xuống đất, đứng lên, ánh mắt nhìn chằm

chằm vào mấy người Dữu Khánh, “Để ta giúp Đại thánh trút giận.”

Trên mũi đao còn dính máu của phụ thân gã ta.

Tri Linh đại thánh: “Đừng để cho bọn hắn chết quá thoải mái.”

Đã được cho phép, Phượng Tàng Sơn hơi khom người, “Mời Đại thánh chờ

xem.”

Như muốn nói, ngài hãy chờ xem ta hành hạ bọn hắn như thế nào.

Đối mặt với ánh mắt nhìn chằm chằm không có ý tốt của Phượng Tàng Sơn,

tâm trạng mấy sư huynh đệ chìm xuống đáy cốc, đây là không muốn chừa

đường sống cho bọn hắn a!