Bán Tiên

Chương 1158: Dực a (1)




Một tiếng gọi này tức thì khiến cho thân thể Hướng Chân run lên, giống như bị

đánh thức tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.

Gã ta đang dùng ý chí cường đại của mình để kháng cự cơn ngứa, bây giờ vừa

phân tâm, cảm giác ngứa ngáy thực sự khiến gã ta như muốn điên cuồng, ngứa

đến mức thân thể đều phải muốn rách, linh hồn như bị nấu chín sắp bỏ nhục

thân mà đi.

Gã ta trước tiên nhìn về phía mấy người Dữu Khánh, kết quả nhận thấy mấy

người này có ý chí thực sự kiên cường.

Ngay cả mấy tên co được dãn được này cũng có thể chịu đựng, có lý nào mình

lại không nhịn được, gã ta hít sâu một hơi, lần nữa cưỡng ép ngưng tụ lại ý chí

gần như đã tán loạn của mình, đối mặt với cục diện lúc này.

Gã ta cũng là người ở một bên lắng nghe kế hoạch của Dữu Khánh, nhìn thấy đã

đến địa điểm mục tiêu, tự nhiên liền hiểu lúc này cần làm việc gì.

Sư huynh đệ ba người đều nhận ra được Hướng Chân đang cố gắng chịu đựng,

muốn không nhận ra được cũng khó, khuôn mặt đầy điểm đỏ đó, chỉ cần không

mù đều có thể nhìn thấy, đều không ngờ được Hướng Chân lại có thể chịu đựng

lâu như vậy, đem so sánh, gã ta chịu đựng tốt hơn nhiều so với Trì Bích Dao

cảnh giới Cao Huyền kia.

Nhưng hiện tại không phải thời điểm để có thể quan tâm đến điều này, bọn hắn

lần lượt bị ném xuống bên hồ.

Phượng A Đao một tay ôm một đống đồ vật, một tay nắm tay lại đặt lên ngực,

thể hiện cảm tạ đối với mấy con Phệ Linh hào cùng hạ xuống, nói: “Cảm tạ các

vị đã đưa đi, đến nơi này là được rồi, việc còn lại, đích thân Đại thánh sẽ xử lý,

các vị về trước đi.”

Khi Phượng A Đao nói ra những lời này ra, đám người Dữu Khánh lập tức căng

thẳng, trong nháy mắt liền tiến vào trạng thái vận sức chờ hành động, chuẩn bị

sẵn sàng chiến đấu.

Một con Phệ Linh hào dẫn đường lập tức kêu gọi đồng bạn, “Được rồi, chúng ta

trở về trước đi.”

Nó làm ra vẻ mình là đại ca, vẫy cánh dẫn đầu bay lên không, lập tức mang theo

một tốp Phệ Linh hào cùng theo bay đi, quay về phương hướng sào huyệt.

“Cái này…” Nam Trúc có phần không thể tin nổi, chỉ về phía những bóng dáng

bay đi xa, rồi lại chỉ vào nhóm người mình, “Cứ như vậy liền bỏ đi?”

Phượng A Đao và Dữu Khánh quay mặt nhìn nhau, cũng khó có thể tin nổi, vốn

tưởng rằng đến nơi này tránh không được sẽ có một trận chém giết, ai ngờ chỉ

tùy tiện nói một câu đã thực sự đuổi đi được nhóm Phệ Linh hào đó. Đám Phệ

Linh hào này quá dễ nói chuyện a, hay nói đúng hơn là quá dễ lừa gạt, làm cho

mấy người bọn hắn đến từ Nhân gian có cảm giác không chân thực.

Mục Ngạo Thiết cũng hỏi, “Chúng ta xem như đã thoát khốn rồi sao?”

Mấy người quay qua quay lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều không

ngờ có thể hoàn thành một cuộc đào tẩu thuận lợi như thế.

“Không biết có phải thật sự đã thoát nạn rồi hay không, ít nhất tạm thời đã trốn

thoát được. Mọi người còn chần chừ gì nữa, chạy nhanh đi.” Dữu Khánh nhắc

nhở một câu, sau đó nhanh chóng lấy lại bội kiếm của mình ở trong tay Phượng

A Đao, đeo lại bên eo.

