Bán Tiên

Chương 1161: Chạy mất rồi (2)




Sau khi cầm vào tay, Tri Linh đại thánh cũng chỉ lật xem một lần, rồi đưa lên

mũi ngửi ngửi, ngay vào lúc này, phía xa xa có âm thanh “Cô cô” gấp gáp

truyền đến, từ xa đến gần.

Không ít Phệ Linh hào khi nghe được những âm thanh đó thì có phản ứng khá

mạnh, Tri Linh đại thánh lắng nghe một chút rồi cất tiếng hừ lạnh, nói với

Phượng Tàng Sơn: “Đám người A cha ngươi quả nhiên đã tìm tới rồi, đang ở

trước sào huyệt của chúng ta. Bây giờ ta muốn ngươi trở về bên cạnh bọn họ.”

Phượng Tàng Sơn vô cùng lo sợ, “Về bên cạnh bọn họ ư?”

Cho đến tận bây giờ, chuyện nằm vùng không hề dễ dàng có được kết cục tốt.

Tri Linh đại thánh: “Ta đã dùng thân phận ‘Nhất Chi Hoa’ để lừa gạt bọn họ,

những người khác nói gì đều khiến bọn họ hoài nghi, ngươi thì khác, A cha của

ngươi ở trong đó.”

Phượng Tàng Sơn lo lắng nói: “Đám người tên mập đó đã trốn thoát, lỡ như

chạm mặt nhóm người A cha ta, ta sẽ lập tức bị bại lộ, e rằng ngược lại sẽ làm

lỡ chuyện của Đại thánh.”

Kỳ thực chính là không muốn mạo hiểm quay lại đó.

Tri Linh đại thánh: “Cho nên phải dụ bọn họ rời đi, không để cho hai nhóm có

cơ hội chạm trán. Sau khi quay lại đó, ngươi không cần phải làm gì cả, chỉ cần

nói cho bọn họ một thông tin, nói là ta đã đi ‘Sa hải’.”

Phượng Tàng Sơn không hiểu, “Biển cát ở nơi nào?”

Tri Linh đại thánh: “Ngươi chỉ cần nói như vậy, lão già gọi là ‘Dã Tiên’ kia tự

nhiên sẽ biết.” Y ném quả hắc hồ lô trong tay lại cho gã ta, “Thưởng cho ngươi

món bảo vật này.”

Sở dĩ ban thưởng vật này cho gã ta là bởi vì bảo vật này mặc dù tốt, nhưng đối

với đặc tính tu hành của loại quái vật bọn y, nó không có tác dụng gì lớn.

Dã Tiên mà y nói tới lúc này đã quang lâm sào huyệt Phệ Linh hào giữa vách

núi đá. Khi đi tới đây, nói đúng hơn là trước khi đến nơi đã phát hiện thấy

không thích hợp.

Trên đường đi, đoàn người phát hiện thấy Phệ Linh hào chui luồn lung tung

khắp nơi, không biết đang làm cái gì, nhưng vì đám quái vật đó rất cứng miệng,

chỉ trung thành với “Vương” của mình, khi bị bắt, có chết cũng không chịu thổ

lộ nguyên nhân.

Khi bọn họ giết đến sào huyệt này, mới phát hiện gần như đã là vườn không nhà

trống.

Điều này làm cho bọn họ nhận rằng nơi đây nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, vì

vậy bọn họ liền lục soát khắp vùng này.

Kết quả có thể tưởng tượng được, dưới sự cố ý sắp xếp của Tri Linh đại thánh,

nhóm người thành công gặp được Phượng Tàng Sơn đang bị Phệ Linh hào bắt,

Phượng Kim Kỳ tự nhiên liền xông ra ngoài cứu con, Liệt Nhật Kim Hoàn tung

hoành một trận, quái vật bị đánh giết phải gào thét hỗn loạn chạy trốn.

Khi nhóm người hạ xuống một chỗ vách núi, Phượng Kim Kỳ mới kiểm tra

thân thể con trai mình, cởi bỏ cấm chế trên người nhi tử, Hướng Lan Huyên

nhìn chằm chằm hắc hồ lô bên hông Phượng Tàng Sơn, dò hỏi: “Quả hồ lô của

Nam Trúc tại sao lại ở trên người của ngươi, bọn hắn đâu rồi?”

Phượng Tàng Sơn than thở: “Bọn hắn đã chạy thoát rồi, ta không may, bất hạnh

rơi vào trong tay bọn chúng.”

“Đã chạy thoát rồi?” Có mấy người đồng thanh thốt lên, tựa hồ đều thể hiện sự

nghi ngờ.

Không phải nói những người khác, ngay cả Phượng Kim Kỳ cũng nhịn không

được hoài nghi, “Bọn hắn làm sao có thể thoát khỏi tay tên Yêu vương đó?”

