Phượng Kim Kỳ vọt đến trước mặt một vũng máu tươi, vừa hạ xuống đất, nhìn
thấy cảnh tượng đẫm máu này, cau mày hỏi con trai, “Chuyện gì vậy?”
Phía bên kia, Tri Linh đại thánh đã không còn động tĩnh, không cần nhiều người
trấn áp nữa, vì vậy ông ta rảnh tay tới hỏi xem.
Leng keng, Phượng Tàng Sơn ném cây đao dính máu trong tay xuống đất, “Con
đã giết hắn.”
Lời vô dụng, Phượng Kim Kỳ không phải người mù, ông ta hỏi tiếp: “Vì sao
con giết hắn?”
Phượng Tàng Sơn: “Vốn không muốn giết hắn, nhưng cảm thấy việc hắn xuất
hiện tại nơi đây nhất định có vấn đề. Nơi này, ngay cả chúng ta cũng cần phải có
Đại tộc trưởng mở ra phong ấn mới có thể tiến vào, hắn làm sao có thể tự do
chạy nhảy ở đây?”
Nói đến đây, Phượng Kim Kỳ cũng cảm thấy có chút quái lạ, “Không phải hắn
đã chạy trốn cùng với mấy người Thám Hoa lang sao?”
“A cha, sự việc đã rõ ràng, không phải chúng ta đưa vào, nơi này ngoại trừ tên
Yêu vương đó ra còn có ai có thể dẫn hắn tiến vào chứ? Ta thấy hắn lao về phía
Yêu vương, đúng vào thời điểm mấu chốt mà mọi người đang hợp lực trấn áp
Yêu vương, ta lo lắng hắn có thể là muốn trợ giúp Yêu vương thoát khốn, sợ
rằng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên xuất thủ cản hắn lại.
Sau khi bắt hắn lại, ta cố ý lừa gạt hắn, hỏi hắn vì sao gia nhập vào Yêu vương?
Kết quả tra ra tình hình thực tế, hắn nói hắn cũng là không còn cách nào, hắn
nói mình lại bị Yêu vương bắt được, vì để cầu sinh đành phải làm như vậy. Hắn
cũng cầu xin ta tha cho hắn. Ta thực sự tức giận khi nghe hắn nói, Phượng tộc ta
làm sao lại xuất hiện loại cỏ đầu tường nghiêng qua ngã lại hoài như vậy, giữ
hắn lại là sỉ nhục cho Phượng tộc ta, dù hắn là tâm phúc của ta, vì vậy ta đã giết
hắn!”
“Thực là quá vội vàng, giữ hắn lại còn có thể hỏi được chút thông tin khác.”
Phượng Kim Kỳ khẽ thở dài, thân thể đột nhiên khẽ lắc lư, suýt chút nữa đứng
không vững.
Phượng Tàng Sơn nhanh chóng xuất thủ đỡ ông ta lại, “A cha, chống không
được thì đừng cố chống nữa.”
Phượng Kim Kỳ hít một hơi thật sâu, thi pháp ổn định lại tình trạng thân thể,
sau đó lập tức đẩy gã ta ra, nhỏ giọng cảnh cáo, “Đừng để bọn họ phát hiện, nếu
không…” Tiếng nói chợt dừng lại, hai cha con đồng loạt quay đầu lại nhìn về
phía trên núi.
Nhìn thấy đám người sau khi hạ xuống vây quanh thi thể đang bị thiêu đốt của
Tri Linh đại thánh tiếp tục ngâm xướng “Phục ma chân ngôn” xuất hiện rối
loạn, tâm trí rối loạn, chân ngôn lập tức không đúng, âm thanh cũng rối loạn
theo.
Một luồng bạch quang từ trong thi thể bị thiêu đốt bay vọt ra, lơ lửng trong
không trung, ôm ồm “Hừ hừ” hai tiếng rồi biến thành vệt sáng bay vọt đi, một
nhóm người luống cuống chân tay xuất thủ công kích nhưng không thể ngăn
chặn.