Nghe lời nhắc nhở, mấy người chợt như ong vỡ tổ, dồn dập lấy lại bội kiếm của

mình, Nam Trúc không quên “Củ cải trắng” cuộn thành một đống kia.

Hướng Chân đeo đại kiếm của mình lên lưng xong, xoay người lại nói một câu,

“Ta lưu lại đoạn hậu cho các ngươi.”

Cái quỷ gì vậy? Đang xoay tìm xem nên trốn theo hướng nào, Dữu Khánh quay

đầu lại nói: “Nói nhảm gì vậy, không cần ngươi phải đoạn hậu, thực lực của

ngươi cũng không đoạn hậu được, ở lại chỉ chết vô ích.”

Hướng Chân vẻ mặt khó khăn, lắc đầu nói: “Ý chí của ta không đủ kiên định,

không bằng các ngươi. Ta không kiềm chế nổi cơn ngứa, đã sắp không nhịn

được nữa. Ta biết mình trốn không thoát, đi theo các ngươi chỉ sẽ trở thành gánh

nặng. Đừng lo lắng cho ta, các ngươi đi mau đi.”

Những ai đã nhìn thấy kết quả của Trì Bích Dao đều biết rõ ý của gã ta là gì,

đây là đã muốn chết rồi. Lúc trước Trì Bích Dao lao về phía đám quái vật đó,

chẳng phải là chịu không nổi nên có ý muốn chết sao.

Dữu Khánh bước nhanh đến trước mặt gã ta, “Chỉ cần chúng ta có thể tin tưởng

lẫn nhau, loại chuyện này không có gì ghê gớm, ta có cách giúp ngươi nhịn

được.”

Trong mắt Hướng Chân tức thì lộ ra vẻ mong đợi, lẽ nào mấy tên này có thể

nhịn được là bởi vì có bí quyết gì hay sao?

Dữu Khánh nhấc tay vuốt mạnh chút ria mép của mình, nói: “Lúc trước đám

người Bặc Tang Tang truy giết chúng ta, ngươi từng cứu mạng chúng ta, bây giờ

hai bên không thiếu nợ nhau nữa rồi.”

Dứt lời hắn đột nhiên xuất thủ, giống như đánh lén ra tay điểm huyệt Hướng

Chân, liên tục mấy chỉ, trực tiếp khiến Hướng Chân hôn mê bất tỉnh, một tay

ôm vào trong người, “Bây giờ không cần sợ ngứa nữa nha, ngứa bao nhiêu

ngươi cũng có thể nhịn được.”

Tiếp đó, hắn quay đầu lại nói với Phượng A Đao: “Phượng huynh, lúc trước

mấy người chúng ta không phải bị Phượng Tàng Sơn đả thương, thì bị quái vật

trông coi đả thương, cần có chút thời gian khôi phục, tạm thời làm phiền ngươi

cõng hắn vậy.”

“Được.” Phượng A Đao lập tức đồng ý.

Với gã ta mà nói, chuyện này không đáng kể chút nào, dễ dàng hơn cả vạn lần

so với hành trình suốt đường run sợ lúc trước, gã ta trực tiếp đưa tay nhận lấy

người cõng lên lưng.

“Đi về phía bên kia đi, mọi người nỗ lực đừng để lưu lại dấu vết gì.” Dữu

Khánh chỉ về một phương hướng và dặn dò, rồi dẫn theo mọi người nhanh

chóng nhảy lên xông vào trong rừng rậm, khẩn cấp chạy trốn.

Hiện tại, việc bọn hắn cần làm chính là chạy được càng xa càng tốt trước khi bị

đám Phệ Linh hào phát hiện ra bọn hắn đã bỏ chạy, khi đó khả năng đuổi theo

kịp bọn hắn sẽ càng ít…

Nơi ban công trên thạch trụ trong không gian dưới lòng đất, Phượng Tàng Sơn

đi ra, đứng ở trên ban công quan sát khắp nơi, không thấy kẻ canh gác, không

nhìn thấy Phượng A Đao cũng không nhìn thấy mấy tù nhân bị giam giữ, gã

bỗng thấy quái lạ.

