Không chỉ ông ta khó thể hiểu được, ngay cả là mấy người Hướng Lan Huyên
nghe nói vậy cũng cảm thấy không thể tin nổi, đã có cách không sợ hãi “Phục
ma chân ngôn”, vì sao còn phải phá hủy chân thân của mình, rõ ràng đó chính là
nhục thân của mình a, ngoại trừ linh trí bất diệt ra, có khác gì tự sát chứ, sao có
thể cam tâm làm như vậy?
Thân xác của người khác cho dù tốt đến đâu cũng không bằng của chính mình
a?
Tri Linh đại thánh thở vắn than dài nói: “Đại môn vừa mở ra, ta liền biết chủ
nhân của ta đã trở về. Ta sợ a, ta không biết ai là ngươi, khi biết rõ kẻ nào là
ngươi ta lại sợ ngươi ẩn giấu thực lực. Ta thật sự sợ hãi nha, ta do dự không biết
có nên tiếp tục giả vờ làm nô tòng ngoan ngoãn của ngươi hay không, nhưng ta
lại bị một tên béo chết tiệt làm cho phải lộ diện, hại ta không còn đường lui,
không thể không đi tới cùng.
Trải qua nhiều lần thăm dò, giày vò đến cùng, cho tới bây giờ ta mới dám vững
tin, ta thực sự đã sợ bóng sợ gió một hồi, thì ra ngươi ở bên ngoài tu luyện
nhiều năm như vậy, cũng không thể tu luyện ra được một cái nhục thân có thực
lực tiên gia, chỉ có thể liên thủ với một đám người hạ đẳng như thế, thật đúng là
phí phạm ta lấy nhục thân ra để thăm dò. Nếu sớm biết như thế, ta nên sớm tế ra
nhục thân của ngươi để giải quyết ngươi cho rồi.”
Biểu hiện của Dã Tiên vẫn không có cảm xúc gì, giọng nói vẫn bình tĩnh như
cũ, nhưng mà mái tóc dài lay động kịch liệt đã thể hiện ra được sự phẫn nộ
trong lòng ông ta, “Linh nhi, ngươi thật sự muốn giết chủ hay sao?”
Tri Linh đại thánh ngửa mặt lên trời cười ha hả một trận, rồi nhấc tay chỉ đến
ông ta, lớn tiếng mắng: “Phượng Hòa, ngươi còn có tư cách gì tự xưng là chủ
nhân của ta? Ngươi làm trái tiên dụ bảo vệ nơi này của thượng tiên, tự tiện hạ
phàm, ngươi mới thực sự là kẻ phản chủ. Ta há có thể thông đồng làm bậy cùng
ngươi?”
Nghe đến đây, một nhóm người mới hoàn toàn xác định, thì ra Đại tộc trưởng
của Đại Hoang Nguyên chính là Thủ sơn thú của Chư Yêu chi cảnh này, không,
phải nói là Thủ sơn nhân, và bây giờ, đám Phệ Linh hào do ông ta nuôi dưỡng
đã soán quyền đoạt vị, ngay cả nhục thân cũng bị nó cướp đi.
Dã Tiên: “Cưỡng từ đoạt lý! Hồi đó thượng tiên nói ngươi sinh ra từ ma thai,
bản chất là ma. Ta thương ngươi nhỏ bé đáng thương, không nỡ lòng vứt bỏ,
bây giờ quả thực bất hạnh khi bị thượng tiên nói trúng.”
Tri Linh đại thánh hừ hừ cười nhạt, “Ta là ma ư? Chư Yêu chi cảnh này có thể
luôn đẹp như tranh vẽ như vậy, đều là nhờ ta tận tâm tận lực giữ gìn. Cũng
được, nhục thân đó của ta không còn thì quên đi…” Nó vỗ vỗ ngực mình,
“Người có năng lực làm nhiều việc, để cho ta tiếp tục gánh vác trách nhiệm của
ngươi đi, chờ khi thượng tiên trở về, tất nhiên sẽ không trách ta.”
Nỗi lo lắng nhiều năm như vậy cuối cùng đã được giải quyết, trong tiếng cười
của nó bộc lộ ra rất rõ ràng sự đắc ý và ngông cuồng, thậm chí trong mắt dần
dần lộ ra vẻ dữ tợn.
Dã Tiên không có tiếp tục nói lý với nó, cũng biết nói lý với nó không có ý
nghĩa gì, nó đã hủy hoại nhục thân của chính nó, đã là bước vào đường cụt,
không có khả năng trả lại nhục thân cho ông ta, nhưng ông ta vẫn có một điều
nghi hoặc muốn hỏi: “Làm sao ngươi biết được phương pháp mở ra phong ấn
nơi này?”
Tri Linh đại thánh lại trở nên đắc ý, “Tự nhiên là học được từ chỗ ngươi. Mỗi
lần ngươi dẫn theo ta ra vào nơi này, ngươi đều thi pháp mở ra phong ấn ngay
trước mặt ta, không hề lảng tránh. Ngươi đi rồi, ta liền có rất nhiều thời gian và
cơ hội để chậm rãi nghiên cứu, làm thử. Thử mãi rồi cũng làm được thôi.”
Dã Tiên đã hiểu rồi, “Hóa ra là học trộm từ chỗ ta. Ta vẫn luôn cho rằng ngươi
đơn thuần, không hề đề phòng ngươi, không ngờ ngươi lại ẩn giấu tâm tư như
vậy. Ta đã hiểu rồi, ngươi học trộm thuật pháp mở ra phong ấn, tắm rửa tiên
tuyền, sợ ta trở về nghiêm phạt ngươi, ngươi biết ta có thể khắc chế ngươi, cho
nên nảy sinh ý nghĩ chiếm hữu nhục thân của ta, quả thật là ma tính bẩm sinh.”
