Bán Tiên

Chương 1160: Chạy mất rồi (1)




Đám Phệ Linh hào ở trong không trung hay trên mặt đất cũng tròn mắt kinh

ngạc, thậm chí còn có chút thấp thỏm, đôi cánh tựa như hư ảo này là thứ gì chứ?

Không biết đám nhân loại này tạo ra quái vật gì, hoặc là pháp bảo gì đó để đối

phó chúng nó.

Cuối cùng chúng cũng biết được vừa rồi tên mập mạp đó sốt ruột kêu gào là để

làm gì, háo ra là đang triệu hoán thứ này, lúc này, ngay cả Tri Linh đại thánh

cũng trở nên căng thẳng.

Có một sự e ngại, sợ hãi với thứ gì đó không biết là chuyện bình thường, huống

chi thứ không biết này thoạt nhìn không đơn giản.

Hiện trường trở nên yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe, ngay cả đám

Phệ Linh hào mù mắt kia cũng cảm giác được không ổn, chúng làm ra bộ dạng

nghiêng tai lắng nghe.

Lại lần nữa nhìn thấy được cặp cánh quen thuộc, Nam Trúc kích động vô cùng,

trong tình cảnh này, suýt chút nữa gã đã cảm động rơi nước mắt.

Thật sự triệu hồi ra được rồi? Dữu Khánh cũng vui mừng quá đỗi, một tay đặt

lên bờ vai Nam Trúc, một tay nắm lấy cánh tay Hướng Chân.

Bọn hắn đều không phải lần đầu tiên khống chế đôi cánh này, không cần phải

dặn dò, Mục Ngạo Thiết liếc thấy động tác của Dữu Khánh, lập tức cũng làm

theo, một tay đặt lên bờ vai Nam Trúc, một tay chụp lấy cánh tay Phượng A

Đao.

Thấy đã chuẩn bị xong, Dữu Khánh cất tiếng hô to, “Lão Thất, đi!”

Vừa nghe được chữ “Đi”, Tri Linh đại thánh bỗng cảm thấy không ổn, trong

nháy mắt vỗ xuống một chưởng.

Ầm! Trời đất chấn động, bùn đất bùng nổ bay tung lên, cây cối khổng lồ đổ

xuống bắng tung ra bốn phía như loạn tiễn, dưới một chưởng này, rất nhiều Phệ

Linh hào bị mất mạng ngay tại chỗ, một vệt bạch quang xen lẫn trong đống hỗn

loạn bắn vọt ra, ngay lập tức bộc lộ tài năng, đánh bay mấy thứ lộn xộn, phóng

vút đi xa.

Một đòn không trúng, Tri Linh đại thánh hoàn toàn không quan tâm đến đám

Phệ Linh hào kêu gào thảm thiết, thân hình cũng lóe lên trong đống hỗn loạn rồi

biến mất, truy đuổi theo vệt sáng kia. Một trước một sau bám chặt nhau, thậm

chí còn từ từ rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.

Cảm giác đã thoát khỏi vụ nổ tung, Dữu Khánh quay nhìn lại, nhìn thấy được

bóng dáng đang đuổi theo, tốc độ bay của y cực nhanh, khiến hắn giật mình

kinh hãi, như vậy mà vẫn có thể đuổi theo được, thảo nào gọi là tiên nhân, hắn

kinh hãi nói: “Lão Thất, sắp đuổi kịp rồi, tăng tốc đi.”

Nam Trúc quay đầu nhìn lại, thấy vậy cũng giật nảy mình, thay đổi ý niệm điều

khiển, tốc độ vụt tăng, khoảng cách trước sau lại nhanh chóng giãn ra.

Tri Linh đại thánh nhìn thấy sắp bị mất dấu, thân hình rung lên trong không

trung, thoáng cái liền hiện ra nguyên hình, sau đó, trong nháy mắt tốc độ tăng

lên, lại bám theo sát phía sau.

Nam Trúc quay đầu lại nhìn, cất tiếng chửi bậy, “Mẹ nó, cái quỷ gì vậy?”

Bây giờ là lúc nào rồi, còn có tâm tư nói nhảm, Dữu Khánh mở miệng mắng,

“Đừng đánh rắm nữa, tập trung ý niệm tăng tốc đi.”

Nam Trúc: “Nơi này không giống như Khổ Hải, ta lo lắng bay quá nhanh sẽ

đụng vào đâu đó.”

Dữu Khánh mắng to: “Đụng chết hay là bị hắn giết chết, ngươi chọn một cái

đi!”

