Bán Tiên

Chương 1154: May mắn không làm nhục mệnh (1)




Mấy sư huynh đệ lúc này mới chú ý tới bội kiếm của gã ta quả thực quá nặng,

gã ta hẳn là từ dưới đáy nước bò lên bờ.

Không quan tâm nổi tới sự chật vật của Hướng Chân, chính bọn hắn cũng rất

chật vật, thân thể ướt sũng, pháp lực bị khống chế, không làm được gì.

Nam Trúc vuốt mạnh tấm da thú trên thân, vuốt ra từng lớp nước, oán giận nói:

“Ướt sũng, dính bê bết, tấm da thú này ngâm nước vào quá nặng đi, nếu biết

sớm, lúc trước nhặt mấy bộ y phục người chết thay cho rồi.”

Mục Ngạo Thiết bồi một câu, “Sợ nặng thì có thể cởi ra đừng mặc, dù sao nơi

này cũng không có người nào nhìn ngươi.”

Nam Trúc nhìn nhìn xung quanh, hình như có chút động tâm, “Cũng không phải

không được…”

Hướng Chân lau nước dính trên mặt, quan sát bọn hắn, “Đã bị ngâm nước tiểu

Phệ Linh hào rồi mà các ngươi còn có tâm tư nói giỡn?”

Gã ta đang nhắc nhở bọn hắn, Trì Bích Dao có kết quả như thế nào, ngay cả là

cao thủ cảnh giới Cao Huyền cũng không chịu nổi, huống chi là bọn hắn.

Dữu Khánh đang quan sát hoàn cảnh xung quanh thuận miệng tiếp lời, “Bọn họ

ngay cả nước tiểu người cũng từng ngâm qua, bị ngâm nước tiểu Phệ Linh hào

chẳng là, ít nhất thứ này còn thơm.”

Vừa nghe được lời này, khóe miệng Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết tức thì giật

giật, hình như nhớ lại trải nghiệm gì đó không dễ chịu, ngay lập tức mặt không

biểu cảm, có ý trách người nào đó bới lông tìm vết, vạch lá tìm sâu.

Hướng Chân có chút kinh ngạc nhìn tới hai người, như rất muốn hỏi xem hai

người bọn họ ngâm nước tiểu người để làm gì, cũng may mà chỉ là ý nghĩ, gã ta

không phải người nhiều chuyện.

Dữu Khánh theo dõi đám Yêu tu ở nơi ban công trên thạch trụ, gần như đều đã

đi hết, chỉ còn lại một con ở đó, hơn nữa nó gã còn hiện ra nguyên hình Phệ

Linh hào, ngồi xổm ở bên trên nhìn bọn hắn chằm chằm, rõ ràng là được bố trí

lại trông coi.

Không biết là bởi vì nhiều người hay là bởi vì một đống phạm nhân dồn đống

tại một chỗ, hoặc là đống cát quá mềm.

Nam Trúc bỗng nhiên thốt lên “Không”. Khi mọi người kịp phản ứng, quơ chân

quơ tay cũng không kịp giữ lại, tất cả cùng theo đống cát sụt xuống mà rầm rầm

trượt vào trong nước. Bọn hắn phải vùng vẫy trong nước một trận rồi sau đó

mới rất chật vật leo lại được lên bờ.

Lần này bọn hắn không dám ngồi bên cạnh bờ ao nữa, trực tiếp leo lên trên

đống cát, sau đó tiếp tục đi xa một chút, rồi mới yên tâm ngồi xuống.

Vừa mới dừng lại không bao lâu, không ai muốn ngồi yên chờ chết, trong lúc

đang suy nghĩ phải làm thế nào để sống sót, giọng nói lải nhải của Nam Trúc

bỗng nhiên vang lên, “Nhìn này, nhìn ở đây xem này.”

