Một đường vòng vòng vèo vèo đi tới, trên đường liên tục gặp phải những Phệ
Linh hào khác, Phượng A Đao nhiều lần ép mình bình tĩnh, khi sắp đi đến đích,
gã ta dừng lại, xoay người nói với hai tên Yêu tu: “Bên đó có trông coi, không
cho phép tùy tiện đến gần, các ngươi tạm thời chờ ở đây, để ta đi dẫn phạm
nhân ra ngoài.”
Hai yêu không nghi ngờ có lừa dối, gật đầu, rất nghiêm chỉnh đứng chờ ở tại
chỗ.
Phượng A Đao xoay người bước nhanh rời đi, thở phào nhẹ nhõm, gã tự hỏi
không biết có phải mình đã điên rồi hay không, không biết tình hình nơi này thế
nào mà cũng dám bịa chuyện làm bậy.
Gã nhanh chóng chạy vào lòng đất, chạy đến ban công trên thạch trụ, phát hiện
thấy đám người Dữu Khánh đã chờ sẵn, gã lập tức gật đầu nói với Dữu Khánh:
“Theo lời ngươi nói, đã tìm đến hai tên Yêu tu Phệ Linh hào. Chúng đang chờ ở
bên ngoài.”
“Tốt.” Dữu Khánh đang định nói xuất phát, ánh mắt chợt chạm đến cây đại
kiếm phía sau Hướng Chân, hắn lập tức cởi bội kiếm của mình ra trước, “Lần đi
này không giống như khi bị áp giải tới, cần phải tận lực giảm bớt gây ra hoài
nghi, mọi người hãy tháo bội kiếm ra, giao cho Phượng huynh cầm đi.”
Những người khác tự nhiên liền làm theo, bốn người đều tháo kiếm ra, gom lại
thành bó đưa cho Phượng A Đao ôm ở trên tay, sau đó từng người đưa hay tay
ra ôm ở sau đầu.
Trước khi đi, Phượng A Đao nghiêm túc nhìn kĩ mấy người một lượt, ánh mắt
dừng lại tại “Củ cải” quấn lại treo ở bên hông Nam Trúc, hỏi: “Đây là cái gì?”
Khi mấy người bị áp giải tới đây, gã ta có nhìn thấy trên người Nam Trúc không
có thứ này, bây giờ đi ra ngoài tại sao lại có thêm một củ cải chứ, bọn hắn lấy ở
đâu ra, gã ta cảm thấy thật kỳ lạ.
Nam Trúc cười ha hả, “Không có gì, thuận tay đào được.”
Thứ có thể khiến cho Phượng A Đao đặc biệt hỏi đến, có nghĩa là gì? Rõ ràng là
nó quá gây chú ý, Dữu Khánh lập tức mắng mỏ: “Đào cái đầu ngươi, còn không
nhanh tháo ra.”
“Cái này…” Nam Trúc quay đầu lại nhìn hắn, mặt đầy vẻ không muốn, vạn nhất
đây là bảo bối gì đó thì sao chứ?
Dữu Khánh trừng mắt lườm gã, thật sự muốn đá cho gã mấy cú, hắn dùng giọng
điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Tháo ra đưa cho Phượng huynh
cùng cầm luôn đi, ngươi treo trên eo như vậy quá gây chú ý, dễ khiến bị nghi
vấn, muốn tìm chết sao?”
Vừa nghe nói là như vậy, Nam Trúc mới nhanh chóng nghe theo, tháo “củ cải”
ra đưa cho Phượng A Đao bảo quản.
Cứ như vậy, một nhóm bày ra bộ dạng ngoan ngoãn bị Phượng A Đao dẫn đi.
Sau khi đi tới, gặp mặt lại hai Yêu tu kia thì tim Phượng A Đao đập thình thịch,
không thể nói là không dữ dội.
Đâu chỉ gã ta, mấy người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, ngay cả là Dữu
Khánh, hắn cũng rất khẩn trương, dù sao chỉ cần sai một nước cờ, lập tức chính
là thua cả bàn, tất cả đều tận lực làm ra vẻ rất ngoan ngoãn bị áp giải đi.