Phượng Tàng Sơn giải thích: “A cha, khi đến nơi này, ta mới phát hiện ra A Đao

còn sống. Hóa ra, ngay từ đầu A Đao đã rơi vào trong tay bọn chúng, vì để sống

sót, A Đao đầu hàng đám quái vật đó. Sau khi bắt chúng ta về đây, tên Yêu

vương đó ném chúng ta xuống giam giữ dưới lòng đất. Thám Hoa lang nói ta

nghĩ cách thuyết phục A Đao, ám sát tên canh giữ…”

Sau những lời bịa chuyện giết bảo vệ, về cơ bản, gã kể lại đại khái những sự

thực đã xảy ra, chỉ là gã ta đã thêm cả mình vào trong đội ngũ chạy trốn, mô tả

mình thành một thành viên trong đó.

Gã ta không có cách nào không nói ra sự thật, nếu không sẽ khó có thể giải

thích được với thực lực của mấy người Dữu Khánh thì làm thế nào có thể chạy

thoát khỏi tay cao thủ chân tiên.

Nghe nói Dữu Khánh lại lừa gạt được hai tên Yêu tu Phệ Linh hào dẫn bọn hắn

nghênh ngang vượt qua bầy yêu đi ra ngoài, là nghiêm chỉnh được Phệ Linh hào

đưa tiễn đi ra, Hướng Lan Huyên nhịn không được bật cười, đôi mắt sáng ngời

lấp lóe vẻ phấn khích, mắng, “Đọc sách nhiều không tốt, thật xấu xa, chỉ học

một bụng ý nghĩ xấu. Trốn đi kiểu như vậy, không phải sẽ khiến Tri Linh đại

thánh kia tức chết sao.”

Ô Ô khẽ gật đầu, tặc lưỡi chậc chậc cảm thán: “Coi như là có dũng có mưu,

không phụ thanh danh tài tử đệ nhất thiên hạ.”

Xích Lan các chủ hơi lộ vẻ trầm ngâm, bà ta vô thức lấy con trai mình ra so

sánh, cảm thấy chênh lệch giữa hai người bọn hắn thật là lớn, không khỏi buông

tiếng khẽ thở dài.

Ánh mắt Thiên Vũ lấp lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tiếp sau đó kể về việc Nam Trúc dường như có nắm một kiện bảo vật trong tay,

nhưng có vẻ không quá hiệu nghiệm, nhìn thấy bầy yêu đã đuổi kịp, vì để yểm

hộ mọi người thoát thân, Phượng Tàng Sơn đã chủ động làm người dụ địch,

giúp những người khác có thời gian chạy đi, dẫn đến sau đó bị bắt. Về sau, khi

Tri Linh đại thánh chạy tới hỏi quang điểu giúp bọn hắn chạy trốn là cái gì, gã

ta mới biết được đám người Dữu Khánh đã chạy thoát nhờ vào một kiện pháp

bảo thần kỳ.

Nghe kể xong, Thiện Tri Nhất không khỏi kinh hô, “Thi triển pháp bảo gì mà có

thể thoát được tốc độ truy đuổi của chân tiên chứ?”

Bọn họ đã tận mắt chứng kiến tốc độ bỏ chạy của Tri Linh đại thánh trong tình

thế cấp bách, đó còn là trong tình huống thực lực của Tri Linh đại thánh bị

“Phục ma chân ngôn” áp chế.

Biết được mấy tên đó còn sống, thần sắc của Hướng Lan Huyên cuối cùng cũng

được thả lỏng, nàng tin tưởng lời nói của Phượng Tàng Sơn, bởi vì nàng biết rõ

quang điểu đó là thứ gì, căn cứ vào thông tin nàng biết được khi cạy miệng của

đám người tại Thiên Tích sơn trước lúc diệt khẩu, kiện bảo vật hư hại đó quả

thực không linh cho lắm, khi được khi không, nàng ra tay thử điều khiển nhưng

không được, cho rằng nó đã thực sự hỏng rồi, cho nên mới không cần, không

ngờ nó vẫn còn sử dụng được.

Dã Tiên với mái tóc dài tung bay lất phất bỗng nhiên mở miệng, “Đó là pháp

bảo ra vào Bồng Lai sơn, tên là ‘Thiên Dực lệnh’. Khổ hải vô biên quay đầu là

bờ, Bồng Lai sơn ở trong Khổ Hải, người không đủ tu vi, không dễ qua lại,

‘Thiên Dực lệnh’ này chính là pháp bảo của Bồng Lai sơn dùng để đưa tiễn

khách.”

Vừa nghe nói như vậy, đa số mọi người đều rơi vào trầm mặc, tự hỏi không biết

vị Thám Hoa lang đó lấy được bảo vật này từ đâu?

Đều đang âm thầm suy nghĩ về việc có được bảo vật này ý nghĩa như thế nào,

ngay cả cảnh giới Chân tiên cũng không đuổi theo kịp, vậy chẳng phải là đụng

phải bất kỳ nguy hiểm nào đều có thể kịp lúc thoát đi sao?