Dữu Khánh có chút không kiên nhẫn, quay đầu lại trách móc, “Lão Thất, ngươi

có thể im lặng một chút hay không, ngươi cứ…”

Tiếng nói chợt dừng lại, hắn phát hiện thấy Nam béo dường như không phải

đang nói nhảm, gã chồm hổm cách không xa, chỉ vào một đóa hoa nhỏ ở trước

mặt, ra hiệu cho mọi người cùng đến đây nhìn xem.

Mấy người lập tức đứng dậy đi đến, ngồi xổm xuống hoặc cúi người quan sát,

đó là một đóa hoa nhỏ tinh xảo nhị hoa màu đen và trắng như tuyết, hai chiếc lá

cây nho nhỏ gần như trong suốt, cành lá đều có vẻ trong suốt như pha lê, tinh

xảo mà quyến rũ, đẹp đẽ và đáng yêu.

“Nơi này còn có thể mọc hoa sao…” Dữu Khánh lẩm bẩm nhìn nhìn hoàn cảnh

xung quanh.

Mọi người lần lượt đưa tay tới sờ sờ nhìn nhìn, nhưng không phát hiện ra trò

trống gì cho nên bỏ qua. Hiện tại bọn hắn cũng không có tâm tình thưởng thức

hoa cỏ, lo lắng cho tính mạng ở ngay trước mắt.

Nhưng Nam Trúc thì không dễ dàng bỏ cuộc, gã bắt đầu đào móc nó lên. Khi

bắt tay vào đào, gã mới phát hiện cành hoa nhỏ này ở dưới rất sâu, đào ba bốn

xích vẫn không thấy gốc.

Đã đến thời điểm này rồi mà còn có tâm tình đi mày mò, ngay cả Hướng Chân

đang ngồi bên cạnh Dữu Khánh cũng nhìn không được nữa, gã ta nhịn không

được hỏi, “Hắn không sợ chết sao?”

Dữu Khánh liếc nhìn lại, không vui nói: “Hắn là bị bệnh ngứa tay, luôn cho rằng

đi đâu cũng có thể nhặt được bảo bối. Mặc kệ hắn đi, cho dù có bảo hắn bận tâm

lo lắng thì cũng phí công mà thôi, hắn cũng không giày vò ra được trò trống gì.”

Ý hắn là, có Nam Trúc bận tâm lo lắng hay không đều giống nhau.

Bọn hắn không quan tâm đến Nam Trúc nhưng lại có người quan tâm đến bọn

hắn, từ cửa hang trên thạch trụ có hai người đi ra, chính là Phượng Tàng Sơn và

Phượng A Đao đến đây kiểm tra.

Phượng Tàng Sơn vốn là định đến đây xem bộ dạng đau khổ của Dữu Khánh,

nào ngờ lại nhìn thấy mấy người thảnh thơi ngồi ở trên đống cát, tên mập chết

tiệt đó lại còn đang nghịch cát.

Bộ dạng này giống như là trước đây đã bị gã ta đánh bị thương sao? Gã ta thực

sự không thể nhẫn nhịn được, lập tức nổi trận lôi đình, mượn oai hùm cất tiếng

giáo huấn tên Yêu tu Phệ Linh hào trông coi, “Đại thánh đã nói là ném bọn hắn

vào ngâm trong ao nước tiểu, đây là ngâm sao? Có nên kiếm cho bọn hắn một

chút đồ ăn thức uống, và tìm một chỗ cho bọn hắn phơi nắng nữa không?”

Phệ Linh hào trông coi trầm mặc một hồi, rồi đột nhiên vậy cánh bay ra, bay về

phía đám người Dữu Khánh.

Rất nhanh, bọn hắn lại ầm ầm rơi xuống nước, từng người bị Phệ Linh hào xách

lên ném bay vào ao, một lần nữa ngâm mình trong nước, sau khi lần lượt trồi

lên mặt nước, bọn hắn đều nhìn chằm chằm vào Phượng Tàng Sơn đang đứng

trên ban công thạch trụ, đều đã đoán được là gã ta giở trò.