Không phải đã bỏ chạy rồi chứ? Trong đầu gã ta vô thức lóe lên ý nghĩ này, sau

đó lại bị chính gã ta phủ quyết, không có khả năng đã chạy thoát.

Hắc hồ lô vẫn còn tại trên eo gã ta, cũng là bởi vì cái Hắc hồ lô này mà gã ta lại

đến đây lần nữa. Lúc trước gã ta ôm hắc hồ lô nghiên cứu một hồi lâu, nhưng

không biết được diệu dụng của bảo vật này nằm ở đâu, gã ta tới đây là định ép

Nam Trúc phải bộc lộ, nào ngờ lúc này không thấy bóng người nào.

Giống như Dữu Khánh đã nói trước khi đào tẩu, chỉ cần có người đến đây,

chuyện bọn hắn bỏ chạy sẽ lập tức bị bại lộ.

Quả nhiên, ánh mắt Phượng Tàng Sơn rất nhanh liền khóa chặt vết máu đỏ

loang lổ trong ao nước màu xanh ngọc kia, gã ta hơi cảm thấy kinh hãi, lần nữa

đảo mắt nhìn xung quanh, rất nhanh lại phát hiện thấy dưới mặt nước một nơi

bên bờ ao có thứ gì đó, gã ta lập tức bay đến, hạ xuống bên bờ nhìn xem, đó

chính là thi thể của con quái vật bảo vệ chìm trong mặt nước bên bờ.

Làm sao có thể như vậy? Phượng Tàng Sơn cực kỳ hoảng sợ. Gã ta không thể

tưởng tượng nổi đám người Dữu Khánh làm thế nào có thể có giết chết được tên

bảo vệ này, gã lập tức gọi to, “Người đâu!”

Tiếp đó gã ta lại nhảy lên bay trở về trên ban công thạch trụ, rồi chạy ra ngoài

báo tin.

Không bao lâu sau, gã ta quay trở lại lần nữa, cùng đi theo là một đám Yêu tu,

còn có cả Tri Linh đại thánh bị kinh động.

Thi thể của kẻ bảo vệ nhanh chóng được trục vớt lên, sau khi kiểm tra xong,

một đám Yêu tu, kể cả Tri Linh đại thánh ở trong đó, đều không thể tin được

mấy tên tù nhân bị khống chế tu vi đó lại có thể giết chết được con Phệ Linh

hào cao giai này.

Tri Linh đại thánh lên tiếng ra lệnh, tình hình lập tức trở nên náo động, một

cuộc lục soát toàn diện là điều không thể tránh được.

Phượng Tàng Sơn đảo mắt nhìn không gian rộng lớn này, rồi ở tại bên cạnh Tri

Linh đại thánh hiến kế lên: “Đại thánh, bọn hắn cơ bản không có khả năng chạy

thoát, không chừng bọn hắn vẫn còn trốn ở nơi này, chờ đợi thời cơ hành động,

cảnh trước mắt có lẽ chỉ là cố ý bố nghi trận.”

Đôi mắt Tri Linh đại thánh lóe lên, một làn khí cơ hùng vĩ tràn ra từ trong cơ

thể, càn quét bốn phương tám hướng, theo hai tay y nhấc lên, những đống cát

xanh lam chồng chất, những vũng chất lỏng xanh ngọc hội tụ đều dồn dập từ từ

bay lên, và bắt đầu xoay chuyển theo động tác tay của y, vù vù, thanh thế quấy

nhiễu tạo ta một vùng mông lung hỗn độn, gió mạnh khiến cho nhiều kẻ ở bên

cạnh y gần như không thể đứng vững.

Một lúc lâu sau, tất cả ầm ầm rơi xuống, trong sóng khí kích động, Tri Linh đại

thánh chậm rãi nói: “Bọn hắn không có ở đây.”

Đúng vào lúc này, từ trong thông đạo phía sau có kẻ kéo tới một tên Yêu tu,

chính là kẻ đã dẫn đường cho đám người Dữu Khánh lúc trước. Người đến đẩy

gã ta tới trước mặt Tri Linh đại thánh, bẩm báo: “Đại thánh, bọn hắn đã chạy

thoát rồi, là chính hắn dẫn đi ra ngoài.”

