Bán Tiên

Chương 1159: Dực a (2)




“Nhanh tới đây, phía dưới gốc cây này có hốc rỗng, bên trong rất trống trải, có

thể trốn một chút.”

Đang chạy trốn trong núi rừng, Nam Trúc bỗng nhiên đè ép giọng nói cất tiếng

kêu gọi, vì vậy, mấy người vội vàng luồn lách qua khe hở gốc cây, chui vào

trong hốc rỗng dưới gốc cây, nín thở ngưng thần, bộ dạng vẻ mặt rón rén như

tặc.

Thực tế, bọn hắn chỉ chạy trốn được nửa canh giờ thì đã bị Phệ Linh hào tản ra

khắp nơi tìm kiếm đuổi theo kịp, tốc độ chạy nhảy trên mặt đất quả thực không

thể bằng được dùng đôi cánh bay tới bay lui.

Tạm thời bọn hắn còn chưa bị phát hiện, nhưng bọn hắn đã phát hiện thấy đầy

Phệ Linh hào lui tới tìm kiếm khắp nơi trên bầu trời dưới mặt đất, vừa nhìn là

có thể đoán được bọn chúng đang đuổi bắt mấy đào phạm bọn hắn.

Nhìn thấy số lượng Phệ Linh hào xuất hiện ở xung quanh càng ngày càng nhiều,

đã không còn thích hợp thể thoải mái chạy trốn nữa, cuối cùng cho dù né tránh

cũng gặp nguy hiểm, bọn hắn không còn cách nào đành phải chui vào trong

hang hốc này, co mình chờ đợi, hi vọng có thể trốn tránh qua một kiếp này.

Nhưng bọn hắn không biết rằng, cách ẩn núp đơn giản này căn bản không thể

giấu được sự truy lùng của đám Phệ Linh hào, phải trốn sâu hơn vào trong lòng

núi hoặc trong lòng đất mới được.

Hai mắt của Phệ Linh hào có thiên phú thần thông vượt quá tầm nhìn trực tiếp,

chúng có thể nhìn thấy linh thể trong cơ thể động vật, có thể phân biệt được

chủng loại hình thái của linh thể, có thể dễ dàng nhận ra được trong cơ thể cây

cỏ nào đó có dựng dục ra linh thể hay không, có thành tinh hay không, một khi

phát hiện ra, chúng sẽ săn giết.

Bọn chúng không có hứng thú với linh thể của động vật phổ thông và linh thể

của con người, chúng thích ăn linh thể có công hiệu chuyển hóa biến dị, chính

là linh thể Yêu tu.

Đây cũng là lí do vì sao lúc đầu khi nhóm người vừa mới tiến vào Chư Yêu chi

cảnh và gặp phải Phệ Linh hào thì cho dù Thiên Vũ trốn kỹ ở dưới một đống lá

cây nhưng vẫn dễ dàng bị phát hiện.

Tình huống trước mắt giống y như vậy, một con Phệ Linh hào đã bay qua đột

nhiên lượn vòng trong rừng cây, rồi quay lại và trực tiếp đáp xuống trên rễ gốc

đại thụ, xuyên qua lớp ngăn cách, nó theo dõi linh thể của mấy người trốn ở

trong hốc cây.

Mà từ động tĩnh bên ngoài, mấy người trốn trong hốc cây cũng đã biết được có

một con Phệ Linh hào hạ xuống bên cạnh bọn hắn.

“Cô cô cô…” Con Phệ Linh hào đó ngửa mặt lên trời cất lên tiếng kêu to gấp

gáp.

Đám người trốn bên trong hốc kinh nghi bất định, rồi rất nhanh sau đó liền phát

giác được lại có âm thanh một con khác hạ xuống, tiếp sau đó là hai con, ba

con, bốn con, sau khi liên tiếp mấy con đáp xuống, Dữu Khánh vươn đầu tới

khe hở lén nhìn ra bên ngoài thì nhận ra mình đang đối mặt với một con Phệ

Linh hào, đồng thời phát hiện thấy đã bị một đám Phệ Linh hào bao vây, hắn

làm sao có thể không biết nhóm người bọn hắn đã bị lộ.

Đương nhiên không thể ngồi chờ chết, chờ khi Phệ Linh hào cao giai đến đây,

chỉ sợ muốn chạy cũng chạy không được, Dữu Khánh cất tiếng gào lên, “Lộ rồi,

chạy mau.”

Hắn là người đầu tiên rút kiếm xông ra ngoài, mở đường cho những người khác

trong hốc cây, đám Phệ Linh hào lập tức nhào tới, kiếm quang trong tay quấn

quanh người hắn, đồng thời tấn công bốn phương tám hướng, phát ra một loạt

tiếng leng keng.

