Bán Tiên

Chương 1155: May mắn không làm nhục mệnh (2)




Cuối cùng, quái vật bảo vệ tự mình mở miệng trước, “Ngươi muốn xuống đó

không?”

Phượng A Đao suy nghĩ một chút, “Ta muốn nghe xem bọn hắn muốn nói cái

gì.”

Quái vật bảo vệ: “Nhiều nhất chỉ là nói ngươi giúp bọn hắn chạy trốn, bọn hắn

không chạy thoát được. Ngươi đi đi.”

Phượng A Đao rất ngạc nhiên quay nhìn nó.

Quái vật bảo vệ giải thích một câu, “Người là ta áp giải đến đây, tên mập mạp

đó rất lắm lời, ồn ào muốn chết.”

Phượng A Đao không nói nên lời, thì ra là vì để cho tên lắm lời kia yên tĩnh một

chút, cho nên mới để mình xuống đó.

Được rồi, Phượng A Đao cũng không khách khí nữa, cất bước nhảy ra khỏi ban

công, bay lên không vọt qua mặt nước, lướt tới hạ xuống trên sườn dốc đống cát

trước mặt mấy người trong nước.

Nam Trúc sửng sốt và cũng rất kinh ngạc, gã đã chuẩn bị sẵn rất nhiều lời,

chuẩn bị mắng tên yêu quái bảo vệ kia nửa canh giờ, không nghĩ tới còn chưa

có chính thức bắt đầu, mục tiêu đã chủ động tới đây, gã có cảm giác không thỏa

mãn, giống như dốc đánh đấm một quyền vào bông vải, bĩu môi, ngậm miệng

lại.

Phượng A Đao từ trên cao nhìn xuống mấy người ngoi đầu trong nước, cuối

cùng ánh mắt dừng lại trên người Dữu Khánh, gã ta biết Dữu Khánh mới là đầu

lĩnh của mấy người này, hỏi: “Tộc trưởng căn bản không có nói chuyện riêng

với ta, không thể có khả năng nói ngươi truyền lời cho ta, ngươi muốn nói cái

gì?”

Dữu Khánh: “Ngươi không phải là người Phượng tộc sao? Lần này Phượng tộc

bị thương vong nặng nề, lão tộc trưởng vô cùng tự trách, nhờ bọn ta hỗ trợ kiểm

kê di thể, phát hiện thấy vẫn còn có người chưa gặp nạn, liền dặn dò người của

các thế lực tại đó, bất kể là ai, một khi phát hiện thấy nhân viên Phượng tộc rải

rác ở đâu, khẩn cầu các bên hỗ trợ cứu giúp, nhờ các phương dùng tư cách tộc

trưởng của ông ta để truyền lời cho mọi người biết địa điểm tập trung, ông ta

muốn đưa các tộc nhân Phượng tộc còn may mắn sống sót về nhà an toàn.”

Nam Trúc thở dài: “Đúng vậy, lão tộc trưởng nước mắt rơi như mưa, thương

tâm gần chết, bày tỏ rằng có thể cứu được một tộc nhân nào thì cứu người đó,

chỉ còn thiếu quỳ xuống cúi đầu với chúng ta mà thôi.”

Dữu Khánh chậm rãi quay đầu nhìn gã chằm chằm, hắn đang dùng ánh mắt nói

với gã, ta cần ngươi nói nhảm sao?

Ngay cả Hướng Chân và Mục Ngạo Thiết cũng nhịn không được quay nhìn gã

với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, đều rất muốn hỏi gã, đường đường là tộc trưởng

Phượng tộc mà có thể tùy tiện dập đầu với người khác sao?

Còn may mà gã còn chưa nói ông ta đã quỳ xuống dập đầu rồi, nếu không mấy

đồng bạn của gã rất có khả năng sẽ đánh gã, đang thời điểm liều mạng, nói tào

lao cái gì chứ.

Nam Trúc rụt cổ lại, hai tay đan vào nhau ôm trước bụng bự, hai ngón tay cái

xoay xoay quanh nhau, ngẩng đầu tìm sao.

Nhưng Phượng A Đao nghe vậy thì mím chặt môi, dường như bị xúc động

mãnh liệt, ngực phập phồng khá mạnh, tâm tình rõ ràng biến đổi không ít, gã ta

cắn răng trả lời: “Các ngươi muốn ta giúp các ngươi chạy thoát ư?”

