Bán Tiên

Chương 1163: Vì để cứu Hướng Chân (2)




Kỳ thực trong lòng mọi người đều biết rõ mục đích dừng lại, mặc dù biết Nam

Trúc tính toán kiểu như vậy không có tác dụng cái rắm gì, nhưng mọi người vẫn

có mong đợi, chờ nghỉ quá đêm nay, đến ngày mai, ban ngày nhìn thấy rõ ràng

hơn thì xem có thể phát hiện được gì hay không.

Dù sao, đêm nay nhất định là cần nghỉ ngơi một đêm, không đi.

Thậm chí chưa chắc chỉ có đêm nay, Mục Ngạo Thiết hoài nghi đám người bọn

họ có rời đi trong ngày mai, ngày mốt hay là ngày kia hay không cũng còn chưa

chắc được.

Gió đêm thổi qua, trong đầu Mục Ngạo Thiết đột nhiên lóe lên một câu, tặc tâm

không chết!

Sau khi bầu trời đã hoàn toàn tối hẳn, sao mọc lên đầy trời, lấp lánh xoay dần

trên bầu trời đêm, đẹp dễ dễ chịu. Dữu Khánh đi xuống cồn cát, khoanh chân đả

tọa khôi phục.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, mới đả tọa không được bao lâu, hắn đột

nhiên bị một tràng âm thanh sột soạt làm tỉnh lại, hắn mở mắt ra nhìn, phát hiện

bên người ngoại trừ Hướng Chân nằm yên không thể động đậy ra, ba tên gia

hỏa khác đều đang hì hục đào một cái hố cát cách đây không xa, bọn họ thay

phiên đào cát, hình như muốn đào xuống dưới đất để nhìn xem.

Dữu Khánh liếc mắt nhìn mấy lần, đã biết bọn họ muốn làm gì, hắn không có

đến quấy rầy bọn họ, chỉ sâu sắc cảm thấy Phượng A Đao có phần học cái xấu,

lúc này mới ở chung với nhau chưa bao lâu, một con người bộ lạc vốn đơn

thuần, tại sao đức hạnh lại trở nên giống như mấy người Nam béo rồi chứ? Bị

đồng hóa không khỏi quá nhanh a.

Hắn nhắm mắt lại, mơ hồ có thể nghe ra được, cái hố đó càng ngày càng được

đào sâu.

Trong lúc mông lung, không biết đã trôi qua bao lâu, hắn bỗng nhiên có cảm

giác không thích hợp, hình như không còn âm thanh vứt cát ra nữa.

Tại thời điểm hắn sắp mở mắt ra kiểm tra tình hình thì cảm nhận được có động

tĩnh lén lút tới gần, rồi có tiếng Nam Trúc nho nhỏ truyền đến, “Lão Thập Ngũ,

mau tỉnh lại, có chuyện.”

Dữu Khánh nhanh chóng thu công, mở mắt ra, phát hiện thấy mấy người đều đã

quay lại bên cạnh mình, mặt đầy kinh nghi nhìn chằm chằm bầu trời phía sau

hắn, hắn còn chưa kịp quay đầu lại là có thể nhận thấy phía sau dường như có

ánh sáng gì đó lấp lóe.

Hắn lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ vừa liếc mắt liền kinh ngạc chấn động.

Một lồng ánh sáng khổng lồ đang thấp thoáng lập lòe chớp sáng, lồng ánh sáng

do từng màn sóng ánh sáng hiện ra, và có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong lồng

sáng thỉnh thoảng hiện lên này có một ngọn núi cao vút nguy nga, chiếm một

phạm vi rất lớn, phải đến hơn mười dặm.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía phát ra ánh sáng, nhìn thấy phía dưới bầu trời đầy

sao dường như có một cái bóng đứng giữa không trung, vốn là rất khó thấy rõ,

nhưng cái bóng đó tựa hồ đang điều khiển một quả cầu ánh sáng, không ngừng

đánh ra những luồng sáng từ trong quang cầu, đập vào lồng ánh sáng khổng lồ

kia, luồng sáng này không ngừng lan ra toàn bộ lồng sáng khổng lồ.

Thông qua ánh sáng hiện ra từ quả cầu ánh sáng, có thể nhìn thấy cái bóng lơ

lửng giữa không trung đó đang vẫy hai cái cánh lớn, hình dạng đó rõ ràng là

một con Phệ Linh hào.

Mặc dù bởi vì khoảng cách quá xa, không thấy rõ được khuôn mặt của con Phệ

Linh hào này, nhưng kết hợp với tình cảnh này, bọn hắn đã đoán được con Phệ

Linh hào này là ai, ngoại trừ vị Tri Linh đại thánh đó ra hẳn là không còn ai

khác.