Đám quái vật da cứng giáp cứng đao thương bất nhập, nhưng vẫn bị Dữu Khánh

đánh gục một đám, chúng chưa chết, chỉ bị kiếm sắc trên tay Dữu Khánh đâm

mù hai mắt, vỗ cánh bay tứ tung.

Ba sư huynh đệ liên thủ, hộ tống cho Phượng A Đao cõng Hướng Chân, ba

người phối hợp che chở nhau một đường vừa đánh vừa chạy trong địa hình gồ

ghề, vô cùng chật vật.

Nhưng số lượng Phệ Linh hào từ trong rừng và từ trên không bay tới càng ngày

càng nhiều, rất nhanh liền biến thành vây công.

Mấy người chạy trốn biết rất rõ, đây mới chỉ là một ít trinh sát tiểu tốt tu vi

không đủ, còn chưa thể hóa hình, chờ khi đám quái vật cao giai đến đây, bọn

hắn tất nhiên sẽ khó tránh khỏi tai kiếp. Cũng không cần chờ quái vật cao giai

tới, bọn hắn biết rất rõ hiện tại đã là khó tránh được tai kiếp rồi, đã bị bám lấy

rồi.

Kinh khủng nhất chính là trên không trung có quái vật cất tiếng kêu gọi đồng

loại “Cô cô” gấp gáp, sau đó những âm thanh “Cô cô” đó giống như là tiếng còi

báo cháy vậy, từng con từng con Phệ Linh hào cấp tốc lan truyền đi tin tức đã

phát hiện mục tiêu.

“Lão Thập Ngũ, chạy không được nữa rồi.” Nam Trúc luống cuống chân tay hét

to, bọn hắn đã bị lượng lớn Phệ Linh hào cản trở, không chạy được nữa rồi.

Dữu Khánh hô to, “Dùng lệnh bài.”

Nam Trúc gào lên kỳ quái: “Cái trò đó vô dụng, gào sắp hai năm rồi vẫn không

gào được lần nào.”

Miệng nói như vậy nhưng tay vẫn với vào trong da thú lôi ra tấm Thiên Dực

lệnh lồi lõm gồ ghề kia.

Dữu Khánh vọt đến trước mặt gã, ngăn chặn đòn tấn công giúp gã, “Ngươi cứ

tập trung ý niệm, không cần để ý trước mắt.”

Hắn thực sự giống như một con rồng đang bay lượn, một người một kiếm ngăn

cản hầu hết các đòn tấn công giúp mấy người, phát huy toàn bộ uy lực của kiếm

quyết mà hắn tu luyện, đánh giết cho đám Phệ Linh hào phải sợ hãi, chỉ chốc lát

sau đã có hơn trăm con Phệ Linh hào bị mù mắt bay lung tung khắp nơi.

Trong những loạt âm thanh chấn động lách cách kịch liệt, Nam Trúc biết lão

Thập Ngũ thi triển chiêu thức kịch liệt như vậy là cực kỳ hao tổn tu vi, không

thể duy trì liên tục quá lâu.

Gã không dám cô phụ Dữu Khánh, tại trong lúc nguy cấp này, gã tập trung ý

niệm không ngừng hô, “Dực dực dực dực dực dực… Mẹ nó, tổ tông nhà ngươi,

dực dực dực dực…”

Sau một lúc hô liên tục, gã dùng tới cả thanh kiếm trên tay, dùng thanh kiếm

như cây búa ra sức gõ chém không ngừng lên trên Thiên Dực lệnh trong lòng

bàn tay, phát ra tiếng kêu leng keng kịch liệt, thân thể thịt mỡ rung động như

sóng, nhưng mà tấm Thiên Dực lệnh lồi lõm lỗ chỗ đó không có phản ứng gì.

Tạm thời một tay đỡ Hướng Chân, một tay vung đao hỗ trợ kháng cự, Phượng

A Đao vừa khẩn trương vừa kinh ngạc, có cảm giác được mở rộng nhãn giới,

không biết tên mập điên này đến cùng đang làm gì, đừng có để chặt đứt cả ngón

tay của mình a.

“Cô cô cô…”

Ở bên hồ, nghe được âm thanh báo tin từ phía xa truyền đến, Tri Linh đại thánh

chắp tay sau lưng đứng bên hồ vụt quay đầu nhìn tới, nở nụ cười gằn, “Chạy

hả? Ta để cho các ngươi chạy!”

Vù, thân hình y lóe lên, rồi biến mất khỏi chỗ giống như thuấn di, lấp loáng

trong không trung rồi biến mất.

Tốc độ bay của tiên nhân này thực sự khiến cho Phượng Tàng Sơn lần nữa giật

mình kinh hãi, nhìn thấy những con Phệ Linh hào ở xung quanh cũng đang bay

về phía đó, gã ta vội hỏi Yêu tu phụ trách đưa mình đi, “Chuyện gì vậy?”

