Ở trong cầu thang bên ngoài, đám người Dữu Khánh đang lang thang dạo bước
tìm kiếm trong hành lang thông suốt khắp nơi, bởi vì không biết đường đi nước
bước nơi này, Dữu Khánh đang cân nhắc xem có nên nghĩ cách dùng tới chiêu
“Thỉnh thần hỏi đường” đó hay không, thì bỗng nhiên dừng lại, bọn hắn nghe
được một tiếng ầm ầm nổ vang, ngay sau đó liền cảm nhận được một luồng khí
lưu cuồn cuộn tràn qua, thổi tung lông tóc bọn hắn.
“Đi!” Dữu Khánh lập tức chỉ về phía phát ra khí lưu, kêu gọi mọi người xông
ngược tới.
Hai vị sư huynh nhanh chóng chạy theo hắn, trên đường đi, Nam Trúc không
thể không nhắc nhở, “Lão Thập Ngũ, hình như là đang đánh nhau đó, chúng ta
tìm đến có thích hợp hay không?”
Dữu Khánh: “Bản thể cường đại của Yêu vương đã bị tiêu diệt, có Dã Tiên tọa
trấn ở đó, đánh nhau cái rắm, nhiều nhất là Dã Tiên bắt nạt người khác. Hơn
nữa, có nhiều người như vậy, chỉ có một người đánh thôi sao? Có lẽ là đang phá
vỡ thứ gì đó.”
Nam Trúc suy nghĩ thấy cũng đúng, “Không biết Dã Tiên có thể dung nạp
chúng ta hay không.”
Dữu Khánh: “Loại tiểu nhân vật như chúng ta đây, người ta coi thường, không
đáng làm khó dễ chúng ta, khi đi vào cổng, nhìn thái độ của ông ta là biết rồi,
không đến mức làm khó chúng ta. Vấn đề hiện tại là, Yêu vương đã chết, nếu
chúng ta không tìm tới nương tựa vào ông ta, đừng nói là không rời được Chư
Yêu chi cảnh, có khả năng còn không ra được nơi phong ấn này, trừ khi là
chúng ta không muốn tắm rửa tiên tuyền, một mực chờ đợi ở bên cạnh phong
ấn. Hơn nữa, tên khốn Phượng Tàng Sơn kia đang xen lẫn trong đám bọn họ,
chúng ta phải vạch trần gã, để báo thù cho Phượng A Đao.”
Nói đến đây hắn liền thấy hận, lúc trước hắn vẫn luôn vì phần tình nghĩa “Tỷ
phu” đó mà cảm thấy khó xử, không nghĩ tới Phượng Tàng Sơn lại tàn nhẫn như
thế.
Hắn cũng không phải là chính nhân quân tử ăn chay, vì tình nghĩa với Diệp
Điểm Điểm mà tha cho Phượng Tàng Sơn ư, chuyện đó hắn làm không được!
Bằng không, hắn không có cách nào giải thích với Phượng A Đao, người đã cứu
mạng bọn hắn.
Mục Ngạo Thiết cõng người đi theo cũng ừ một tiếng, thể hiện đồng ý.
Nói đến Phượng Tàng Sơn, trong lòng Nam Trúc cũng bốc hỏa, tên tặc nhân đó
không chỉ đánh gã, còn đoạt bảo bối của gã, gã gật đầu lia lịa, rất tán đồng, nói:
“Đúng, báo thù cho Phượng A Đao!”
Dọc theo đường đi có dư âm của dòng khí lưu dẫn đường, bọn hắn không chút
sai lầm tìm đến được không gian rộng lớn trong lòng đất kia.
Nhìn vào bên trong, quả nhiên mơ hồ nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc ở
trong đó, bọn hắn lập tức thoải mái chạy đến, chủ động tiến đến gần trước mặt
mọi người.
Nhóm người Ô Ô trong lòng run sợ, đối diện với bạo uy của Tri Linh đại thánh,
bọn họ đang cân nhắc có nên quỳ xuống nhận chủ hay không, nhưng tiếng bước
chân vang lên từ phía sau khiến cho bọn họ dồn dập quay đầu lại nhìn, không
biết đám người này từ đâu xuất hiện, còn tưởng rằng là binh sĩ của Yêu vương
đến rồi.
Sau khi bọn hắn đến gần, nhìn thấy rõ được khuôn mặt của mấy người mới đến,
mọi người tức thì vô cùng kinh ngạc, mấy tên này vẫn còn sống ư, không phải
đã chết rồi sao?
Đôi môi đỏ tươi của Hướng Lan Huyên hơi há ra, nàng thoáng sững sờ, rồi lập
tức suýt chút nữa bật cười ra tiếng, thực sự là nụ cười tươi như hoa phát ra từ
nội tâm, nàng đã biết tên vô lại này không có dễ dàng chết như vậy, quả nhiên là
vẫn vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng rồi, vẻ lo lắng lại rất nhanh hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của nàng,
mấy tên này đang yên đang lành, tụ tập tới đây làm gì, đến tìm chết sao? Chẳng
lẽ, bọn hắn đã đầu hàng tên Yêu vương này?