Hai tên Yêu tu đó quan sát bọn hắn, Phượng A Đao nói: “Đã đưa người ra rồi,
chỉ mấy người bọn hắn. Ta đi theo trông chừng ở phía sau, các ngươi đi trước
mở đường đi.”
Hai Yêu tu hoặc là gật đầu, hoặc ừ một tiếng, rồi đi ở phía trước dẫn đường.
Phượng A Đao thì cất tiếng quát bảo, “Không muốn bị phạt thì đi theo nhanh
đi!”
Đám người Dữu Khánh hai tay ôm sau đầu lập tức ngoan ngoãn đi theo phía sau
hai Yêu tu, bọn hắn thực sự không biết mình có thể đi được bao xa, không biết
có thể thuận lợi đi ra khỏi sào huyệt này của Phệ Linh hào hay không, hoàn
cảnh của thông đạo ngoằn ngoèo và u ám.
Mới đi tới không bao xa, liền có một kẻ chặn ở phía trước, hỏi: “Có chuyện gì
đây?”
Tiêu rồi! Một nhóm người hai tay ôm sau đầu tức thì tim đập như nổi trống, trái
tim như đập lên đến cổ họng, hầu kết Phượng A Đao rung động không ngừng,
miệng khô khốc.
Một nhóm người có cảm giác không khí xung quanh dường như cũng trở nên
căng thẳng đến mức muốn tránh khỏi bọn hắn, không muốn để cho bọn hắn hít
thở, như không muốn bị bọn hắn làm cho liên lụy, khiến bọn hắn khó thể hít vào
phế phủ.
Một Yêu tu mở đường phía trước nói: “Đại thánh nói áp giải đi xử lý.”
Nghe nói đây là công việc do Tri Linh đại thánh giao, kẻ chặn đường không
dám gây cản trở, nhanh chóng lùi lại nhường đường.
Nhóm người tiếp tục đi tới trước, cho đến khi quay đầu nhìn lại không còn nhìn
thấy kẻ vặn hỏi kia, lúc này tâm tình căng thẳng của mọi người mới từ từ thả
lỏng xuống.
Không ngờ còn chưa có hoàn toàn thả lỏng, phía trước lại xuất hiện một đám
Phệ Linh hào tụ tập chặn kín cả đường đi. Nhìn thấy nhóm người bọn hắn, đám
Phệ Linh hào đó dồn dập quay đầu nhìn tới, tức thì lại khiến cho đám người vô
cùng lo sợ, cảm giác đó thực sự là khiến người khẩn trương đến mức muốn nôn
mửa.
Ai ngờ hai gã Yêu tu dẫn đường lại trực tiếp cất tiếng trách mắng đám đông
chặn đường, “Đang áp giả phạm nhân mà Đại thánh yêu cầu, còn không mau
tránh ra!”
Vừa nghe nói như vậy, đám Phệ Linh hào tụ tập ồn ào lập tức tránh sang hai
bên, có kẻ leo lên tường, có kẻ bay lên đỉnh chóp treo ngược thân thể, trong tình
cảnh lộn xộn, chúng rất nhanh liền nhường ra một con đường để cho nhóm
người thuận lợi đi qua.
Sau khi đi qua, Nam Trúc âm thầm thở ra một hơi dài.
Phượng A Đao thì quan sát kĩ Dữu Khánh mấy lần, nhờ vị này ban tặng, đời này
gã ta chưa bao giờ trải qua tình cảnh kịch tính như thế.
Mà tình cảnh kịch tính như vậy cũng chỉ là mới bắt đầu, nơi đây dù sao cũng là
sào huyệt của Phệ Linh hào, trên đường thỉnh thoảng gặp gỡ từng con Phệ Linh
hào hoặc từng con hóa thành hình người, thực sự quá dễ dàng đụng phải và quá
thông thường.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền nhanh chóng trở nên căng thẳng tột độ, sự
kích thích, căng thẳng đó có thể lên xuống rất nhanh và bất cứ lúc nào, mệt mỏi
đến mức người ngoài không thể tưởng tượng nổi.