Dã Tiên với mái tóc dài phất phơ không có ngăn cản, sắc mặt nghiêm trọng nhìn
theo vệt sáng bay đi.
Hướng Lan Huyên lúc trước cùng với đám người Dữu Khánh ở dưới lòng đất
từng thấy thi thể Nhất Chi Hoa xuất hiện tình trạng này, nàng hỏi: “Đại tộc
trưởng, đó là chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chân linh xuất khiếu!” Dã Tiên thuận miệng đáp một câu, nhìn thấy vệt bạch
quang đó bay vào bên trong “Thần thụ” trên đỉnh núi, ông ta nhanh chóng bay
lên đuổi theo.
Những người còn lại mặc dù không biết chuyện gì, nhưng trừ Hướng Lan
Huyên ra, đều dồn dập lướt đuổi theo, Phượng Kim Kỳ ở phía dưới cũng phi
thân lao lên.
Phượng Tàng Sơn đang vội vã lướt lên núi muốn đi theo xem tình hình nhưng
lại bị Hướng Lan Huyên chặn lại.
Hướng Lan Huyên hất hất cằm về phía Phượng A Đao bị giết, hỏi: “Chuyện gì
xảy ra?”
Phượng Tàng Sơn lập tức lặp lại một lần những lời lừa gạt phụ thân mình.
Hướng Lan Huyên không phải quan tâm đến điều này, truy hỏi: “Mấy người
Thám Hoa lang đi cùng hắn đâu, cũng bị Yêu vương bắt sao?”
Phượng Tàng Sơn: “Ta không hỏi kỹ, nhưng theo như lời Phượng A Đao, chắc
hẳn là đã bị Yêu vương giết chết rồi.”
Gã ta không có nói thật, sợ những người khác biết được đám người Dữu Khánh
rơi vào trong tay Yêu vương thì sẽ đi tìm, mà gã ta là cực kỳ không muốn mấy
người Dữu Khánh được tìm thấy, như vậy, ít nhất gã ta còn có thể tranh thủ cơ
hội cho mình tìm ra trước diệt khẩu.
“Giết chết rồi…” Hướng Lan Huyên sững sờ, có vẻ hồn xiêu phách lạc cất tiếng
lẩm bẩm, “Hắn không phải rất thông minh sao? Tại sao lại không biết tự bảo vệ
mình…”
Phượng Tàng Sơn không có tâm trạng nói chuyện lâu dài, sợ mấy người khác ở
bên trong sẽ tìm thấy mấy người Dữu Khánh trước, thấy nàng không hỏi tiếp
nữa, gã ta lập tức lướt lên núi.
Sau một hồi thất thần, khóe mắt không biết khi nào đã ngấn lệ, Hướng Lan
Huyên hít sâu một hơi, đối mặt với hiện thực, nhấc tay áo lên lau nước mắt, bờ
môi đỏ như liệt diễm ra sức bặm chặt, trong nháy mắt quay đầu đó nàng biểu
hiện ra phong thái cầm lên được thì cũng buông xuống được, và cũng phi thân
rời đi, bay về phía “Thần thụ” trên đỉnh núi.
Không còn bị “Phục ma chân ngôn” ảnh hưởng, ba sư huynh đệ nằm giữa khe
đá cuối cùng lần lượt phục hồi lại.
Dữu Khánh lảo đảo bò đứng dậy, thi pháp khơi thông toàn thân, sau đó quan sát
tình hình bên ngoài, lập tức phi thân bay ra, một đường lao nhanh lên trên sườn
núi, cuối cùng dừng lại bên cạnh thi thể của Phượng A Đao, ngơ ngẩn nhìn.
Ngay sau đó, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cõng theo người cũng chạy tới.
“Ai!” Nam Trúc cất tiếng than nhẹ.