Dữu Khánh: “Khi Phượng Tàng Sơn bán đứng tộc trưởng, ngươi không có đi

theo, rõ ràng là bên này đang đề phòng ngươi. Khi Phượng Tàng Sơn ra tay tàn

nhẫn với ta, cũng là ngươi xuất thủ kéo hắn lại. Ta nói tộc trưởng truyền lời,

ngươi còn có thể tới đây lắng nghe. Theo ta thấy, tất cả những điểm đó đã chứng

minh ngươi không giống với Phượng Tàng Sơn, ngươi không có phản bội

Phượng tộc, cho nên ta mới tìm ngươi. Bằng không, ta chính là tự tìm chết,

chính là đang tự cắt đường sống của mình.

Tộc trưởng và Đại tộc trưởng Dã Tiên của Đại Hoang Nguyên đã gặp mặt nhau,

bọn họ đã có cách khắc chế yêu vương. Lúc trước, khi chúng ta tới đây, chắc

hẳn ngươi đã nhìn thấy được, tên Tri Linh đại thánh đó bị trọng thương chạy

trốn trở về, y không có cường đại như các ngươi tưởng.

Bây giờ, tộc trưởng và những người khác đang cùng với Đại tộc trưởng Dã Tiên

truy sát tên yêu vương đó. Dã Tiên có mối liên quan sâu xa với tiên phủ này,

ông ta hiểu biết rất rõ về nơi này, tên yêu vương đó bị thương trốn được nhất

thời, nhưng sẽ không trốn được lâu dài, ta tin tưởng nhóm người tộc trưởng sẽ

rất nhanh đánh tới đây. Phượng A Đao, tộc trưởng Phượng tộc đang triệu tập

con cháu Phượng tộc trở về. Ta đã truyền lời rồi, ngươi định như thế nào?”

Một câu nói cuối cùng lại lần nữa khiến cho Phượng A Đao biến ảo sắc mặt,

ngực phập phồng bất định.

Ánh mắt Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết vô thức chạm nhau, phát hiện ra rằng tại

thời khắc nguy cấp mấu chốt, lão Thập Ngũ quả thực rất có thủ đoạn.

Ngay cả là Hướng Chân nghe cũng đã hiểu được rồi, những lời hắn nói vừa có

lễ có tiết, hữu tình lại có ý, không trực tiếp cầu người ta hỗ trợ, mà đang nói cho

đối phương biết đại thế đang ở phía bên nào, và đối phương cũng tận mắt chứng

kiến bằng chứng yêu vương bị thương, ngay cả yêu vương cũng thất bại, bị

thương bỏ chạy, ngươi vẫn cứ đâm đầu vào đường cụt hay sao?

Không khó hình dung cán cân sẽ nghiêng về phía bên nào.

Sau khi suy nghĩ một chút, Phượng A Đao mở miệng đề cập đến tình hình thực

tế, “Thực lực của tên canh giữ này rất mạnh, mạnh đến mức có thể không cần

quan tâm chúng ta trò chuyện với nhau điều gì. Ta không có năng lực giúp các

ngươi trốn thoát.”

Vậy thì đúng rồi, cường đại quá mức thông thường sẽ khinh địch, Dữu Khánh

trong lòng thầm nghĩ, ngoài miệng nói: “Chúng ta sẽ giải quyết tên bảo vệ này.

Ngươi chỉ cần sau đó cởi bỏ cấm chế pháp lực trên người chúng ta ra là được,

nếu không, cho dù chúng ta ra được nơi này cũng khó thể thoát đi. Phượng

Tàng Sơn đã điên rồi, không chỉ phản bội Phượng tộc, ngay cả A cha của mình

cũng bị gã bán đứng. Với loại người như vậy, nghìn vạn lần đừng có ôm mong

đợi gì, cùng theo chúng ta đi tìm tộc trưởng đi.”

Nghe vậy, Phượng A Đao rất giật mình, “Các ngươi có thể giải quyết nó?”

Dữu Khánh: “Tự chúng ta sẽ xử lý, Phượng huynh đứng một nhìn xem là được,

nếu không được, ngươi cũng không mất mát gì, có thể tiếp tục ẩn giấu trong bọn

nó.”

Hắn đưa tay làm động tác mời đi.

Phượng A Đao không có dông dài gì nhiều, gã ta mang theo nỗi nghi hoặc thật

sâu lướt đi trở về.

Sau khi thấy gã ta quay trở lại ban công, yêu quái bảo vệ ra vẻ vô tình hỏi một

câu, “Bọn hắn tìm ngươi nói gì vậy?”

Phượng A Đao bình tĩnh nói: “Đã bị ngươi đúng, bọn hắn cầu ta cứu bọn hắn.