Về sau, không biết có phải bởi vì sự kích thích đó lặp đi lặp lại quá nhiều lần
hay không bọn hắn dần dần trở nên thích ứng, còn phát hiện thấy sử dụng chiêu
bài Tri Linh đại thánh quả thực rất hiệu quả, nhiều lần đều vượt qua trong tình
cảnh hữu kinh vô hiểm, mọi người dần dần không còn khẩn trương giống như
lúc ban đầu.
Nhưng không ai có thể hoàn toàn thả lỏng được, nhất là Dữu Khánh, hắn luôn lo
lắng sẽ gặp phải kẻ nào đó trong đám Phệ Linh hào biết được tình hình, ví dụ
như đột nhiên gặp phải Phượng Tàng Sơn, vậy thì xong đời. Nói cách khác, bọn
hắn luôn ở bên bờ vực chết chìm.
Đang đi tới, Dữu Khánh mơ hồ nhận thấy Hướng Chân ở bên cạnh hình như có
gì đó không ổn, gã ta thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn, hoặc quay đầu nhìn Nam
Trúc và Mục Ngạo Thiết, không biết tên này muốn làm gì, nhưng hắn không dễ
dò hỏi công khai, chỉ có thể tạm thời đè nén nghi hoặc trong lòng.
Hai tay Hướng Chân ôm ở sau đầu nhịn không được gãi lẫn nhau rồi gãi dần
xuống lưng, mu bàn tay đã gãi ra vết xước đỏ, trên người gã ta đã bắt đầu nổi
ngứa rồi, gã ta biết hậu quả khi ngâm nước tiểu của Phệ Linh hào đã bắt đầu
phát tác.
Lúc ban đầu Hướng Chân còn có thể nhịn được, dần dần, cảm giác ngứa ngáy
khó chịu từ từ ập đến, gã ta thực sự có phần không thể nhịn nổi nữa, nhịn không
được gãi mấy cái, cảm thấy càng gãi càng ngứa, lúc này gã ta đã sơ bộ biết được
lúc đó Trì Bích Dao bị hành hạ như thế nào, còn khó chịu hơn nhiều so với bị
dao đâm.
Cùng lúc đó, gã ta lại thỉnh thoảng quan sát mấy người Dữu Khánh, thấy mấy
tên này cũng bị ngâm nước tiểu của Phệ Linh hào, nhưng người ta đều có thể
nhịn được, ngay cả tên mập Nam Trúc cũng có thể chịu đựng, mà mình thì…
Gã ta không thể không khắc sâu kiểm điểm ý chí của mình. Sau khi suy đi nghĩ
lại nhiều lần, gã ta hít sâu một hơi, quyết tâm dùng ý chí cường đại của mình để
kháng cự lại.
Đi tới trước, một chút ánh sáng xuất hiện tại phía trước.
Trên đường đi, bọn hắn ít nhất phải trải qua hơn hai mươi lần bị dò hỏi, cuối
cùng bọn hắn đi tới cửa hang động trên vách đá, tránh không được lại bị bảo vệ
cửa động vặn hỏi, khi được biết là công việc do Đại thánh dặn dò, tự nhiên là
phải cho đi.
Một đường đi này thực sự là đầy khẩn trương, đầy lo lắng sợ hãi, cuối cùng
cũng sắp thoát ra ngoài rồi, đám người Dữu Khánh đan âm thầm hưng phấn,
nào ngờ có kẻ cảm thấy bảo vệ cửa vào chỉ cho đi là chưa đủ.
Một gã Yêu tu đi trước mở đường dường như rất hưởng thụ hào quang do chiêu
bài Tri Linh đại thánh mang đến, gã trực tiếp chỉ tới mấy tên Phệ Linh hào trong
đám đông tụ tập nơi cửa vào, “Ngươi ngươi ngươi, và ngươi nữa, đi theo giúp
một chút. Bên ngoài khắp nơi là vách núi đá, bọn hắn đi lại không thuận tiện,
giúp ta một tay, mang bọn hắn bay đi một chuyến.”
Vừa nghe nói như vậy, Dữu Khánh lập tức há hốc mồm, âm thầm kêu khổ, vách
núi đá thì vách núi đá a, cùng lắm thì chúng ta leo lâu một chút, các ngươi đi
nhiều người như vậy, về sau chúng ta rất khó chạy trốn mà không bị lộ a.