Tên Yêu tu đó cười nói: “Đã tìm ra mấy tên gia hỏa chạy trốn rồi, ở phía đó.”

Phượng Tàng Sơn lấy lại tinh thần, chỉ cần có thể ngăn chặn được tin tức mình

phản bội thì tốt, lập tức cầu xin: “Đi, mang ta đi nhìn xem.”

Gã ta muốn tận mắt xác nhận có phải tất cả đều đã sa lưới rồi hay không.

Yêu tu đó lập tức hiện ra nguyên hình bay lên, Phượng Tàng Sơn tung người

nhảy lên, chụp lấy móng vuốt của nó, nhanh chóng được kéo bay đi.

Tốc độ bay của cao thủ Tiên cấp quả xác thực nhanh không thể tưởng tượng

nổi, từng con Phệ Linh hào cao giai nghe tin khẩn cấp chạy đi tiếp viện dồn dập

ngẩng đầu lên, chỉ nghe vù một tiếng, một bóng người đã vượt qua bọn chúng

trong nháy mắt.

Tốc độ cực nhanh, đi sau mà đến trước, trên không trung địa điểm kịch chiến,

thân ảnh Tri Linh đại thánh như thuấn di đột nhiên xuất hiện lơ lửng trong

không trung, ở trên cao bao quát hiện trường vây công phía dưới.

Nhìn kỹ hơn, y phát hiện quả nhiên là mấy tên gia hỏa chạy trốn đó, y không

khỏi cất tiếng cười lạnh, “Tất cả tránh ra cho ta.”

Hơi có cảm giác ngôn xuất pháp tùy, hiệu lệnh vừa ra, đám Phệ Linh hào vây

công nhanh chóng tản ra, ngay cả đám Phệ Linh hào mắt bị mù cũng bị đồng

loại nhanh chóng lôi đi, có thể nói trong nháy mắt hiện trường liền được dọn

sạch.

“Dực dực dực…”

Đột nhiên, giọng nói của Nam Trúc trở nên vô cùng rõ ràng, gã đứng ở đó vừa

khẩn trương vừa kích động đến mức giậm chân gõ kiếm, bộ dạng có vẻ điên

cuồng, thịt mỡ run rẩy không ngừng, giống như đang thỉnh thần.

Đột nhiên được thoải mái, mấy người ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Tri Linh

đại thánh đang lơ lửng trên không trung, sắc mặt đồng loạt đại biến, trở nên thê

thảm, đều thầm hô tiêu rồi, đoán chừng đã sắp chết rất thảm.

Đinh đinh đang đang, Nam Trúc vừa gõ lạch cạch vừa gào lên, càng lúc càng

gấp gáp, tựa như đang làm với tất cả tính mạng.

Tri Linh đại thánh bị làm cho không nhịn được cười, y cất lời giễu cợt: “Mập

mạp, đừng nói là có ‘Đực’ tới hay là ‘Cái’ tới, cho dù ‘Mẹ’ ngươi có tới đây

cũng vô ích. Ngươi nói thử xem ngươi muốn chết như thế nào đi? Bây giờ

ngươi hãy quỳ xuống cầu xin ta, nếu như đầy đủ thành ý, có lẽ ta sẽ có suy tính

khác với ngươi.”

Y có thể đích thân chạy tới đây xử lý mấy tên vụn vặt này, coi như là chuyện

hiếm thấy, vừa mới bắt về liền chạy trốn ngay phía dưới mí mắt y, làm sao có

thể nhịn được, nếu không bắt lại được, phải nói y để mặt đi nơi nào?

Nam Trúc biết là y đang đùa giỡn mình, lúc này nếu rơi vào trong tay đối

phương, sợ rằng sống không bằng chết.

Trong lúc tuyệt vọng, gã ngừng gõ lạch cạch, đưa lệnh bài đến bên mép, cất lên

một tiếng gào như bệnh tâm thần, “Dực nha!”

Tiếng gào tựa như khóc ra máu.

Cứ niệm mãi không quên, tất sẽ có tiếng vọng.

Ông, một làn sóng sâu xa kỳ quái đột nhiên quét qua bên tai tất cả mọi người và

đám yêu tại hiện trường.

Đây không phải là lần đầu tiên Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết trải nghiệm loại

sóng sâu xa này, trong nháy mắt liền ý thức được điều gì đó, đồng loạt quay đầu

lại, nhìn thấy một đôi cánh ánh sáng trắng hư ảo quen thuộc từ trong Thiên Dực

lệnh bay ra, một lực lượng nâng đỡ bao bọc lấy bọn hắn.

Cái trò gì vậy? Tri Linh đại thánh ở trong không trung sững sờ tại chỗ, còn

tưởng rằng mình bị hoa mắt