Dữu Khánh thấp thỏm bất an, thấp giọng hỏi: “Tên Yêu vương này làm sao lại

chạy đến nơi đây? Không phát hiện các ngươi chứ?”

Nam Trúc: “Trời đêm trời hôm lại xa như vậy, chắc hẳn không phát hiện ra đâu.

Lão Thập Ngũ, ngọn núi trong lồng ánh sáng này, tám chín phần mười chính là

địa điểm phong ấn mà chúng ta muốn tìm.” Trong giọng nói có chút khẩn

trương của gã rõ ràng có chứa sự hưng phấn.

Gặp lại lão yêu quái này, Dữu Khánh cũng có chút khẩn trương, “Như vậy cũng

có thể đụng phải, thật đúng là oan gia ngõ hẹp a.”

Đáng lẽ sẽ không đụng phải, lẽ ra hai bên đã lướt qua nhau, nhưng ham muốn

đã khiến bọn họ trở thành oan gia ngõ hẹp.

Bọn hắn không có nhìn lầm, cái bóng đang thi pháp trong không trung chính là

Tri Linh đại thánh. Y một mực chạy đến đây, trên đường không có dừng lại,

nhưng tốc độ không nhanh bằng Thiên Dực lệnh, cho dù đám người Dữu Khánh

chạy lung tung thì vẫn đến đây trước y.

Khi quang cầu do y thi pháp tạo ra phóng đi từng luồng sáng va chạm vào trên

lồng ánh sáng hư vô, màn sáng của lồng ánh sáng gợn sóng lăn tăn đó cũng

càng ngày càng trở nên rõ ràng, đến khi những gợn sáng lăn tăn không còn chập

chờn nữa, cảnh tượng núi non hùng vĩ nguy nga bên trong cũng thực sự hiện ra

trên sa mạc.

Lúc này Tri Linh đại thánh mới thi pháp thu lại quang cầu do thuật pháp tạo ra,

quang cảnh trước người lập tức tối sầm lại, y lóe lên lướt vào trong màn sóng

ánh sáng, rơi về phía đỉnh núi.

Mấy người nằm trên cồn cát quay mặt nhìn nhau, trong mắt lộ ra câu hỏi phải

làm gì bây giờ?

Màn sóng ánh sáng chỉ cách bọn hắn khoảng một dặm đường, với tốc độ của

mình, bọn hắn có thể nhanh chóng đến nơi.

Cuối cùng, vẫn là miệng của Nam Trúc không nhịn được trước tiên, gã hạ thấp

giọng nói: “Lão Thập Ngũ, không cần nghi ngờ nữa, tiên tuyền tám chín phần

mười ở trong ngọn núi này.”

Giọng nói đã có phần kích động, thứ bọn hắn vẫn một mực muốn tìm kiếm, đã

bao nhiêu lần vì đó mà suýt chết, phải tìm đường sống trong chỗ chết, bây giờ

nó đang ở ngay trước mắt bọn hắn a.

Lời vô dụng, Dữu Khánh không cần gã phải nhắc nhở điều này, vấn đề là, lão

yêu quái quá đáng sợ, hơn nữa y còn đang ở trong ngọn núi đó, một khi bị phát

hiện, đó chính là tự chui đầu vào lưới tìm chết, hắn làm sao có thể không do dự.

Trong khi bọn hắn còn đang do dự, màn sáng lăn tăn kia bắt đầu trở nên không

rõ ràng, dần dần trở nên mờ ảo.

Phong ấn được mở ra hiển nhiên sắp đóng lại rồi, Nam Trúc tức thì nôn nóng,

“Lão Thập Ngũ, phải cứu Hướng Chân a!”

Mục Ngạo Thiết cũng nói: “Ừ! Ơn cứu mạng nên được báo đáp.”

Phượng A Đao gật đầu lia lịa, “Đúng là như vậy.”

Dữu Khánh nhìn qua mấy người, trong lòng âm thầm chửi cha chửi mẹ, một

đám chết tiệt, đây là do các ngươi nói, về sau gặp phải nguy hiểm thì đừng có

trách ta.

“Đi!” Hắn là người đầu tiên nhảy ra, xông về phía lồng ánh sáng đó.

Những người khác lập tức xông theo ra ngoài. Khi tất cả đã xông vào trong lồng

ánh sáng, bọn hắn mới phát hiện ra bọn hắn đã tiến vào nhưng… ‘nhân vật

chính’ Hướng Chân, người đang trong hôn mê, đã bị để quên, bị bỏ lại lẻ loi

một mình bên ngoài.

“Khốn kiếp, các ngươi luôn mồm nói cứu hắn, cứu như vậy sao?”

Đè thấp giọng nói mắng mỏ xong, Dữu Khánh lóe lên, lướt ra ngoài, quay lại

chụp lấy Hướng Chân đang hôn mê, dùng hết tốc lực xông trở vào bên trong

lồng ánh sáng.