Nam Trúc không còn lời nào để nói, lập tức tập trung ý niệm để điều khiển, tốc

độ bay đột nhiên lại tiếp tục tăng nhanh, khung cảnh trên trời dưới đất và xung

quanh gần như bắt đầu trở nên mơ hồ, bắt đầu hư hóa, chỉ có lão yêu quái cũng

đang tăng tốc truy đuổi ở phía sau là còn có thể nhìn thấy mơ hồ.

Cùng ở trong quầng sáng, Phượng A Đao chấn động sửng sốt, thực sự là cực kỳ

kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi những gì đang xảy ra trước mắt, không

biết mình đang trải qua chuyện gì, gã ta cũng ý thức được rằng mấy tên gia hỏa

bên cạnh này không phải đơn giản như mình tưởng tượng.

Khoảng cách nhanh chóng kéo giãn ra, khiến cho Tri Linh đại thánh truy đuổi

theo ở phía sau cũng phải kinh ngạc, y cũng không quan tâm nổi đến việc tìm

hiểu xem miếng đồng nát sắt vụn trên tay tên mập đó là chuyện gì xảy ra, nói

chung không thể để cho mấy tên này trốn thoát, y cách không đánh ra một

chưởng.

Ầm, rầm, rầm, một tràng âm thanh đì đùng giống như tiếng sấm kỳ dị rền vang,

không gian tựa hồ thoáng vặn vẹo một cái, đám mây che phủ một phạm vi rộng

lớn trong chớp mắt bị đánh tan thành mảnh vụn.

Tại khoảnh khắc đám mây bị xé nát, một vệt sáng lóe lên, lao vọt ra trước một

bước.

Lực xung kích do Tri Linh đại thánh đánh ra cũng phá tan tầng mây tạo ra một

cái thông đạo thẳng tắp, hướng thẳng về phía mục tiêu đang truy đuổi ở phía

trước, nhưng đành phải mở to mắt nhìn mục tiêu dần dần đi xa, dần dần biến

mất tại chân trời.

Thấy đã cắt bỏ được thân ảnh theo đuổi phía sau, Nam Trúc như trút được gánh

nặng, vui vẻ vì đã vượt qua tai nạn, gã cất tiếng cười to điên cuồng, “Ha ha ha

ha… Hả?”

Chấn động đột nhiên xuất hiện khiến gã cười không nổi nữa rồi, cảnh tượng

xung quanh bắt đầu dần dần rõ ràng, đôi cánh ánh sáng dường như sắp biến

mất, đã ngừng bay, bọn hắn chỉ đang bay dựa vào quán tính mà thôi, rõ ràng là

đang lao xuống mặt đất.

“Ngươi cười cái rắm!” Dữu Khánh tức giận mắng.

Mục Ngạo Thiết cũng nhịn không được nữa, tức giận mắng: “Ngươi muốn chết

thì đừng liên lụy đến chúng ta.”

Nam Trúc rịn mồ hôi, nhận ra rằng trong lúc quá đắc ý mình đã để đứt ý niệm

điều khiển quang dực, gã lần nữa tập trung lại ý niệm.

Cho rằng đã đuổi không kịp nữa, đang định từ bỏ, Tri Linh đại thánh bỗng

nhiên mở to mắt, tưởng rằng mình đã nhìn lầm, y nhìn kỹ lại, không sai, quang

ảnh hình con chim bao bọc mấy tên kia lại xuất hiện ở trong tầm mắt của y.

Khi nhanh chóng đến gần, y nhận thấy được mục tiêu đã ngừng bay, đang lao

nghiêng xuống dưới mặt đất, bộ dạng ngừng bay của con quang điểu đó rõ ràng

không bình thường, y cảm thấy đã xảy ra vấn đề gì đó.

Bất kể có phải là xảy ra vấn đề hay không, có thể đuổi kịp là được, y lập tức bay

hết tốc lực.

Nhìn thấy khoảng cách đã được kéo gần lại, y bỗng nhiên lại thấy con quang

điểu kia lại cất cánh bay xéo lên, rồi lại tăng tốc, giống như đang trêu chọc y

vậy.

Chuyện này là có thể chịu đựng được sao, vừa nghĩ đến sắc mặt của tên mập

mạp đó, Tri Linh đại thánh liền nổi trận lôi đình, dùng hết sức mạnh của mình

vung móng vuốt, đánh ra một đòn.

Ầm! Trời đất chấn động, một ngọn núi lớn ngay lập tức sụp đổ.

Quang điểu lóe lên phóng vọt ra khỏi vùng khí lưu hỗn loạn, đám người Dữu

Khánh ở trong đó quay đầu nhìn lại, tim gan đều run rẩy, đã kiến thức được cái

gì gọi là chân tiên chi uy, chân chính là thế bài sơn đảo hải, thực là đáng sợ.