Hắn cố ý nói Phượng A Đao đi chọn hai tên Yêu tu thực lực không mạnh dẫn
đường, mục đích là để thuận lợi giải quyết sau khi xong việc, nhằm dễ thoát
thân.
Nhưng hiện tại hắn là phạm nhân, không thể lên tiếng từ chối, chỉ có thể nháy
mắt ra hiệu cho Phượng A Đao.
Cũng may mà Phượng A Đao đã ý thức được hậu quả, gã ta vội từ chối: “Không
cần làm phiền mọi người, để cho bọn hắn leo nhiều một chút không phải chuyện
gì xấu, bọn hắn còn không xứng để cho chư vị hộ tống.”
Yêu tu dẫn đường xua tay nói: “Bọn hắn quả thực không xứng, nhưng đây là
công việc do Đại thánh dặn dò, không thể để lỡ, hai chúng ta cũng là đi hộ tống,
thêm mấy người cũng không sao.”
Phượng A Đao là người bộ lạc, ăn nói vụng về, bị chặn lời liền không biết nên
nói gì bây giờ, nhìn Dữu Khánh lo lắng suông cũng vô dụng, chuyện được
quyết định cứ như vậy.
Cũng may mà Yêu tu dẫn đường tuy rằng mượn danh hiệu của Tri Linh đại
thánh để sai khiến đồng loại, nhưng nhìn từ hình thể và màu sắc vảy giáp của
đối tượng được sai khiến, có vẻ cũng không dám sai khiến kẻ cao giai hơn
mình.
Xem ra khó tránh khỏi một trận chém giết rồi, không động thủ thì thôi, một khi
động thủ thì không thể để cho những quái vật này chạy thoát, Dữu Khánh suy
nghĩ cần phải để Hướng Chân xuất lực nhiều hơn mới được, hắn đang định nháy
mắt truyền đạt thông tin sẵn sàng chiến đấu cho đồng bạn thì phát hiện thấy sự
khác thường của Hướng Chân, nhìn thấy Hướng Chân hình như đang kiềm chế
gì đó, mặt đỏ bừng, hai mắt thỉnh thoảng nhắm chặt, thỉnh thoảng khép mở, trên
làn da để trần nổi đầy những điểm đỏ như lỗ kim.
Triệu chứng bệnh này nhìn rất quen mắt a, đã nhìn thấy trên người Trì Bích
Dao, Dữu Khánh thầm giật mình, và nhận ra rằng Hướng Chân đã bị phát độc,
hắn nhìn kỹ mười ngón tay Hướng Chân ôm ở sau đầu, như thể sắp bấm sâu vào
mu bàn tay, rõ ràng là đang cưỡng ép chịu đựng.
Dữu Khánh nhanh chóng quan sát Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, nhìn làn da
lão Thất bình thường, vẫn trắng trẻo mập mạp, hai mắt đảo quanh, màu da và vẻ
mặt lão Cửu cũng bình thường, vẫn giữ bộ dạng chó không chịu ăn cứt đó, bản
thân hắn tự nhiên là biết rõ mình không có việc gì, sau khi ngâm mình trong đó,
dường như chỉ có duy nhất Hướng Chân bị phát tác chất độc, hắn tạm thời
không thể xác định vì sao lại như vậy.
Hắn cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, hai tên Yêu tu dẫn đường đã biến thành
hình dạng Phệ Linh hào, móng vuốt chụp lấy hai vai Dữu Khánh và Hướng
Chân, rồi trực tiếp vẫy cánh bay ra ngoài, những người khác ở phía sau cũng lần
lượt bị xách lên bay ra ngoài.
Địa điểm hồ lớn mục tiêu gần đây cách nơi này chỉ có mười mấy dặm đường, đi
bộ có lẽ hơi xa, nhưng bay thì chẳng bao lâu liền đến nơi, một hồ nước xanh
lam xuất hiện tại trong mắt mọi người.
Khi đi đến không trung trên hồ, và chuẩn bị hạ xuống thì Dữu Khánh đột nhiên
gọi to, “Hướng huynh!”