“Mẹ nó…” Nam Trúc mở miệng định mắng, nhưng bị cánh tay Dữu Khánh ở

trong nước lôi kéo ngăn lại.

Nguyên nhân rất đơn giản, người ta là dao thớt ta là cá thịt, hiện tại là thời điểm

cầu sinh, tức giận cũng vô dụng, bây giờ chọc giận người ta cũng chỉ sẽ càng

chịu thêm nhiều đau khổ, không lợi cho bọn hắn chạy trốn.

Lúc trước bị Phượng Tàng Sơn ra tay một trận tàn nhẫn, nếu không phải cơ thể

bọn hắn có năng lực khôi phục mạnh mẽ, hiện tại bọn hắn đã phải nằm sấp trên

mặt đất rồi, cho dù có cơ hội chạy trốn, thân thể cũng không thể chấp hành

được. Lúc này cần phải giữ lại thân thể hữu dụng, chờ đợi thời cơ hành động.

Phượng Tàng Sơn đột nhiên hét lớn: “Đứng có cho bọn hắn lên bờ, để cho bọn

hắn ngâm mình trong nước tiểu đi.”

Lời này chính là cố ý nói cho đám người Dữu Khánh nghe.

Hướng Chân vừa mới bò được đến bên bờ, ngoi đầu lên mặt nước, Phệ Linh hào

lại vẫy cánh bay đến, một lần nữa ném Hướng Chân trở lại trong nước.

Phượng Tàng Sơn liên tục cười lạnh, đợi khi Phệ Linh hào bay trở về, hạ xuống,

gã ta nhìn nhìn xung quanh, hỏi: “Chỉ có một mình ngươi trông coi nơi này

sao?”

Lão quái trông coi dùng tiếng người hỏi lại, “Chỉ bằng bọn họ, lẽ nào một mình

ta trông coi còn chưa đủ sao?”

Nói xong liền giang rộng hai cánh, bộc lộ thân thể, rõ ràng là đang khoe khoang

thực lực của mình.

Phượng Tàng Sơn cũng từng giao thủ với Phệ Linh hào, dựa vào hình thể và lớp

vảy giáp đen sẫm trên cơ thể nó, đại khái có thể đoán được lão quái này có sức

mạnh tương đương với Cao Huyền, bố trí một cao thủ như vậy tọa trấn trông

coi, có thể thấy phía Phệ Linh hào cũng rất coi trọng lời Tri Linh đại thánh nói.

Theo lý thuyết, cho dù mấy tên đó không bị hạn chế tu vi, bọn hắn cũng không

có khả năng là đối thủ của kẻ canh gác này, huống chi tu vi còn bị hạn chế, hẳn

là tuyệt đối không có khả năng chạy thoát, nhưng gã ta vẫn không yên tâm, đảo

mắt nhìn xung quanh rồi trước khi xoay người rời đi, gã căn dặn Phượng A

Đao: “Ngươi cũng ở lại đây hỗ trợ canh chừng, đề phòng bọn hắn giở trò.”

Không ai có thể lý giải được tâm tình cẩn thận đó của gã ta, nói là có tật giật

mình cũng được, nói là ngoài mạnh trong yếu cũng ok, nói chung, gã ta tuyệt

đối không mong muốn mấy người Dữu Khánh truyền ra việc gã phản bội tộc

nhân, bán đứng A cha của mình, cho dù có khả năng sớm muộn gì cũng sẽ

không giấu giếm được, nhưng gã vẫn theo bản năng tận lực tìm cách giấu giếm,

rất sợ tin này sẽ truyền tới trong tai A cha mình vào lúc này.

Phượng A Đao im lặng gật gật đầu, ở lại, khi Phượng Tàng Sơn đi sát qua bên

người gã thì gã cũng không có quay đầu lại nhìn theo, hầu hết thời gian gã đều

cúi đầu trầm mặc.

