Không nói đến thứ này thì thôi, vừa nói tới quả thực liền khiến người ta thèm
muốn, đặc biệt là với mấy sư huynh đệ bọn hắn.
Nam Trúc vội vàng truy hỏi, ” ‘Sa hải’ ở đâu?”
Phượng A Đao: “Ta không biết, ta không hỏi, chúng nó cũng không nói, chỉ biết
đó là một chỗ sa mạc rộng lớn tám trăm dặm, đó cũng là một cái sa mạc duy
nhất ở nơi đây.”
Hiện trường trở nên yên tĩnh, sau đó, Nam Trúc quay sang nói với Dữu Khánh:
“Lão Thập Ngũ, đi tìm cửa ra cũng là tìm, tìm ‘Sa hải’ cũng là đi tìm.”
Dữu Khánh lườm gã một cái, “Đi đâu để tìm ‘Sa hải’? Ngươi không có nghe nói
sao? Tiên tuyền đã bị phong ấn tại phía dưới sa mạc, đám Phệ Linh hào đó cũng
tìm không được, chúng ta dựa vào đâu để tìm được chứ? Hơn nữa, nếu như
chúng ta không kịp quay lại lối ra, lỡ như nhóm người Dã Tiên ra ngoài trước
một bước, chúng ta sẽ vĩnh viễn không ra được nữa, sau này phải ở lại đây bị
Phệ Linh hào một mực truy sát. Tấm lệnh bài đó của ngươi có thể chống lại
được không?”
Thôi được rồi, Nam Trúc thở dài, “Ai!”
Muốn đi ra ngoài, lại muốn loại trừ tai họa ngầm trên cơ thể, muốn được an
toàn, lại muốn có trường sinh, chuyện vẹn cả đôi đường sác thực khó thể như
nguyện.
Mục Ngạo Thiết chợt thốt ra một câu, “Làm sao tìm tới lối ra?”
Vấn đề là, hiện tại cho dù bọn hắn muốn quay đầu lại đi theo đường cũ, khẳng
định cũng sẽ bị lệch phương hướng, thực sự là tốc độ bay của Thiên Dực lệnh
quá nhanh, không ai biết đến cùng đã chạy đi bao xa, dù sao, chắc chắn là đã
chạy đi rất xa.
Còn có một vấn đề lớn nhất, nếu như chạy lung tung, rất có khả năng sẽ bị Phệ
Linh hào phát hiện, một khi bộc lộ, bọn hắn rất dễ bị Tri Linh đại thánh mai
phục, lúc đó, tấm Thiên Dực lệnh lúc được lúc không này rất khó để bảo hộ bọn
hắn an toàn, lúc trước có thể chạy thoát đã là rất may mắn.
Dữu Khánh suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiện tại, cũng chỉ có thể tìm người hỏi
đường mà thôi, để xem có thể tìm được Yêu tu nào hay không, hoặc là bắt lấy
một con Phệ Linh hào tra tấn ép hỏi. Các ngươi có cách nào tốt hơn không? Có
thể nói ra nghe thử.”
Mấy người quay nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, rồi lần lượt lắc đầu,
trong lúc nhất thời thực sự không nghĩ ra cách gì tốt.
Nếu đã không có ý kiến khác, Dữu Khánh nhìn xung quanh một vòng, “Vệt
sáng của chúng ta rơi xuống đây, có khả năng đã bị người nhìn thấy, nơi đây
không thích hợp ở lâu, trước tiên rời khỏi đây rồi nói tiếp.” Hắn tùy ý chỉ một
cái phương hướng.
Đúng là như vậy, nhóm người lập tức dời tổ, Phượng A Đao thương xót mấy sư
huynh đệ đều từng bị thương, gã ta chủ động nhận lấy Hướng Chân trong cơn
hôn mê, còng trên lưng.
Trên thực tế, mấy sư huynh đệ đều cảm thấy thương thế của mình đã gần như
khỏi hẳn, bọn hắn đều biết rõ sở dĩ vết thương khôi phục nhanh như vậy là có
quan hệ với tai họa ngầm trên cơ thể mình, nhưng ba người đều không trung
thực, để cho Phượng A Đao tiếp tục vất vả.
Nhóm người nhanh chóng xuống núi, sau đó một đường trèo đèo lội suối, dự
định trước tiên rời xa khỏi khu vực này rồi nói tiếp.
Trên đường chạy tới, mấy người cảm thấy cảnh tượng xanh um tươi tốt phía
trước dần dần chuyển thành hoang vắng, càng ngày càng thấy ít cây cối, cho
đến khi vượt qua một ngọn núi lớn, mọi người dừng lại dưới gốc một cây đại
thụ lẻ loi, đám người trợn tròn mắt nhìn phía trước.
Dưới gốc đại thụ, đám người đứng trên đỉnh núi, đối diện với bọn hắn là một sa
mạc mênh mông vô ngần, một sa mạc vàng óng ả.
Trầm mặc một hồi lâu, sau đó Nam Trúc hỏi: “Phượng huynh, ngươi xác định
ngươi nghe được, sa mạc tám trăm dặm đó là sa mạc duy nhất trong Chư Yêu
chi cảnh sao?”