Cứ mở miệng là ma, ma, ma, điều này khiến gương mặt Tri Linh đại thánh có
chút vặn vẹo, nó tức giận hét lên: “Bây giờ ở trước mặt ta, ngươi chỉ bé nhỏ như
một con kiến, còn có tư cách gì khẩu xuất cuồng ngôn trước ta chứ?” Nó giận
dữ chỉ xuống dưới chân Dã Tiên, “Niệm tình cũ trước kia, ta cho ngươi một cơ
hội được sống! Nếu như quỳ xuống gọi ta một tiếng ‘Chủ nhân’, ta có thể tha
cho ngươi không chết!”
Dã Tiên căn bản không để ý tới vẻ tàn khốc của nó, tiếp tục bình tĩnh không dao
động hỏi: “Hạt giống ở trong phòng của ta, là ngươi lấy đi sao?”
Đột nhiên chen ngang một vấn đề như thế, khiến cho Tri Linh đại thánh ngẩn ra,
“Hạt giống, hạt giống gì?”
Dã Tiên: “Hạt châu màu tím đặt ở trong thần tượng.”
Tri Linh đại thánh suy nghĩ một hồi rồi mới chợt như bừng tỉnh hiểu ra, “À, thứ
đó sao? Trong lúc buồn chán, ta lục lọi ra được thứ đó ở trong phòng ngươi.
Đập nó không vỡ, đè không nát, đánh không nứt, suy nghĩ thật lâu cũng không
biết là thứ gì, thấy ngươi cất giấu kín đáo như vậy, hơn nữa nó dường như có
chứa linh khí, ta còn tưởng rằng đó là tiên đan gì chứ, ta liền ăn nó. Kết quả, hại
ta bị đau bụng kinh khủng, ngay cả linh thể của ta cũng có phần uể oải, khiến ta
sợ hãi, ta cho rằng mình đã bị trúng độc, làm sao còn có thể giữ nó lại, đương
nhiên là vứt đi rồi.”
“Vứt rồi?” Dã Tiên hơi giật mình, truy hỏi: “Vứt đi đâu?”
Tri Linh đại thánh dường như chăm chú suy nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu
nói:
“Đã quá lâu rồi, chuyện này xảy ra cách đây ít nhất đã hai nghìn năm, ai có thể
nhớ rõ được chi tiết cụ thể chứ. Hả?” Rồi đột nhiên nó ý thức được có điểm
không đúng, thứ này đã bị bỏ qua lâu như vậy bây giờ lại được nhớ đến, hơn
nữa còn được giấu kín đáo như vậy, nó lập tức hỏi: “Đó là hạt giống sao? Là hạt
giống gì vậy?”
Sau khi xác định thứ đó đã bị vứt bỏ, đã không còn ở trong tay đối phương, Dã
Tiên thở phào nhẹ nhõm, không có ý định nói cho đối phương biết sự thật, ông
ta quay sang nói với những người khác: “Ta hôm nay đã xác định khó tránh
khỏi tai kiếp, tất cả đều là do ta tự gây ra, đáng tiếc đã liên lụy tới chư vị.”
Lời này là một lời xin lỗi đối với mọi người, ở trong đó lại bộc lộ ra hàm ý tự
hứng chịu báo ứng rất rõ ràng, nhưng giọng điệu rất bình tĩnh, có cảm giác ông
ta rất bình thản đối mặt với tử vong.
Ngay cả vị này cũng tự nhận đại thế đã mất, có thể tưởng tượng được sự khủng
hoảng trong lòng những người khác.
Điều này cũng khiến cho Tri Linh đại thánh tức giận, nó nghiến răng nói:
“Phượng Hòa, ngươi đừng tưởng rằng ngươi xuất khiếu chân linh là có thể chạy
thoát. Ta dụ các ngươi tới đây chính là để nhốt các ngươi ở trong phong ấn này.
Ta đã triệu hoán Phệ Linh tộc của ta tới đây, chân linh của ngươi không thoát
được đâu. Tất cả các ngươi đừng hòng chạy trốn! Ta đã nói rồi, nếu như bây giờ
ngươi quỳ xuống nhận ta làm chủ, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.”
Nó cũng nhấc tay chỉ tới những người khác, “Kẻ nào quỳ xuống nhận ta làm
chủ, ta có thể cho kẻ đó được trường sinh!”
“Ngươi xứng sao?” Dã Tiên khinh thường, thân thể lóe lên, lướt ra như bóng
ma, ông ta phát động công kích Tri Linh đại thánh trước.
Nhưng có thể tưởng tượng được kết quả, bùm, một tiếng nổ vang chấn động,
một chùm máu bắn tung tóe, thân hình Dã Tiên bay ngược ra sau, lướt qua trên
đỉnh đầu mọi người, rơi xuống mặt đất, hộc máu co giật, nằm đó với bộ dạng
nửa người nửa máu, tóc dài tán loạn trên mặt đất, không còn tung bay tiêu sái
nữa.
Kình khí đè ép khiến người khó thở lan tràn ra, kẻ có tu vi kém, ví dụ như
Phượng Tàng Sơn, đã không thể đứng vững, bộp bộp lùi ra sau.
Đứng đầu Đại Hoang Nguyên, cao thủ cảnh giới Bán Tiên không ai bì nổi, chỉ
vừa đối mặt thì đã như vậy, mọi người đều kinh hãi, không khỏi câm như hến.