Nam Trúc nhìn theo Phượng Tàng Sơn rời đi, gã nhìn thấy hồ lô bảo bối của

mình treo bên eo Phượng Tàng Sơn, căm tức nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng

chửi bới, “Đồ chó, đừng để rơi vào trong tay lão tử, nếu không, ta không thể

không lột da ngươi ra.”

Hướng Chân ngoi đầu lên khỏi mặt nước, lần này gã ta không dám bò lên bờ

nữa, nhưng cũng tìm ra cách để giữ mình ở trong nước, gã dừng lại trên đáy dốc

hồ nước gần bờ là được, ngay cả vai cũng lộ ra khỏi mặt nước, miệng nhổ ra

mấy ngụm nước bọt.

Nam Trúc nhìn thấy vậy, a một tiếng, hắc một tiếng, nói: “Cách của Hướng

Chân rất hay, không lo tốn sức cũng không phải lo lắng bị ném lại xuống nước.”

Gã lập tức gọi hai vị sư đệ làm theo.

Chờ khi gã và Mục Ngạo Thiết đều bơi tới bên bờ, đứng tại nơi đáy ao đủ lộ

vai, mới phát hiện thấy Dữu Khánh vẫn còn đang bồng bềnh tại chỗ, không biết

đang nhìn chằm chằm ban công trên thạch trụ làm gì.

Nam Trúc lập tức gọi to, “Lão Thập Ngũ, tới đây, như thế này không mệt.”

Dữu Khánh nghe tiếng gọi quay đầu lại nhìn bọn họ, rồi lại quay đầu nhìn nhìn

trên ban công lần nữa, sau đó mới xoay người bơi tới đây. Sau khi dừng lại bên

cạnh mấy người, hắn lại theo dõi phía trên cột đá, không biết đang suy nghĩ cái

gì.

Nam Trúc gọi ‘này’ một tiếng, “Đầu óc để đâu vậy, đang nghĩ cái gì đó?”

Dữu Khánh: “Còn có thể suy nghĩ cái gì, tự nhiên là nghĩ cách thoát khốn.”

Nam Trúc bĩu môi về phía trên ban công, “Với kích thước của con quái vật đó,

lúc trước chúng ta đều đã chứng kiến rồi, sức mạnh sợ là tương đương với Cao

Huyền, huống chi tu vi của chúng ta còn bị hạn chế, sợ là không có cách nào

thoát được khỏi nó.”

Dữu Khánh nhìn chằm chằm nơi đó, hơi híp mắt, lẩm bẩm: “Có lẽ trước kia

không có cơ hội, nhưng hiện tại, Phượng Tàng Sơn đã lưu lại cho chúng ta một

cơ hội sống sót.”

Nghe được lời này, mấy người lập tức nhìn quanh nhìn quất, nhưng không nhìn

thấy sinh cơ ở đâu, cuối cùng, ánh mắt lại lần lượt theo ánh mắt hắn quay nhìn

trở về trên ban công, có liên quan với Phượng Tàng Sơn, hiện tại chỉ có Phượng

A Đao kia mà thôi.

Nam Trúc nghi hoặc nói: “Ngươi không phải là ám chỉ Phượng A Đao chứ?

Hắn chính là tâm phúc của Phượng Tàng Sơn, rõ ràng là đã cùng nhau phản bội

Phượng tộc rồi, hắn làm sao có khả năng giúp chúng ta chạy trốn. Cho dù hắn

nguyện giúp cũng là hữu tâm vô lực, chỉ sợ chính hắn cũng chưa chắc chạy

thoát được ma trảo.”

Dữu Khánh: “Chúng ta còn có cơ hội lựa chọn sao? Đừng nói tới tên yêu vương

kia, ngay cả Phượng Tàng Sơn cũng sẽ không buông tha cho chúng ta. Chúng ta

không còn nhiều thời gian nữa, tại trước khi yêu vương kia bình thường trở lại,

chỉ cần còn có một chút khả năng, chúng ta cũng phải thử một lần. Cho dù thất

bại, kết quả cũng sẽ không tệ hơn là ngồi chờ chết.”