Bọn hắn suy nghĩ nhiều, ta không có năng lực đó.”

Yêu quái bảo vệ nở nụ cười, biết rõ đối phương thực sự không có năng lực đó.

Mấy người ngâm mình tại trong nước cũng đang nhìn chằm chằm về phía ban

công.

Hướng Chân khó thể nhịn được nghi hoặc trong lòng, gã ta quay sang hỏi Dữu

Khánh: “Ngươi thật sự có cách giải quyết quái vật đó hả?”

Dữu Khánh quay đầu nhìn về phía cây trâm cài tóc trên đầu Nam Trúc. Nam

Trúc và Mục Ngạo Thiết thấy vậy liền biết hắn có ý gì.

Nam Trúc lẩm bẩm một câu, “Cũng không biết có tác dụng gì đối với quái vật

này hay không.”

Dữu Khánh: “Còn có lựa chọn nào khác sao?”

Nam Trúc thở vắn than dài: “Cho dù giải quyết được con quái này, liệu chúng ta

có thể chạy thoát khỏi sào huyệt quái vật này không? Tại trước mặt Phượng A

Đao, ngươi biểu hiện ra như không có vấn đề gì, ta xem ngươi quay đầu lại thế

nào dặn dò.”

“Lẽ nào ta phải biểu hiện ra bộ dạng không nắm chặt cho hắn xem, để gia tăng

sự lo lắng và do dự cho hắn ư?” Dữu Khánh ném ra một câu khinh thường, rồi

cũng không muốn nhiều lời vô dụng, ánh mắt quan sát hai vị sư huynh, “Quái

vật đó da dày giáp cứng, trực tiếp làm cứng chắc chắn không được, trong quá

trình tìm kiếm nhược điểm, không chừng phải chịu chút đau khổ. Ai xung

phong làm việc này?”

Lời này có cảm giác tự rút mình ra ngoài trước.

Nam Trúc cũng không muốn chịu đau khổ đó, lập tức nhìn sang Mục Ngạo

Thiết, nghiêm trang nói: “Lão Cửu, ở đây, cơ thể ngươi chắc chắn nhất, ngươi

có luyện thể, trong trường hợp pháp lực bị khống chế, sức lực ngươi lớn nhất.

Việc này, ngoài ngươi ra không thể là ai khác nữa rồi.”

Chuyện hứng chịu đau khổ, từ trước đến nay đều là do Mục Ngạo Thiết đứng ra

gánh, y cũng đã quen rồi, ừ một tiếng, “Để ta đi.”

Nam Trúc: “Vậy thì trượt chân đi?”

Trượt thì trượt, hai người làm bộ muốn leo lên bờ, kết quả đống cát lại sụp

xuống một mảng, hai người bị trượt xuống chìm trong nước.

Hướng Chân hoàn toàn không hiểu có ý gì, cũng không hiểu đang chơi trò bí

hiểm gì, đầu óc mờ mịt, chỉ thấy sau khi hai người nhô lên khỏi mặt nước, cây

trâm cài tóc màu xanh lục trên đầu Nam Trúc đã chuyển đến trên đầu Mục Ngạo

Thiết.

Sau đó Mục Ngạo Thiết tiếp tục leo lên trên đống cát, cuối cùng bò lên bờ, tùy

tiện tìm một chỗ nằm xuống, tìm sự thoải mái.

Đúng như dự đoán, quái vật bảo vệ nơi ban công trên thạch trụ rất nhanh liền

bay xuống đây, một tay chụp lấy Mục Ngạo Thiết ném bay ra ngoài. Mục Ngạo

Thiết ầm ầm rơi thẳng xuống nước.

Quái vật vừa bay trở về ban công, Mục Ngạo Thiết cũng đã bơi trở lại bên bờ, y

lại ra sức leo lên bờ, rồi chạy đến vị trí gần chỗ lúc trước, nằm xuống.

Một cái bóng lóe lên trong không trung, con quái vật lơ lửng tại trước mặt y, cúi

đầu nhìn xuống, rồi đột nhiên tung cước đá Mục Áo Thiết bay ra xa.

Một cước này rõ ràng đã nổi giận, phốc, Mục Ngạo Thiết phun ra một búng

máu, một lần nữa rơi vào trong nước.

Nhìn thấy cảnh này, Dữu Khánh và Nam Trúc lo lắng nắm chặt tay.

Hướng Chân và Phượng A Đao đều im lặng theo dõi, hai người mơ hồ có thể

đoán được, chắc hẳn việc này có liên quan đến chuyện động thủ giải quyết mà

Dữu Khánh đã nói.