Mục Ngạo Thiết phồng mang trợn má nói: “Ta muốn làm thịt Phượng Tàng
Sơn, đứng có ai cản ta.”
“Ngươi đánh thắng được hắn sao?” Nam Trúc hỏi ngược lại một câu, rồi quay
sang hỏi Dữu Khánh, “Lúc này không thích hợp dọn xác a?”
Dữu Khánh nhìn nhìn xung quanh, nhìn thấy được đống thi thể bị thiêu đốt,
trầm giọng nói: “Trước tiên cứu Hướng Chân đã.”
Nam Trúc đang định hỏi cứu bằng cách nào, thì thấy Dữu Khánh nhanh chóng
lao đến thi thể bị thiêu đốt, thi pháp dập tắt lửa, sau đó rút kiếm cắt toạc thịt
nướng nóng hổi.
Hai người Nam, Mục lập tức hiểu được hắn muốn làm gì, hai người đưa mắt
nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng cõng Hướng Chân chạy đến.
Đến nơi, sau khi đặt Hướng chân xuống, Mục Ngạo Thiết lại chủ động gánh vác
nhiệm vụ trông chừng.
Nhìn thấy thi thể cháy sém, Nam Trúc cười khổ, “Đã bị đốt cháy thành như vậy,
bên trong hẳn là đã bị chín hết, còn có thể có máu hay sao?”
Cũng may kích thước thi thể đủ lớn, chỉ chốc lát sau Dữu Khánh đã từ chỗ sâu
trong thi thể giơ mũi kiếm lên cho gã nhìn thấy, “Đừng nói nhảm nữa, nhanh cởi
quần áo Hướng Chân ra.”
Trên mũi kiếm có máu đỏ sẫm, dường như còn có mang theo chút hơi nóng,
Nam Trúc chớp chớp mắt, đã hiểu rồi, gã nhanh chóng quay lại, vừa bối rối vừa
nhanh chóng lột trần Hướng Chân ra như nhộng, Dữu Khánh vùi đầu vào trong
thi thể thì đã cắt ra một miếng thịt đầm đìa máu ném cho gã.
Nam Trúc đưa tay chụp lấy, sau đó cầm miếng thịt nhầy nhụa máu me làm bàn
chải, nhanh chóng bôi loạn khắp người Hướng Chân, không thể không nắm chặt
thời gian, người trên núi có khả năng đi xuống bất cứ lúc nào. Cuối cùng, ngay
cả da đầu của Hướng Chân cũng không được buông tha, gã thi pháp lấy máu gội
đầu cho Hướng Chân, việc này cũng là vì để tốt cho gã ta, bọn hắn vẫn còn nhớ
kỹ hình ảnh kinh khủng khi Trì Bích Dao gãi rách cả da đầu.
Một lát sau, mọi việc đã được làm xong, Dữu Khánh và Nam Trúc vừa định cất
tiếng gọi Mục Ngạo Thiết đến làm cu-li khuân vác, nhưng lại phát hiện thấy
Mục Ngạo Thiết đang lén lút phái sau một tảng đá lớn ở khá xa, không biết
đang rình coi cái gì.
Rõ ràng là có chuyện gì đó, Dữu Khánh nhanh chóng lướt đến, đáp xuống bên
cạnh Mục Ngạo Thiết, rồi cũng vươn đầu nhìn về phía sau tảng đá lớn.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền kinh sợ, chỉ thấy trên thi thể của Thiên Vũ rơi
trong khe núi đang lượn lờ một tầng tà khí, rồi tà khí giống như sương mù bao
phủ mặt đất xung quanh thi thể lại rất nhanh rút về trong cơ thể, nơi tà khí rút
lui, vết máu rơi vải trên mặt đất cũng được cuốn đi theo.
Không chỉ có vết máu trên mặt đất, ngay cả vết máu trên y phục của Thiên Vũ
cũng được gom đi sạch sẽ.
