Dưới “Thần thụ”, tại một gian thạch thất đơn giản phủ bụi đã lâu ngày, bên
trong có bàn đá có giường đá, có khảm bảo châu chiếu sáng, Dã Tiên quyến
luyến nán lại trong đó, mái tóc dài tung bay động cuối cùng cũng buông thả
xuống đất, tựa như đã bỏ đi phong thái cao cao tại thượng lúc trước. Ông ta đưa
tay bước từng bước một vuốt ve những nơi có thể sờ đến, vách tường, bàn đá,
giường đá, bàn thờ đá, dường như đang hồi ức lại chuyện cũ nào đó.
Đám người đi theo vào đây thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau, một đường đi theo
vào đây, mọi người tận mắt nhìn thấy Dã Tiên rất quen thuộc với nơi bị phong
ấn này, điều này chỉ càng thêm xác minh sự suy đoán của mọi người mà thôi, vị
Đại tộc trưởng Đại Hoang Nguyên này quả nhiên là từ trong giới này đi ra
ngoài.
Khi bàn tay sờ đến bàn thờ đá, hai tay ông ta giao nhau đặt tại trước ngực, khom
người với một pho thần tượng Phượng hoàng được tôn thờ, cảnh tượng này
khiến cho khóe miệng Phượng Kim Kỳ giật giật.
Sau khi hành lễ, Dã Tiên dùng hai tay dời thân tượng bên trong hõm thờ ra,
xoay ngược lại, mở đế ra, kết quả phát hiện thấy bên trong trống rỗng, ông ta
tức thì “A” một tiếng, rõ ràng có cảm giác nghi hoặc, nhưng có vẻ cũng không
khó lý giải, ông ta lập tức lại cảm thấy thoải mái, lại đặt thần tượng trở lại như
cũ.
Đến lúc này, Ô Ô cuối cùng nhịn không được hỏi: “Đại tộc trưởng, ngươi đang
tìm cái gì vậy?”
Dã Tiên là người hình như xem thường nói dối, hoặc là không thèm để ý, một
khi đã mở miệng thì không có gì hoa mỹ, “Thứ có thể giúp chúng ta đi ra
ngoài.”
Mọi người đều thấy được bên trong thần tượng trống không, Xích Lan các chủ
liền hỏi, “Đã không còn rồi sao?”
Dã Tiên: “Không còn.”
Mọi người hơi kinh hãi, vậy chẳng phải là không còn đường lui?
Thiện Tri Nhất hỏi: “Đã bị Tri Linh đại thánh lấy đi rồi sao?”
Dã Tiên: “Ngoại trừ nó ra, đại khái sẽ không có kẻ khác.”
Hướng Lan Huyên: “Vậy chẳng phải là nếu không tìm được thứ đó, chúng ta sẽ
không ra được nữa ư?”
Dã Tiên quét mắt liếc nhìn mọi người: “Các ngươi không phải luôn muốn tìm
được tiên phủ sao? Nếu đã vào được rồi, vì sao lại nghĩ đến việc ra ngoài, nơi
đây càng thích hợp để tu hành hơn ngoại giới.”
Nếu là trước đây, ông ta đại khái sẽ không nhiều lời vô dụng như vậy với những
người này, bây giờ, sau khi liên thủ chống địch, thái độ của ông ta đã trở nên
thân cận hơn rất nhiều.
Hướng Lan Huyên: “Ra không được với việc có nghĩ đi ra ngoài hay không, là
hai việc khác nhau.”
Dã Tiên: “Lần này tiến vào đây, ta không có ý định lại đi ra ngoài.”
Ông ta vừa nói ra những lời này, mọi người lập tức kinh nghi nhìn nhau, rất
muốn hỏi xem, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Cũng may Dã Tiên lại bồi thêm một câu, “Nếu các ngươi cứ muốn đi ra ngoài,
ta sẽ nghĩ cách đưa các ngươi đi ra ngoài.” Ánh mắt ông ta quay trở lại thần
tượng, “Nếu là trước đây, không có thứ trong thần tượng, đúng là không thể đi
ra ngoài, nhưng lần này, nhìn thấy cách vị Thám Hoa lang kia mở ra phong ấn,
ta nghĩ hẳn có thể dùng cách giống như vậy để đưa các ngươi ra ngoài.”
Hiện trường đột nhiên yên tĩnh, Hướng Lan Huyên nghi hoặc, hỏi: “Ông nói
phương pháp mở ra phong ấn của Thám Hoa lang, là chỉ mở ra cánh cổng của
Chư Yêu chi cảnh này sao?”
