Bán Tiên

Chương 1156: Nơm nớp lo sợ (1)




“Không có nhục mệnh, không có nhục mệnh.” Nam Trúc liên tục vỗ vỗ cánh tay

y, bày tỏ sự khẳng định của mình.

Trong lòng biết rõ chuyện gì là nhục mệnh chuyện gì không nhục mệnh, tu vi bị

khống chế, muốn cắm cây trâm vào “điểm yếu” của con quái vật cao giai này

không khác gì người thường muốn nhổ răng cọp, đây chính là chuyện liều

mạng, nếu không, gã sẽ không sợ hãi, may mà chuyện đã thành công.

Thấy Mục Ngạo Thiết thỉnh thoảng còn có thể nôn khan ra đồ vật, gương mặt

gã co quắp, hỏi: “Ngươi uống mấy thứ ở trong ao này hả?”

Mục Ngạo Thiết lần nữa lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Giả vờ chết đuối, không giả bộ

giống một chút, không dễ hạ thủ.”

Dữu Khánh rút kiếm cho vào vỏ, quay về phía Phượng A Đao đang ngây người

nơi ban công trên trụ đá, ra hiệu cho gã ta nhanh tới đây.

Nam Trúc thì đưa tay về phía Mục Ngạo Thiết, hỏi: “Trâm đâu?”

Mục Ngạo Thiết sửng sốt, nhìn về phía quái vật, “Không ở trên tay ta, lúc trước

cắm ở trong miệng nó.”

Nam Trúc quay đầu nhìn sang con quái vật, nhìn thấy thân thể con quái vật gần

như vẫn nguyên vẹn, bên trong chiếc miệng rộng đầy răng nanh cũng đã bị đâm

nát, đâu còn có thể nhìn thấy cây trâm nào.

Điều này cũng là vì không còn cách nào khác, lớp vảy giáp của quái vật này có

khả năng phòng ngự quá sức mạnh mẽ, trong tình huống bình thường cũng khó

thể công phá, huống chi hiện tại tu vi của bọn hắn bị khống chế, chỉ có thể

nhắm vào chỗ mềm để đâm.

Gã không nói hai lời, lập tức nhào tới bên cạnh quái vật, trực tiếp thò tay vào

trong miệng quái vật, một cánh tay chậm rãi thò hết vào trong, quơ timg lung

tung, nhìn thật ghê tởm, khiến cho Hướng Chân nhìn ngây người.

Phượng A Đao đang bay tới trên không trung cũng đúng lúc tận mắt chứng kiến

cảnh tượng này, gã ta không thể không trợn to mắt, không hiểu sao tên béo đó

lại có hành vi kinh tởm như vậy.

Chẳng bao lâu sau liền nhìn thấy kết quả, chỉ thấy Nam Trúc rút cánh tay nhầy

nhụa máu me ra, tươi cười cầm một cây trâm bê bết máu, nhúng vào trong nước

rửa sạch, sau đó túm tóc cuốn lại, trực tiếp cài vào, dù sao cây trâm và nước đều

có màu xanh ngọc, không thể nhận ra được nó đã được rửa sạch sẽ hay chưa.

Đừng nói những người khác, ngay cả Dữu Khánh cũng ngẩn ra nhìn, sau đó,

hắn lập tức nói với Phượng A Đao: “Ngươi còn lề mề ở đó làm gì, sao không

mau cởi bỏ cấm chế cho chúng ta?”

Hắn đã dự tính sẵn rồi, nếu như Phượng A Đao không uống rượu mời, vậy thì

hắn sẽ dùng tới rượu phạt, trực tiếp uy hiếp.

Bắt đầu từ khi hắn trực tiếp nói cho Phượng A Đao biết sẽ động thủ, hắn đã kéo

Phượng A Đao lên cùng tặc thuyền rồi, trước khi con yêu quái này bị hại,

Phượng A Đao không có nhắc nhở trước, điều đó cũng đủ để khiến gã ta không

thể thoát thân, cho dù có giết bọn hắn để diệt khẩu khẩu thì cũng không thoát

được.

May mà tình huống không thoải mái đó không có xảy ra, Phượng A Đao đưa

tay sờ sờ kiểm tra trên người hắn, sau đó thi pháp phá vỡ cấm chế cho hắn.

Dữu Khánh vừa được tự do, lập tức giúp đỡ đồng bạn, hắn thi pháp cởi bỏ cấm

chế trên người Nam Trúc trước, rồi mới đi giúp đỡ Mục Ngạo Thiết đứng lên,

hỏi: “Ngươi bị thương thế nào?”