Nam Trúc lam sao còn dám thả lỏng chút nào, gã tập trung ý niệm điều khiển,

cảnh tượng xung quanh dần dần biến thành một luồng sáng lướt ngược.

Truy đuổi một hồi lâu, cuối cùng Tri Linh đại thánh dừng lại trong không trung,

đuổi không kịp, cũng không cần đuổi nữa, đã không nhìn thấy gì, còn truy cái

rắm a.

Y thực sự không thể chấp nhận được kết quả này, y tức giận đến mức móng

vuốt run rẩy nắm chặt, lúc trước chạy thoát khỏi sào huyệt của y, nếu như nói là

bị bọn hắn lợi dụng sơ hở, vậy lần này thì sao?

Hai lần bị trốn thoát, nhất là cách thức bọn hắn chạy trốn thực sự khiến y khó

thể chấp nhận nổi, một lần quang minh chính đại rời đi, một lần chạy đi ngay tại

trước mắt y, không những vậy, lần sau còn cố ý trêu chọc, y có cảm giác như

đang cố ý nhục nhã mình.

Hơn nữa, mảnh đồng nát sắt vụn trên tay tên mập đó rõ ràng là một kiện pháp

bảo, chính y cũng không nghĩ ra, vì sao khi bắt được bọn hắn lại không có lục

soát tù nhân?

Nếu như nói là coi thường đám phàm phu tục tử Nhân gian này, vậy thì giải

thích sao về tên mập đó? Mình rõ ràng đã nhận ra cái hồ lô treo trên eo gã

không đơn giản, vì sao không đối đãi với gã như một nhân vật quan trọng chứ?

Y đã cảm nhận được cái gì gọi là “Khinh địch”, y hối hận vô cùng, nhất là nhớ

tới vẻ mặt đáng ghét của Nam Trúc khi vung tay vung chân đấm đá mình, y

không khỏi nghiến răng nghiến lợi, “Mập mạp chết tiệt, ngươi đừng để rơi lại

vào trong tay ta!”

Một vùng rải đầy tử thương thảm liệt, nhờ vào khả năng bay của Phệ Linh hào,

Phượng Tàng Sơn được đưa tới nơi, sau khi hạ xuống, nhìn thấy cảnh tượng

hiện trường tan hoang tàn khốc như vậy, gã ta còn chưa kịp hỏi, Yêu tu Phệ

Linh hào đưa gã ta tới đây đã mở miệng hỏi trước, “Xả ra chuyện gì vậy, tù

nhân đâu?”

“Chạy mất rồi, tên mập đó gọi ra một cánh phát sáng, chạy đi rồi…” Mấy kẻ ở

tại hiện trượng kể lại sự việc.

Sau khi nghe kể lại xong, kẻ hỏi thốt lên, “Con chim phát sáng, đó là bảo vật gì

chứ?” Nó nhìn sang Phượng Tàng Sơn cầu giải thích.

Phượng Tàng Sơn cũng kinh ngạc chấn động, lắc đầu thể hiện không biết, gã ta

khó thể tin nổi, không ngờ tới trên người Nam Trúc còn có thứ tốt như vậy.

Gã ta cũng thấy hối hận, hối hận vì sao không có lục soát mấy người bọn hắn.

Gã ta không biết rằng, cho dù có lục soát bọn hắn, gã ta cũng không chiếm được

món bảo vật đó, kiến thức hữu hạn vốn là một hạn chế thật lớn, có cầm trong

tay cũng không biết được giá trị của nó, vậy thì làm có thể tính là có được?

Càng không nói tới là không biết cách khống chế, hối hận cũng chỉ là một loại

ngu si.

Đúng vào lúc này, thân ảnh Tri Linh đại thánh lóe lên, quay trở về, hóa lại thành

hình người, hạ xuống trước mặt Phượng Tàng Sơn, và cũng hỏi câu hỏi tương

tự, hỏi xem quang điểu đó là bảo vật gì.

Phượng Tàng Sơn chỉ có thể một mực thề đi thề lại, thể hiện mình thật sự không

biết.

Đối với điều này, Tri Linh đại thánh không có bất kỳ nghi ngờ nào, bởi vì khi

bắt được đám người Phượng Tàng Sơn, y đã từng cho tách ra thẩm vấn, y đã có

phần lý giải đối với hình thái xã hội bên ngoài, hẳn là không tồn tại loại vật này

mới đúng.

Y đưa tay chỉ đến Hắc hồ lô treo bên hông Phượng Tàng Sơn.

Phượng Tàng Sơn nhanh chóng tháo ra, cầm hai tay dâng lên.