Khi Mục Ngạo Thiết một lần nữa ngoi lên khỏi mặt nước thì quái vật bảo vệ đã

đến trên đỉnh đầu y, cất lời cảnh cáo: “Còn lên bờ lần nữa, ta giết chết ngươi.”

Mục Ngạo Thiết liếc mắt nhìn Dữu Khánh, trong miệng đột nhiên sặc ra một

luồng máu tươi, tròng mắt trắng dã, tứ chi vô lực lỏng ra, giống như đã chết,

thân thể chậm rãi chìm vào trong nước.

Chuyện gì xảy ra? Nam Trúc cả kinh, định bơi đến đó, nhưng lại bị Dữu Khánh

đưa tay ở trong nước ngăn cản lại, bởi vì hắn nhìn thấy được cái nháy mắt vừa

rồi của Mục Ngạo Thiết.

Quái vật bảo vệ lơ lửng sửng sốt, nhìn thấy người chìm nghỉm biến mất rồi, nó

vẫn còn không có đi vớt lên.

Nhưng mà đợi một hồi, vẫn không thấy Mục Ngạo Thiết hiện thân, quái vật bảo

vệ mới lộ vẻ bất an, Tri Linh đại thánh đã căn dặn không thể giết chết, nó lập

tức thi pháp hộ thể, như tạo ra một cái lồng khí rồi nhảy vào trong nước tìm

kiếm, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

Người nằm tại đáy nước, rất dễ dàng tìm được.

Khi tìm thấy thì thân thể vẫn còn có hơi co giật, quái vật bảo vệ đưa tay tới dò

xét, phát hiện quả nhiên còn chưa chết, chỉ là bị đuối nước, nó tức thì thở phào

nhẹ nhõm, một tay nắm lấy người kéo lên, người đuối nước giống như bắt được

cọng rơm cứu mạng, trong miệng ùng ục sặc ra bọt khí, tay chân liều mạng

quấn lên lấy nó.

Quái vật bảo vệ ào ào lao ra khỏi mặt nước, đang định đưa tay đẩy y ra, nhưng

thân thể đột nhiên cứng đờ, rồi cùng với Mục Ngạo Thiết đồng thời ầm ầm rơi

xuống lại trong nước.

Không sai, quái vật đó không phải lao mình vào trong nước, mà là rơi xuống.

Keng! Dữu Khánh hai mắt tỏa sáng rút kiếm gào to, “Lên!”

Hắn là người đầu tiên chui xuống dưới nước, dốc sức lặn xuống bên dưới.

Nam Trúc rút kiếm ra, theo sát phía sau, ùng ục lặn xuống nước.

Hướng Chân thoáng sửng sốt, rồi ngay sau đó cũng rút kiếm chui vào trong

nước, gã ta không biết chuyện gì, cứ u u mê mê như vậy là xông xuống theo.

Rất nhanh, từ dưới mặt nước xanh ngọc tuôn lên những đám máu lớn đỏ sẫm.

Phượng A Đao đứng trên ban công vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy.

Một lúc lâu sau, trong nước bên bờ cát có thứ gì đó dao động, sau đó mấy bóng

người lần lượt ngoi lên.

Mục Ngạo Thiết ngoi lên trước tiên, vẫn còn ngâm nửa người trong nước, cúi

người bên bờ nôn mửa ra dung dịch xen lẫn máu tươi, vì diễn kịch, y đã uống

không ít.

Dữu Khánh một tay siết cổ quái vật kéo đến bên bờ mới dừng tay, há mồm thở

dốc.

Trong mắt quái vật bảo vệ còn cắm kiếm, mắt và miệng đều đã bị dao sắc đâm

nát rồi.

Thật sự chết rồi? Phượng A Đao há miệng nghẹn họng nhìn trân trối, mặt đầy

vẻ khó tin, mấy người bị hạn chế tu vi này đã giết chết con quái vật cao giai đó

sao?

Há mồm thở dốc, Nam Trúc vỗ vỗ cánh tay Mục Ngạo Thiết, “Lão Cửu, vừa rồi

người khiến ta sợ muốn chết.”

Vẫn còn đang nôn khan, Mục Ngạo Thiết lắc đầu, “Không còn cách nào, nó

không phải tiện tay đánh ta, chính là tung cước đá, ta không thể áp sát yếu điểm

của nó, đành phải nghĩ cách khác thử xem, suýt chút nữa thất thủ, may mắn

không làm nhục mệnh.”