Rõ ràng bị thương không nhẹ, nhưng Mục Ngạo Thiết vẫn bướng bỉnh, chỉ cần

không đến mức không đứng dậy nổi, y sẽ không tỏ vẻ yếu ớt, lắc đầu nói:

“Không chết được.”

Hiện tại cũng không có thời gian chậm rãi kiểm tra và điều trị cho y, Dữu

Khánh không chần chừ gì nữa, trước tiên cởi bỏ cấm chế cho y, sau đó lại đi

giúp Hướng Chân cởi bỏ cấm chế.

Sau khi mọi người đã khôi phục pháp lực, Dữu Khánh chỉ tới vết máu loang lổ

trong ao nước xanh ngọc, “Không giấu giếm được nữa rồi, chỉ cần có người đến

đây liền sẽ nhận ra, không thích hợp ở lại đây lâu nữa, nhanh rời đi thôi.” Hắn

quay đầu lại nói với Phượng A Đao: “Phượng huynh, tiếp theo trông chờ vào

ngươi.”

Phượng A Đao vốn đang có phần lo lắng bất an, nghe vậy suýt chút nữa bị sặc

chết, chỉ vào mũi mình, “Ta?”

Dữu Khánh: “Đúng vậy, chúng ta không quen biết đường đi nước bước nơi đây,

cần có ngươi dẫn chúng ta đi ra ngoài.”

Phượng A Đao kinh nghi hỏi: “Chỉ dẫn đường thôi sao?”

Dữu Khánh: “Trên đường đi nếu như gặp phải tình huống gì, tự nhiên cần phải

nhờ Phượng huynh hỗ trợ ứng đối.”

Phượng A Đao tức thì mở to hai mắt nhìn hắn, suýt chút nữa đã bật gọi hắn là tổ

tông, lúc ban đầu thấy hắn tràn trề tự tin, có vẻ như tất cả đều không thành vấn

đề, tiếp đó thấy hắn thật sự có cách giết chết con quái vật này, gã ta còn tưởng

rằng hắn thật sự có cách rời đi, náo loạn nửa ngày, thì ra chỉ như vậy?

Gã ta rất muốn hỏi, ngươi không biết làm sao để đi ra ngoài, tại sao phải giết

con quái vật này làm gì? Như vậy chẳng phải là tự tìm kích thích sao? Chẳng

phải sẽ làm cho cảnh ngộ của các ngươi càng thêm nghiêm trọng sao?

Gã ta không thể không nhắc nhở: “Thám Hoa lang, nơi này là một trong những

sào huyệt của Phệ Linh hào, khắp nơi bên trong các thông đạo to to nhỏ nhỏ đều

có Phệ Linh hào, không có cách nào tránh né. Hơn nữa ta cũng vừa mới đến đây

không bao lâu, vẫn chưa quen thuộc địa hình nơi này, ta làm sao có bản lĩnh dẫn

các ngươi đi ra ngoài. Ta muốn ứng đối cũng không có cách nào ứng đối.”

Vừa nghe được những lời này, vẻ mặt Mục Ngạo Thiết và Hướng Chân đều rất

nghiêm trọng, biết rõ đó là sự thật.

Dữu Khánh trầm mặc một lúc, rồi quả quyết nói: “Tránh không được vậy thì

không tránh, trực tiếp xông ra ngoài.”

Phượng A Đao chỉ vào thi thể quái vật nửa ngâm ở trong nước, nhắc nhở lại lần

nữa: “Nơi đây có không ít quái vật cao giai tương tự như vậy, ngươi xác định có

thể trực tiếp xông ra ngoài không?”

“Ta không nói cứng rắn xông ra ngoài, trước tiên, ngươi đi tìm mấy kẻ giúp đỡ

thử xem…” Dữu Khánh nhỏ giọng hướng dẫn cho gã ta đi làm.

Sau khi nghe xong, Phượng A Đao có chút há hốc mồm, trên mặt đầy vẻ nơm

nớp lo sợ, nhưng hiện tại gã ta cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải

cắn răng kiên trì lướt đi.

Sau khi nhìn theo bóng gã ta rời đi, Hướng Chân rất lo lắng hỏi: “Làm vậy có

thật sự được không?”

Dữu Khánh: “Chúng ta không còn cách nào khác, không được cũng phải thử

xem, còn hơn ngồi yên chờ chết, đúng không?”

Đúng là như thế, Hướng Chân lại quay nhìn thi thể Yêu tu nửa ngâm ở trong

nước, hỏi: “Thứ này có tính là Phệ Linh hào cao giai mà Dã Tiên đã nói hay

không?”

Vừa nghe được lời này, mấy người ở tại Địa Diễm bảo đều biết rõ là có ý gì,

bây giờ bọn hắn đều đã ngâm trong nước tiểu của Phệ Linh hào, có lẽ đều đã bị

trúng độc, nhất là Mục Ngạo Thiết, vì để biểu diễn giống thật nhằm dụ dỗ quái

vật bị lừa, y còn uống vào khá nhiều thứ này.