Mấy người suy nghĩ thấy cũng đúng, dù sao cũng sẽ bị giày vò đến chết, không

bằng liều mạng đánh nhau một trận.

Mục Ngạo Thiết bày tỏ ủng hộ, “Làm thế nào?”

Dữu Khánh không trả lời y, mà trực tiếp gọi to về phía ban công: “Phượng A

Đao, có thể mượn một bước nói chuyện hay không?”

Ở trên ban công, Phệ Linh hào bảo vệ và Phượng A Đao đưa mắt nhìn nhau, sau

đó không có ai đáp lại lời nào.

Dữu Khánh lại lớn tiếng nói: “Phượng Kim Kỳ có chuyện muốn ta chuyển cho

ngươi.”

Hắn không nói là tộc trưởng Phượng tộc, đoán rằng bảo vệ không nhất định biết

rõ tên tộc trưởng Phượng tộc, nhưng Phượng A Đao khẳng định biết rõ Phượng

Kim Kỳ là ai.

Quả nhiên, khi nghe nói như vậy, Phượng A Đao rõ ràng có xúc động, nhưng

liếc mắt nhìn Phệ Linh hào bảo vệ ở bên cạnh, gã ta vẫn cố kìm nén không có

bất kỳ phản ứng gì.

Phệ Linh hào bảo vệ cũng liếc mắt nhìn gã ta.

Dữu Khánh suy nghĩ một chút, quay đầu nói với Nam Trúc: “Lão Thất, ngươi

lên đi, dùng bản lĩnh miệng lưỡi của ngươi đi, hãy kích động gã Phệ Linh hào

đó. Cứ thoải mái mà làm, yêu vương đã dặn dò, tên canh giữ này không dám

giết chết chúng ta.”

Nam Trúc e ngại nói: “Nhưng nó sẽ đánh ta.”

Chịu đòn cũng là rất khó chịu, chuyện hứng chịu đau khổ này, ngươi cũng có

miệng, cần gì phải nói ta làm?

Dữu Khánh: “Ngươi nhiều mỡ nhiều thịt.” Ngay sau đó lại bổ sung một câu,

“Ngươi miệng lưỡi cũng tốt.”

Được rồi, Nam Trúc làm việc đáng phải làm, đã biết rõ mục đích của hắn, lập

tức há mồm ồn ào, “Ôi, ngay cả tới đây nói chuyện với chúng ta cũng không

dám sao? Con cháu Phượng tộc chưa bao giờ nhát gan như vậy, có phải là vì tên

Phệ Linh hào bảo vệ kia nhát gan sợ rắc rối? Nhất định là nó sợ ngươi cởi bỏ

cấm chế tu vi cho chúng ta, thả chúng ta chạy đi. Có cánh thì có tác dụng gì, bò

sát chính là bò sát, không thể so với người. Phượng A Đao, ngươi không cần

phải sợ nó, chúng ta biết rõ chúng ta không sống được lâu, chỉ là muốn hoàn

thành lời dặn dò của Phượng Kim Kỳ, những lời dặn dò di ngôn, lẽ nào ngươi

còn sợ chúng ta bỏ chạy hay sao? Không đúng, ngươi hỏi xem tên mọc cách đó

xem, có phải là nó sợ chúng ta chạy thoát hay không?”

Phượng A Đao liếc nhìn quái vật bảo vệ ở bên cạnh, không có ngốc nghếch đi

hỏi xem gã có sợ hay không, gã ta có thể nhận ra được con quái vật bảo vệ này

đã có chút không vui, móng vuốt đã bấu vào người mấy lần, đoán chừng nếu

không phải Tri Linh đại thánh đã có căn dặn, nó đã sớm nhào tới làm thịt bọn

hắn rồi.