Dã Tiên: “Nếu không thì sao?”
Đôi mắt mọi người trong nháy mắt liền mở to hơn mấy phần, Ô Ô hỏi tiếp:
“Không phải là Đại tộc trưởng mở ra cánh cổng của Chư Yêu chi cảnh này
sao?”
Dã Tiên: “Nếu như ta có cách tiến vào thì ta đã không cần phải chờ các ngươi
tới Đại Hoang nguyên gây náo loạn. Các ngươi vừa chạy đến Phượng tộc làm
loạn, ta liền biết các ngươi xông tới vì nơi này, sở dĩ ta không can thiệp, chính là
muốn nhìn xem các ngươi có phương pháp nào có thể mở ra được lối vào,
không nghĩ tới các ngươi thật sự có cách để tiến vào.”
Bờ môi Phượng Kim Kỳ mấp máy nhưng không nói tiếng nào, đến lúc này, cuối
cùng ông ta đã hiểu rõ vì sao lúc trước vị Đại tộc trưởng này muốn để cho mọi
chuyện thuận theo tự nhiên, thì ra là thế.
Hướng Lan Huyên xác nhận lại một lần nữa, “Nói cách khác, cánh cổng Chư
Yêu chi cảnh thực ra là do Thám Hoa lang mở ra, Đại tộc trưởng có thể khẳng
định chắc chắn không?”
Dã Tiên: “Ta một mực chờ đợi ở bên ngoài lối vào, mắt ta không mù, là do bốn
người, tên ria mép, tên béo ú, tên to con và tên cõng đại kiếm liên thủ mở ra.”
Quả nhiên là đám gia hỏa đó, Hướng Lan Huyên tức thì hận nghiến răng nghiến
lợi, ngay sau đó lại có phần buồn bã.
Ô Ô cau mày hỏi: “Nói cách khác, chúng ta đã bị mấy tên đó lừa gạt?”
“Và cả Thiên Vũ nữa.” Xích Lan các chủ chen vào một câu, “Thiên Vũ và bọn
hắn đi chung với nhau, còn che giấu giúp bọn hắn, khẳng định là biết rõ tình
hình.”
Nói đến Thiên Vũ, Ô Ô hơi trầm mặc, rồi lập tức cất tiếng than nhẹ, “Được rồi,
nếu mấy người đó đều đã chết, vậy thì bỏ qua đi.”
Một mực ở bên cạnh lắng nghe, điều Phượng Kim Kỳ quan tâm nhất không phải
là thứ này, ông ta đột nhiên chuyển đổi đề tài, hỏi: “Đại tộc trưởng, ngươi là
người của Chư Yêu chi cảnh này sao?”
Dã Tiên đảo mắt nhìn quanh khung cảnh trong căn phòng này, “Ta cũng giống
như các ngươi mà thôi, đều là người nhân gian từ bên ngoài đến, chỉ là rất lâu
trước đây, cơ duyên xảo hợp, tiến vào nơi đây, sau đó lại phụng lệnh lưu thủ
giới này, nhưng bởi vì động phàm tâm, khó nhịn được tĩnh mịch, ta mới trở về
Nhân gian, vì vậy mới ủ thành sai lầm này.” Trong giọng nói tràn đầy cảm khái.
Phượng Kim Kỳ truy hỏi: “Vì sao ông biết đại pháp ‘Liệt Nhật Kim Hoàn’ của
Phượng tộc ta?”
Dã Tiên bình thản nói: “Phượng tộc bắt đầu từ ta.”
Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả đều giống như người trong mộng bị
làm giật mình tỉnh lại, thì ra vị này chính là vị tổ tiên trong truyền thuyết bất tử
của Phượng tộc!
Hai mắt vụt mở ra, Phượng Kim Kỳ mím mím môi, phát hiện quả nhiên đúng
như mình hoài nghi, lập tức kêu gọi nhi tử Phượng Tàng Sơn, muốn cùng nhau
hành đại lễ để lễ bái lão tổ.
Ai ngờ Dã Tiên lại nhấc tay ra hiệu dừng lại, “Không cần, chuyện cũ hàng
nghìn năm, đối với người tu hành trải qua vô số năm tháng, mấy chuyện đời đời
con cháu đó từ lâu đã không nằm trong suy nghĩ nữa, đã chặt đứt tục niệm từ
lâu rồi.”
Hai phụ tử cố ý hành lễ mãi không lay chuyển được pháp lực ngăn cản của Dã
Tiên, đành phải thôi.