Khi phát giác thấy vẻ mặt mọi người có biểu hiện dị thường, Hướng Lan Huyên

tức thì cau mày, cảm thấy lo lắng cho đám người Dữu Khánh.

Dã Tiên không để ý bọn họ đang suy nghĩ cái gì, ông ta lên tiếng hỏi Phượng

Tàng Sơn, “Tên yêu đó ở đâu?”

Phượng Tàng Sơn: “Không biết, khi mọi người vừa tới đây, lão yêu đó hình như

đã nhận ra được, trước khi hắn rời đi, ta mơ hồ nghe thấy hắn dặn dò tiểu yêu

cái gì đó, hình như đi đến một nơi tên là ‘Sa hải’ để chữa thương.”

“Sa Hải?” Dã Tiên dường như có điều suy nghĩ, rồi chậm rãi nói: “Vậy thì đi Sa

Hải đi.”

Quang điểu biến mất trong không trung, đám người Dữu Khánh từ trên trời đáp

xuống, hạ xuống trên đĩnh một ngọn núi cao.

Một tay ôm Hướng Chân đang hôn mê, sau khi không phát hiện thấy có gì bất

thường ở xung quanh, Dữu Khánh thở phào một hơi, nói: “Bây giờ hẳn là không

có dễ dàng tìm được chúng ta nữa rồi?”

Nam Trúc cầm chiếc lệnh bài lồi lõm lỗ chỗ đặt lên miệng, “Chụt”, gã hôm nó

một cái thật mạnh, lau lau xoa xoa lên lớp áo lông da thú, rồi mới nhét vào

trong áo cất giữ kỹ. Sau đó gã ta giương mắt nhìn xung quanh hỏi thăm: “Đây là

là đâu a?”

Quỷ mới biết rõ đây là nơi nào, không một ai ở đây có thể trả lời được, tốc độ

của Thiên Dực lệnh thực sự quá nhanh, nhanh đến mức bọn hắn căn bản không

thấy rõ được các dấu mốc chỉ đường trên mặt đất, bây giờ, đừng nói là hỏi bọn

hắn đang ở đâu, ngay cả muốn trở về bọn hắn cũng không biết phải đi như thế

nào.

Chẳng bao lâu, mấy người đều nhận thấy được tình cảnh bây giờ.

Phượng A Đao hỏi bọn hắn, “Còn có thể tìm được tộc trưởng không?”

Dữu Khánh cười khổ, “Sợ là khó như biển rộng tìm kim, cũng không biết thế

giới này đến cùng rộng lớn đến đâu.”

Nam Trúc hỏi: “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Cũng không thể ở lại mãi nơi

này a, đi đâu đây?”

Dữu Khánh: “Tìm cách trở lại chỗ lối ra đi. Nếu bọn họ muốn rời đi, chắc hẳn

cũng phải đi qua đó.”

Nam Trúc nghi ngờ hỏi: “Dù sao cũng đã vào đây rồi, cứ như vậy rời đi sao?

Chúng ta không tìm Thiên tuyền nữa à?”

Vẫn còn mong nhớ Thiên tuyền ư? Dữu Khánh vừa định lên tiếng răn dạy gã,

trước hết nên nghĩ cách làm sao để sống sót đi, ai ngờ Phượng A Đao lại đột

nhiên nói ra, “Ta biết vị trí đại khái của ‘Thiên tuyền’ thực sự.”

“Cái gì?” Nam Trúc thất thanh quay nhìn gã ta.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng kinh ngạc nhìn gã ta chăm chú.

Phượng A Đao có thể hiểu được sự nghi hoặc của bọn hắn, gã ta giải thích:

“Sau khi rơi vào trong tay Phệ Linh hào, ta từng đề cập tới Thiên tuyền với

chúng nó. Khi nghe ta nói xong, chúng nó cười nhạo chúng ta. Theo chúng nó

nói, tiên tuyền thực sự ở tại một nơi tên là ‘Sa hải’, đó là một sa mạc lớn đường

kính đến tám trăm dặm, tiên tuyền nằm yên ở phía dưới sa mạc đó.

Chúng nó nói ở trong truyền thuyết, nơi đó vốn cũng là một nơi cây cối xanh

tươi, nhưng khi tiên tuyền xuất hiện, nó hút khô linh khí ở khu vực đó, dẫn đến

nơi đó từ từ bị biến thành sa mạc, rồi đến bây giờ không có một ngọn cỏ nào.

Hầu hết đám Phệ Linh hào chúng nó cũng chưa từng nhìn thấy tiên tuyền như

thế nào, chúng nói nó bị phong ấn ở trong sa mạc, ngoại trừ Tri Linh đại thánh

ra, người khác muốn tìm cũng tìm không được, chúng nói chúng ta đừng có si

tâm vọng tưởng nữa.”