Tất cả tà khí nhanh chóng được rút về vị trí vết thương trên ngực Thiên Vũ.
Dữu Khánh chớp chớp mắt, việc này làm sao có thể được, hắn lập tức đưa tay
sờ viên Tà Linh châu treo tại trước ngực, hắn mặc bộ y phục da thú cổ chữ V,
hạt châu lủng lẳng trước ngực, đưa tay lên là đụng tới, hắn đang định sử dụng
Tà Linh châu để triệt để giết chết Thiên Vũ, nhưng rốt cuộc đã chậm một bước.
Toàn bộ tà khí đột nhiên biến mất, lỗ thủng đầy máu trên ngực Thiên Vũ cũng
không còn nữa, đã khôi phục lại như cũ, lồng ngực cũng bắt đầu phập phồng lên
xuống.
Đây là đã sống lại rồi sao? Hai sư huynh đệ tức thì sợ hãi đến mức không dám
thở mạnh, nhưng Nam Trúc cõng Hướng Chân trên lưng đã đi về phía bên này,
gã cũng muốn xem náo nhiệt.
Nghe thấy tiếng bước chân, Dữu Khánh cấp tốc quay đầu lại nhấc tay làm dấu
hiệu “Suỵt”, ra hiệu im lặng, sau đó lôi kéo Mục Ngạo Thiết nhanh chóng rút
lui, ra hiệu cho mọi người đi trốn.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là sư huynh đệ nhiều năm, Nam
Trúc biết hắn làm như vậy nhất định có lí do, đương nhiên tin tưởng hắn, gã vội
vàng khẩn trương đuổi theo, cuối cùng bọn hắn cùng nhau trốn vào trong một
chỗ kín đáo.
Sau khi đặt Hướng Chân xuống, thấy hai vị sư đệ quay lại nằm trong khe đá lén
lút nhìn qua khe hở, Nam Trúc nhịn không được thấp giọng hỏi: “Chuyện gì
vậy?”
Mục Ngạo Thiết nhẹ giọng đáp, “Là Thiên Vũ.”
“Thiên Vũ thế nào?”
“Hắn sống lại rồi.”
“Không thể nào?” Nam Trúc khó thể tin nổi.
Dữu Khánh cất lời nhắc nhở, “Giống như mấy người Ngô lão thái gia ở Liệt
Cốc sơn trang vậy.”
Nghe nói như thế, Nam Trúc lập tức hiểu được, nhịn không được a một tiếng,
“Thiên Vũ đã biến thành tà ma rồi?”
“Suỵt.” Dữu Khánh lại ra hiệu cho gã ngậm miệng.
Nhóm nhỏ làm tổ trong này lập tức trở nên yên lặng.
Chờ lui chờ tới, chờ mãi vẫn không thấy Thiên Vũ đi ra, Dữu Khánh tức thì có
chút hối hận, hắn cảm thấy mình quá nhát gan, lẽ ra vừa rồi hắn nên xông tới
tặng thêm cho y một loạt kiếm, sau đó dùng Tà Linh châu hút chết y.
Bây giờ quay lên? Hắn không dám nữa.
Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ, một bóng người đột nhiên nhảy lên
khỏi khe núi bên kia, đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn xung quanh, chính
là Thiên Vũ.
Thiên Vũ vừa nhìn liền thấy được thi thể Phệ Linh hào cháy sém, y lóe lên lao
xuống, tự mình kiểm tra, sau khi xác nhận đây là thi thể của Tri Linh đại thánh,
ánh mắt y nhìn về phía “Thần thụ” trên đỉnh núi, rồi lắc mình bay đi.
Sư huynh đệ ba người trốn phía sau tảng đá lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,
sau đó cõng người trên lưng rồi cũng lén lút đi lên, sự cám dỗ của tiên tuyền
thực sự quá lớn, bọn hắn nhịn không được mạo hiểm vì nó.