Được biết vị này chính là tổ tiên của Phượng tộc, Phượng Tàng Sơn trở nên dày
dạn hơn, đã dám mở miệng hỏi, “Phượng tộc vẫn còn tồn tại như cũ, vì sao lão
tổ phải sống nhờ tại Thiên tộc?”
Dã Tiên nhàn nhạt đáp một câu, “Cũng không khác gì nhau.”
Câu trả lời này cũng bằng với việc đáp lại vấn đề lúc trước.
Phượng Tàng Sơn nghẹn họng không nói nên lời.
Vào lúc này, Thiện Tri Nhất lại chen vào hỏi, “Nói cách khác, Đại tộc trưởng
ngài chính là nhờ tắm rửa tiên tuyền mà có được trường sinh sao?”
Dã Tiên: “Các ngươi rốt cuộc vẫn không quên được điều này.”
Ánh mắt mọi người âm thầm chạm nhau, vẫn là Ô Ô mở miệng nói: “Lúc trước
Đại tộc trưởng nói biết tiên tuyền ở đâu, nói rằng chỉ cần liên thủ tiêu diệt Tri
Linh đại thánh, thì sẽ đưa chúng ta đến chỗ tiên tuyền. Không biết lời Đại tộc
trưởng nói có còn tính hay không?”
Dã Tiên: “Tri Linh chưa có chết, các ngươi cũng đã nhìn thấy được, chân linh
của nó đã xuất khiếu chạy trốn.”
Mọi người quay nhìn nhau không nói lời nào, rất muốn hỏi xem, đây có tính là
biến tướng nuốt lời không?
Hướng Lan Huyên hỏi: “Không có cách nào triệt để giết chết nó sao?”
Dã Tiên: “Nó đã có thể chân linh xuất khiếu, chỉ dựa vào chúng ta là không thể
giết chết nó, trừ khi ở trong số chúng ta có ai đó tu tập pháp môn có thể công
kích chân linh, hoặc là dùng những Phệ Linh hào đó, chúng có thể thôn phệ
chân linh của nó, nhưng mà, nó vốn là vương của Phệ Linh hào, có khí tức của
vương giả, những Phệ Linh hào khác không dám mạo phạm nó.”
Ánh mắt ông ta nhìn quanh mọi người, giống như đang hỏi, trong các ngươi có
người nào tu luyện pháp môn có thể công kích chân linh hay không?
Mọi người đều trầm mặc, xem như là câu trả lời.
Dã Tiên: “Bản thể cường đại của nó đã bị hủy diệt, chỉ dựa vào chân linh khó
thể làm hại, bây giờ nó chỉ có thể ẩn nấp, để ta chậm rãi nghĩ cách giải quyết nó.
Về phần các ngươi muốn tắm rửa tiên tuyền, ta không ngăn cản các ngươi, tuy
nhiên hãy nghe ta khuyên một câu, trường sinh chưa chắc đã là chuyện tốt! Lời
ta đến đây là hết, chính các ngươi suy nghĩ đi. Ai quyết ý muốn tắm rửa tiên
tuyền, hãy đi theo ta.” Dứt lời, ông ta xoay người bước đi.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, sau đó không một ai do dự, dồn dập đuổi theo.
Bất kể có muốn tắm rửa tiên tuyền hay không, cùng nhau đi xem cái đã, mở
rộng tầm mắt cũng là chuyện tốt, huống chi, ai có thể từ chối được sự cám dỗ
của việc trường sinh?
Một đoàn người được dẫn đi sâu xuống dưới lòng đất, khắp nơi trên các bậc cấp
đều có khảm những viên bảo châu điểm điểm chiếu sáng.
Trên đường đi, Hướng Lan Huyên hỏi một câu, “Nơi này trước đây là nơi ở của
phượng hoàng sao?”
Đối với vấn đề này, Dã Tiên không đáp, những vấn đề có liên quan đến phượng
hoàng, ông ta một mực không nói.
Có Dã Tiên, người quen thuộc nơi này dẫn đường, trên đường đi cũng không có
gì trắc trở, sau khi đi đến chỗ sâu trong lòng đất, một nhóm người xông vào một
không gian rộng lớn và đều đặn với mái vòm nửa hình cầu, ngẩng đầu nhìn lên,
những đốm sáng bảo châu điểm điểm trên cao giống như những vì sao lấp lánh.
Bởi vì không gian rộng lớn, nên cảm giác tổng thể có vẻ khá u ám.
Đưa mắt nhìn quanh, toàn bộ không gian bên trong trống không, dường như
không có gì cả, bước đi ở trong này vừa có cảm giác mình nhỏ bé, vừa có thể
cảm giác được một khí tức thần bí, có lẽ là bởi vì mới đến đây lần đầu.