Nàng không phải là người duy nhất có nghi vấn này, bởi vì nơi này có phong ấn,
cảm thấy mấy người Dữu Khánh không thể tự mình đi được vào đây, mà bọn họ
thì không có dẫn mấy người bọn hắn đi vào, vậy thì chỉ có thể là Yêu vương
đưa vào mà thôi, bây giờ bọn hắn còn tiêu sái thoải mái tản bộ đến trước mặt
Yêu vương, e rằng bọn hắn đã quy phục Yêu vương rồi.
Kỳ thực Tri Linh đại thánh là kẻ đầu tiên nhìn thấy rõ khuôn mặt mấy người
Dữu Khánh, mặc dù nó ở cách xa nhất, nhưng tu vi rõ ràng ở đó, thị lực tự
nhiên cũng là tốt nhất, khi nhìn thấy mấy người Dữu Khánh tiêu sái chạy tới, nó
nhướng mày, vẻ mặt quái lạ xen lẫn sự bất ngờ và cũng rất chào đón.
Phượng Tàng Sơn thì mặt đầy vẻ lo sợ.
Khi chạy tới gần một chút, nhìn thấy được những khuôn mặt quen thuộc, Dữu
Khánh tự nhiên liền thoải mái vuốt chút ria mép, tươi cười hớn hở nói: “Ui, mọi
người đều ở đây, chư vị nhanh quá a.”
Nhìn thấy hắn vẫn còn có thể tươi cười đầy niềm nở như thế, trong lòng mấy
người đều đã xác định, quả nhiên, mấy tên này đã biến thành loại nhu nhược
quy thuận Yêu vương.
Tuy nhiên, nhìn bộ dạng của mấy tên này, hình như rất vui vẻ, có vẻ quy thuận
Yêu vương cũng không phải là chuyện gì xấu.
Nhưng rồi Dữu Khánh rất nhanh liền cười không nổi nữa, ánh mắt của hắn đối
diện với ánh mắt Phượng Tàng Sơn, cũng nhìn thấy Phượng Tàng Sơn đang
cầm eo đao trên tay và dường như đang từ từ tới gần Phượng Kim Kỳ, trong đầu
hắn bỗng nhiên lóe lên ý nghĩ gì đó, nhận thấy có nguy hiểm, hắn khẩn cấp hét
to, “Tộc trưởng, cẩn thận!”
Phốc! Đang lúc nghi hoặc, Phượng Kim Kỳ bỗng nhiên trợn mắt, cảm thấy một
cơn đau nhói xuất hiện từ nơi eo, ông ta cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy được một
đoạn mũi nhọn nhô ra trước bụng, phản ứng đầu tiên của ông ta chính là nhấc
tay đánh chết kẻ đánh lén ở phía sau, nhưng ông ta biết rõ, đứng phía sau là con
trai của mình.
Ông ta sợ ngộ thương con trai, liền quay đầu nhìn lại.
Phượng Tàng Sơn đã rút đao ra và nhanh chóng tránh đi, đồng thời lớn tiếng
nói: “A cha, thân thể của cha vốn là đang miễn cưỡng chống đỡ, tốt hơn là an
giấc tại chỗ đi.”
Phượng Kim Kỳ xoay người lại, mặt đầy kinh ngạc, tay che vết thương máu
chảy đầm đìa nơi bụng, trong mắt hiện lên sự đau buồn và tức giận khó thể hình
dung, môi run rẩy hỏi: “Vì sao?”
Đám người Ô Ô ở một bên cũng đầy kinh ngạc, khó có thể tin, không rõ vì sao
Phượng Tàng Sơn lại đột nhiên hạ độc thủ với phụ thân của mình như thế.
Mọi người không biết rằng, bởi vì đám người Dữu Khánh tới đây, gã ta biết một
khi chuyện mình phản bội bị vạch trần, người khác có lẽ sẽ không làm gì gã ta,
nhưng phụ thân gã ta nhất định sẽ không khoan dung cho sự phản bội này, cho
dù là trong hoàn cảnh trước mắt ông ta cũng sẽ nổi lửa giận mà giết chết gã ta,
trong khi gã ta không có cách nào cùng lúc giết chết được mấy người Dữu
Khánh trong thời gian ngắn, vì vậy, gã ta chỉ có thể giải quyết A cha mình,
người sẽ gây ra nguy hiểm cho tính mạng của gã.
Và một lí do quan trọng khác mà gã ta làm như vậy vào lúc này, chính là để
biểu thị sự trung thành của gã với Tri Linh đại thánh.
Lúc trước, khi nhục thân của Tri Linh đại thánh bị hủy diệt, bây giờ nghĩ lại, gã
ta có phần chột dạ đối với việc lúc đó mình không ra mặt hỗ trợ.
Tình thế đang nghiêng về bên nào, đã rất rõ ràng, bây giờ chỉ cần được Tri Linh
đại thánh che chở, gã ta chẳng sợ gì.
Gã ta thừa dịp mọi người còn chưa kịp phản ứng, rất nhanh trốn đến phía sau
Tri Linh đại thánh.
Dữu Khánh trong lúc sửng sốt cũng đã dừng bước lại, bởi vì hắn phát hiện có
một người nằm trước mặt, lúc trước hắn không có chú ý tới, đến gần quay đầu
nhìn, mới phát hiện là Dã Tiên nằm trong vũng máu thở hổn hển, hắn tức thì
giật nảy mình, làm sao có thể như thế? Hắn ngẩng đầu lên nhìn kỹ lại mọi
người, lúc này mới phát hiện thấy phía sau nhóm người có một khuôn mặt xa lạ.