Việc này, chỉ cần hơi chút điều tra, căn bản không thể giấu giếm được, khi đám

người Dữu Khánh đi ra ngoài có quá nhiều Yêu tu Phệ Linh hào nhìn thấy, vừa

bắt tay điều tra liền phát hiện đồng mưu, đưa tới.

Tri Linh đại thánh không thể tin được y vừa mới đích thân bắt người về, vừa

quay đầu đã để chạy thoát, y chất vấn: “Chuyện gì xảy ra?”

Tên Yêu tu bị chụp tới cực kỳ sợ hãi, vội vàng thuật lại chi tiết sự việc đã trải

qua.

Còn chưa nghe hết một nửa, Phượng Tàng Sơn đã sợ hãi rợn tóc gáy, gã ta có

nằm mơ cũng không ngờ tới Phượng A Đao lại phản bội mình, càng không ngờ

được mấy người Dữu Khánh lại chạy trốn bằng cách thức như vậy, đó đâu phải

là chạy trốn, rõ ràng là quang minh chính đại đi ra ngoài, thậm chí còn gọi cả

Phệ Linh hào tới hộ tống, vậy mà cũng làm được, quả thực là không thể tưởng

tượng nổi.

Gã ta hối hận không nên lưu Phượng A Đao lại nơi này.

Được biết chính là người của mình hộ tống tù nhân đi ra ngoài, Tri Linh đại

thánh cười hắc hắc ra tiếng, “Quả thực là chuyện lạ thiên cổ!”

Một chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, y nổi giận như sấm sét, đánh ra một

chưởng, con Phệ Linh hào dẫn đường cho đám người Dữu Khánh lập tức bị vỗ

đập đầu chìm vào lồng ngực chết ngay tại chỗ, ngã xuống đất liền hiện ra

nguyên hình.

Đồng thời y cũng quay đầu lại giận dữ nhìn Phượng Tàng Sơn, “Người của

ngươi đã làm rất tốt. Ngươi không phải cố ý chứ?”

Phượng Tàng Sơn sợ hãi đến mức suýt chút nữa quỳ xuống, gã ta cuống quýt

biện giải, “Đại thánh, chuyện này rất kỳ quặc, cho dù Phượng A Đao phản bội

ta, cho dù có hắn hỗ trợ, cho dù áp sát đánh lén, với tu vi của Phượng A Đao và

dù có thêm bọn hắn liên thủ, có thể đả thương thủ vệ này đã là rất giỏi rồi, càng

không nói tới giết chết được hắn. Việc này khẳng định có vấn đề gì đó.”

Tri Linh đại thánh liếc nhìn thi thể thủ vệ, y tự nhiên biết rõ thực lực của tên thủ

vệ này, y cũng xem như biết được tu vi của đám người Dữu Khánh, đúng là lý

lẽ như vậy, thực lực chênh lệch quá lớn, lại thêm khả năng phòng ngự bẩm sinh

của lớp vảy giáp, thủ vệ này không có khả năng bị mấy tên đó giết chết, trừ khi

không gã không có bất kỳ phản kháng nào, để mặc bọn hắn giết chết.

Nhưng điều này không phải là lí do để y bỏ qua cho Phượng Tàng Sơn, y chưa

giết Phượng Tàng Sơn là bởi vì còn có tai họa ngầm chưa diệt trừ, giữ lại kẻ này

nói không chừng về sau còn có chút tác dụng.

Có thể tưởng tượng được diễn biến tiếp theo, Tri Linh đại thánh không có khả

năng để cho đám người Dữu Khánh dễ dàng chạy thoát, gần như toàn bộ Phệ

Linh hào trong sào huyệt đều được điều động, dốc hết toàn lực tìm kiếm khắp

nơi.

Bên hồ nơi đám người Dữu Khánh thoát thân đương nhiên cũng có một nhóm

đông nhanh chóng chạy đến lục soát, Phượng Tàng Sơn cũng bị sai khiến tới

đây làm việc…