Dữu Khánh trầm ngâm nói: “Ý của Dã Tiên là, trong tình huống không biết

trúng phải chất độc từ nước tiểu của con Phệ Linh hào nào, thì có thể sử dụng

máu tươi của Phệ Linh hào cao giai hơn để giải độc, nhưng trong hồ nước tiểu

này sợ là lẫn lộn nước tiểu của không biết bao nhiêu Phệ Linh hào cao giai, nói

không chừng còn có cả nước tiểu của Tri Linh đại thánh, dùng máu của nó chưa

chắc đã có tác dụng.”

Mục Ngạo Thiết: “Bất kể có tác dụng hay không, đều phải bôi máu của nó thử

xem.”

Hướng Chân gật đầu, thể hiện tán đồng.

Dữu Khánh: “Bôi máu của nó, trên người có mùi máu tươi của Phệ Linh hào

quá rõ ràng, chắc chắn sẽ trốn không thoát, sẽ không thể lừa gạt được những

quái vật kia. Ý của ta là, trước tiên chạy ra ngoài đã rồi hãy nghĩ cách.”

Hiện trường rơi vào trầm mặc, đây thực sự là một tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Dữu Khánh hít một hơi thật sâu, làm ra quyết định cuối cùng: “Được rồi, mọi

người trước tiên lên ban công thạch trụ chờ đợi đi…” Nói xong hắn ngẩn người,

nhìn khắp nơi xung quanh, phát hiện thấy thiếu một người, hơn nữa còn là

người có vóc dáng dễ nhận thấy nhất, hắn kinh ngạc hỏi: “Lão Thất đâu rồi?”

Vừa mới nói xong, hắn liền loáng thoáng cảm thấy có thứ gì đó vung vẩy rơi

xuống, nhìn kỹ, hóa ra là cát.

Hướng Chân chỉ lên trên đống cát, thể hiện người đã đi lên trên.

Dữu Khánh cũng đã nghe được âm thanh đào móc sột soạt, hắn lắc mình lên

trên đống cát, kết quả phát hiện thấy trên đống cát xuất hiện một đống cát mới,

phía sau đống cát mới không ngừng có cát được ném ra, chồng chất lên.

Mấy người phi thân đến nhìn xem, nhìn thấy chỉ trong khoảng thời gian ngắn

như thế, Nam Trúc đã đào ra được một cái hố sâu phải đến hai trượng, gã đang

bận rộn hì hục làm việc ở trong đó, phối với bộ da thú đầy lông trên người,

trông gã giống như một con chuột mập mạp, thứ gã đang đào chính là cây hoa

trắng nhỏ phát hiện được lúc trước, không nghĩ tới gốc rễ chôn sâu như vậy.

Dữu Khánh phất tay hất cát văng lên đầu và mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành

thép, nói: “Lão Thất, ngươi điên rồi sao? Bây giờ là lúc nào rồi mà còn đào gì

nữa mà đào, ở đâu ra nhiều bảo bối như vậy cho ngươi nhặt. Không còn thời

gian nữa, còn không mau đi?”

Hắn vừa nhìn thấy liền biết Nam Trúc đang làm gì, chẳng phải là đã nhặt được

mấy món bảo bật tại các tiên phủ khác, nên khi lần nữa tiến vào tiên phủ liền

nảy sinh ý nghĩ tương tự, luôn nghĩ rằng sẽ nhặt được vận may như trước đây,

nhưng trên đời này làm gì có nhiều bảo bối cho ngươi tùy tiện nhặt như vậy,

việc này chẳng phải là si tâm vọng tưởng sao?

Mục Ngạo Thiết nhìn thấy cũng sốt ruột, vội vàng thúc giục: “Lão Thất, đừng

đào nữa, đi nhanh đi.”

“Sắp rồi, sắp rồi, a, đào đến rồi, đào đến rồi.” Ở bên dưới, Nam Trúc chợt cất

lên tiếng reo mừng rỡ, đã ngừng đào móc.

Khiến cho mấy người bên trên nhịn không được vươn dài đầu tới nhìn xuống,

nhìn thấy Nam Trúc từ phía dưới rút lên một khối cầu lớn như cái bàn, thực ra

đó cũng là loại cát màu xanh lam nhạt, chỉ là nó dường như đã kết tinh, ánh

sáng lam nhạt tỏa ra có vẻ cũng nổi bật hơn nhiều so với đống cát xung quanh,

và linh khí tụ ở trong đó hình như cũng nhiều hơn hẳn những hạt cát xung

quanh.