Phượng A Đao hầu kết giật giật, gật đầu nói: “Chúng nó nói như vậy.”
Sau đó mấy người lần lượt quay đầu lại nhìn về phía Dữu Khánh đang im lặng,
tên này tùy ý giơ ngón tay, tùy ý chọn một cái phương hướng, sau đó đi không
bao xa liền chạy đến sa mạc mà trước đó bọn hắn còn không biết phải tìm ở
đâu, có tin nổi không?
Dữu Khánh trầm mặc một hồi lâu rồi mới thốt ra một câu, “Thật trùng hợp.”
Nam Trúc: “Đúng là rất trùng hợp, nhưng tìm được sa mạc cũng vô dụng, chúng
ta không biết tiên tuyền bị phong ấn tại nơi nào.”
Nào ngờ Dữu Khánh lại ngập ngừng nói: “Nếu như thông tin Phượng huynh
nghe được là sự thật, nếu thực sự là bởi vì tiên tuyền hút khô nơi này thành sa
mạc, như vậy vị trí của tiên tuyền đại khái là nằm tại vị trí trung tâm của sa mạc
này.”
Nam Trúc chớp chớp mắt, thử hỏi: “Lẽ nào chúng ta phải đi vòng qua sa mạc
này?”
Dữu Khánh hơi híp mắt khinh bỉ, “Ngươi bị bệnh sao?”
Mục Ngạo Thiết: “Chúng ta không bị bệnh, nhưng hắn bị bệnh.” Y chỉ tới
Hướng Chân với khuôn mặt nổi đầy điểm đỏ.
Dữu Khánh quan sát Hướng Chân, vội ho khan một tiếng, “Thứ nhất, chúng ta
không cần phải mất công đi vòng, thứ nhì, để tìm cách chữa trị cho Hướng
Chân, chúng ta tiện thể tìm thử.”
Nam Trúc liên tục gật đầu, nói: “Đúng đúng đúng, nếu như thực sự trùng hợp
tìm được tiên tuyền, vậy thì đúng lúc có thể giải độc Hướng Chân.”
Mục Ngạo Thiết cũng gật đầu: “Đúng vậy, dù sao hắn từng cứu mạng chúng ta.”
Đôi mắt Phượng A Đao cũng sáng ngời, gật đầu tán đồng, “Đúng, giải độc cho
Hướng huynh.”
Sau đó, một nhóm người liền lao xuống núi, vì việc nghĩa không chùn bước,
xông vào trong sa mạc, gan dạ xâm nhập biển cát, dù không biết bên trong có
nguy hiểm gì hay không.
Hành động của nhóm người này, từng người một, không có mưu lược hay tính
toán lâu dài nào để nói.
Hoang vắng, không có một ngọn cỏ, gió và cát, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy
một con bọ cánh cứng gì đó không biết tên chui ra chui vào trong cát, mặt trời
chiều lặn xuống dần sau những đồi cát cong cong xa xa, một vùng trời đỏ rực.
Sau khi lướt đi một đoạn rất dài, Mục Ngạo Thiết thấy Phượng A Đao thực đã
rất mệt mỏi, nên chủ động nhận cõng Hướng Chân.
Quần áo Hướng Chân mặc trên người thiếu đi một chiếc áo khoác, Nam Trúc
nói không khí trong sa mạc quá nóng, gã giúp Hướng Chân cởi bớt một chiếc
áo, mục đích thực sự là sợ “Củ cải trắng” của mình bị phơi nắng biến thành của
cải khô, gã lấy chiếc áo của Hướng Chân bọc bảo bối của mình lại, tay áo buộc
thành dây treo, đeo ở trên lưng.
Thực tế, bọn hắn mặc áo da thú phải nóng hơn mới đúng, đương nhiên, bọn hắn
có thể thi pháp để tản nhiệt.
“Ở giữa tám trăm dặm…” Trên đường đi, Nam Trúc thỉnh thoảng lẩm bẩm câu
này, gã vẫn luôn đang âm thầm ước lượng quãng đường mà mọi người đã đi
trong sa mạc.
Cả nhóm đều biết tên mập này tính toán quãng đường như vậy để làm gì, đơn
giản là nhằm xác định vị trí đại khái của nơi phong ấn tiên tuyền, nhưng mọi
người đều biết phương pháp tính toán này không đáng tin cậy chút nào, bởi vì
không biết điểm xuất phát và lộ trình của mọi người có đúng là băng qua giữa
sa mạc hay không, tính toán khoảng cách ở giữa không có tác dụng cái rắm gì,
gần như chắc chắn sẽ phải bỏ qua.
“Bốn trăm dặm…” Khi Nam Trúc lẩm bẩm nói ra con số ở giữa này, trời vẫn
còn chưa tối hẳn, nhìn xung quanh một vòng, Nam Trúc hô to: “Trời đã tối rồi,
lăn lộn cả một ngày rồi, cũng đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”
Mọi người biết nghe lời phải, vì vậy cùng nhau dừng lại, người thì nằm, người
thì ngồi, người đặt gánh nặng trên lưng xuống, trèo lên cồn cát dõi mắt nhìn ra
phía xa.