Dã Tiên dẫn theo bọn họ một đường đi về phía trung tâm không gian rộng lớn
này. Mọi người hết nhìn đông tới nhìn tây theo sát phía sau.
Đang đi tới, đôi con ngươi của Dã Tiên đột nhiên co lại, ông ta chợt dừng lại,
nhìn chằm chằm phía trước, mái tóc dài bồng bềnh lay động cũng theo đó bất
động.
Mọi người cùng dừng lại theo, đưa mắt nhìn tới, mơ hồ nhìn thấy ở trung tâm
không gian có một cái đài, dường như có một bóng người đứng bên mép đài
quay lưng về phía này.
Tại sao lại có người ở nơi này chứ? Tại thời điểm mọi người đang kinh ngạc và
nghi hoặc, một giọng nói nam nhân trầm nặng cất lên vang vọng trong không
gian này, “Phượng Hòa, cuối cùng ngươi đã tới rồi, ta biết ngươi sẽ đến đây, ta
chờ ngươi đã lâu.”
Giọng nói này rất xa lạ với mọi người.
Ô Ô hỏi Dã Tiên, “Đại tộc trưởng, đây là ai vậy?”
Dã Tiên chậm rãi nói: “Tên Yêu vương ngã gục ở bên ngoài.”
“A!” Mọi người thất kinh, là tên Tri Linh đại thánh đó sao?
Vù! Giống như thuấn di, bóng người đứng bên mép đài đưa lưng về phía mọi
người đột nhiên chuyển đến trước mặt mọi người, đứng đối diện với mọi người,
chỉ với tốc độ như vậy đã đủ để khiến cho mọi người trong lòng run sợ, và cũng
cảm nhận được khí thế áp bức đến mức khó thở toát ra từ trên người đối
phương.
Tri Linh đại thánh để trần thân trên và hai chân, cơ thể cường tráng, màu da
ngăm đen, đường nét cơ bắp rõ ràng, giống như tượng đá, tràn đầy sức mạnh
bùng nổ, tóc dài đen tuyền phủ vai, hai mắt lấp lánh có thần, khí tức nam tính
mạnh mẽ.
“Úm ma ni bá mễ hồng úm ma ni bá mễ hồng…” Ô Ô đột nhiên cất tiếng ngâm
tụng Phục Ma chân ngôn.
Gã vừa mở đầu, những người khác lập tức đều làm theo, rất nhanh, âm thanh
ngâm xướng vang lên lanh lảnh.
Lần này, Dã Tiên không có ngâm xướng chân ngôn, chỉ nhìn chằm chằm vào
đối phương, liên tục đánh giá đối phương từ trên xuống dưới.
Trên mặt Tri Linh đại thánh dần dần hiện lên nét mỉm cười, hiển nhiên không hề
quan tâm đến “Phục ma chân ngôn”, “Phục ma chân ngôn” rõ ràng cũng không
có gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với y, tình trạng này khiến cho tốp người
đang ngâm xướng dần dần tâm hoảng ý loạn, tâm rối loạn, chân ngôn cũng
không còn chân nữa.
Tri Linh đại thánh chợt giang hai tay ra như thể cho người đối diện được nhìn
rõ, cười hỏi: “Nhìn đã đủ chưa? Ngươi cảm thấy thân thể này của ta như thế
nào?”
Dã Tiên quay đầu sang hai bên, nói: “Đừng đọc nữa, thân thể này của hắn là
thân thể con người, ‘Phục ma chân ngôn’ vô dụng đối với hắn.”
Âm thanh ngâm xướng lập tức dừng lại, trái tim mọi người cũng nhảy lên tới cổ
họng.
Dã Tiên lại nhìn người đi tới, “Ngươi không có phá hủy nhục thân mà ta phong
ấn tại ‘Địa Diễm bảo’.”
Đúng vậy, thân thể đang đứng đối diện với ông ta lúc này, vốn chính là chân
thân của ông ta.
Tri Linh đại thánh sờ sờ cơ bắp rắn chắc trên lồng ngực, “Một bộ thân thể thần
tiên, ẩn chứa tu vi cường đại như thế này, hủy hoại đi thật sự rất đáng tiếc. Nếu
như ngươi đã không cần, vậy ta đành vui lòng nhận lấy sử dụng a.”
Dã Tiên tựa như có phần khó thể hiểu được, “Ngươi vậy mà lại để cho chúng ta
phá hủy chân thân của ngươi?”