Phần dây leo thân cây trong suốt như thủy tinh lộ ra ở bên ngoài, gốc rễ thì ở

trong khối cầu thủy tinh, Nam Trúc dùng nắm đấm gõ lên, a một tiếng, nói:

“Rất cứng a!”

Dữu Khánh quay đầu lại nhìn lên ban công trên thạch trụ, lại cất tiếng gọi:

“Nam béo, ngươi nhanh lên đi, nhặt đồ quan trọng hay mạng sống quan trọng

hả?”

Nghe nói như thế, Nam Trúc lập tức không lề mề nữa, gã vung quyền thi pháp,

choang, trực tiếp đánh vỡ khối cầu đó, sau đó lôi cành dây leo ra khỏi khối thủy

tinh vỡ nát, kéo ra một củ cải.

Không sai, nó trông giống như một củ cải trắng to bằng cỡ bàn tay, hơi cong

queo, nhìn tổng thể giống như được chạm trổ thành hình từ một khối bạch ngọc,

bên trong có một tầng sương mù màu tím nhàn nhạt hơi mông lung, nếu không

nhìn kỹ sẽ không nhận ra được, quanh thân có nhiều rễ mảnh nhỏ, hình dáng

toàn bộ củ cải mơ hồ giống như một lão già nằm nghiêng cuộn tròn thân thể.

Nam Trúc ngửi ngửi, đừng nói là mùi thơm, ngay cả một chút mùi cũng không

có, gã dùng móng tay bấm bấm, vỏ ngoài tương đối cứng rắn. Trông không đẹp

cho lắm, cũng không nhìn thấy có cảm giác gì là bảo vật, khiến cho gã ít nhiều

có phần thất vọng.

Nhưng nghĩ đến thời điểm đó lấy được quả kim châu, với ý nghĩ lỡ như nó là

bảo vật, gã vẫn cầm theo đồ vật nhảy ra khỏi hố.

Nhìn thấy gã xách theo một củ cải trắng như thế nhảy ra ngoài, mọi người

không nói nên lời, nhưng cũng nhịn không được cầm lấy ngửi ngửi, dùng ngón

tay chọc chọc, thử xem tay nghề nhận biết của mình, nhưng đều không nhận ra

được điểm nào đặc biệt, cũng không biết đây là thứ gì.

Vốn không có quan tâm tới chuyện này, Dữu Khánh lập tức kêu gọi, “Đừng lề

mề nữa, đi nhanh nào.”

Nói xong, hắn lập tức đi đầu. Dưới sự dẫn dắt của hắn, nhóm người lần lượt bay

vọt lên ban công trên thạch trụ.

Nam Trúc đi theo ở phía sau không nỡ lãng phí đồ vật thật vất vả mới kiếm

được, gã nhanh chóng cuộn cành dây leo với củ cải trắng dài hai ba trượng như

thủy tinh đó lại, cuối cùng, vì không tìm được thứ gì để bọc lại, gã đành phải

dùng đai lưng treo quả hồ lô lúc trước buộc lại, tùy tiện treo bên eo trực tiếp

mang đi…

Bên trong thông đạo, sau nhiều lần do dự và cân nhắc lựa chọn, cuối cùng

Phượng A Đao cũng thu hết can đảm đi về phía hai tên Yêu tu Phệ Linh hào đã

hóa thành hình người đang đứng ở giao lộ nói chuyện phiếm. Hai tên Yêu tu

quay nhìn gã ta, không biết gã đến đây làm gì.

Phượng A Đao ổn định lại tâm tình, tận lực làm cho mình trấn tĩnh, nói: “Đại

thánh bảo ta dẫn mấy tên phạm nhân này ra hồ nước bên ngoài chờ xử lý, ta sợ

một mình đưa đi không an toàn, cho nên muốn làm phiền nhị vị hỗ trợ cùng

nhau áp giải, không biết nhị vị có rảnh hay không?”

Khi nói lời này, trông gã có vẻ bình tĩnh, thực ra nỗi lòng đã nghẹn tới cổ họng,

nhịn không được âm thầm trách Dữu Khánh lừa người quá dữ, chuyện này quá

nực cười, đây là đang liều mạng, còn chưa có bắt đầu cũng đã khiến cho gã cảm

thấy quá mạo hiểm quá li kì.

Nghe nói chuyện này là do Tri Linh đại thánh sai bảo, hai tên Yêu tu nhìn nhau,

không có bất kỳ do dự nào, dứt khoát gật đầu đồng ý, một kẻ nói: “Được.”

Phượng A Đao lập tức nắm tay đặt trước trái tim cảm tạ, sau đó xoay người dẫn

hai yêu cùng đi.