Bán Tiên

Chương 1153: Hố phân (2)




Nam Trúc có phần không dám nhìn tới Tri Linh đại thánh, gã có tật giật mình.

Nhưng sợ cái gì tới cái đó, Tri Linh đại thánh cất bước đi đến, đưa tay bóp cằm

gã, kéo đầu gã tới đối mặt với mình, cười hừ hừ âm hiểm, “Mập mạp, ta đã nói

rồi, ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt, ngươi chắc hẳn vẫn còn nhớ rõ nha? Yên tâm,

đảm bảo sẽ không khiến ngươi thất vọng.”

Tay kia nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng trắng hếu y phục không che được của Nam

Trúc.

Nam Trúc tâm can run rẩy, nhưng vẫn cố lấy dũng khí dõng dạc nói: “Bọn ta có

mắt không tròng, không nhìn ra được chân thần, bây giờ chúng ta vui lòng phục

tùng, nguyện dốc sức vì đại tiên!”

Dữu Khánh vội gật đầu nói theo: “Mong đại tiên cho chúng ta một cơ hội hối

cải, dốc sức cống hiến.”

Mục Ngạo Thiết cũng hùa theo, “Nguyện đi theo đại tiên.”

Hướng Chân ở bên cạnh ngẩn người không nói nên lời nhìn ba người bọn hắn,

có cảm giác vừa bất ngờ vừa không bất ngờ, nói chung là không nói rõ được đó

là cảm giác gì.

Phượng Tàng Sơn ở một bên quan sát, trên khóe miệng hiện lên một nét giễu

cợt.

Tri Linh đại thánh hiển nhiên không có ý định chấp nhận thỉnh cầu được cống

hiến sức lực của bọn hắn, ít nhất thì hiện tại là không. Y đưa tay đẩy Nam Trúc

té ngã nện mông xuống đất, “Lão già đó e rằng còn sẽ tìm ta, hiện tại ta phải

nhanh chóng chữa thương, không rảnh chơi đùa với các ngươi.”

Tiếp đó, y quay sang nói với thủ hạ ở hai bên: “Ném mấy tên này vào trong hồ

nước tiểu lớn nhất. Nhớ kỹ, phải cho bọn hắn ngâm thật lâu. Và nhớ đừng giết

chết, ta còn phải chiêu đãi bọn hắn thật tốt chứ, nhất là tên mập mạp này.” Y

đặc biệt chỉ vào Nam Trúc.

Sắc mặt Nam Trúc lập tức trở nên bi thảm, phát hiện quả nhiên đã bị chú ý đặc

biệt rồi.

Cho dù không bị chú ý đặc biệt, cả đám đều sợ hãi vô cùng, là hồ nước tiểu

khiến cho Trì Bích Dao người không ra người quỷ không ra quỷ đó sao? Vừa

nghĩ đến bộ dạng của Trì Bích Dao, trong lòng bọn hắn run lẩy bẩy.

“Đại tiên, ta có bí mật trọng đại nói cho ngài…” Dữu Khánh khẩn cấp gọi với

theo.

Thế nhưng, hiện tại người ta quan tâm nhiều hơn tới Dã Tiên, người có thể đến

bất cứ khi nào, hoàn toàn không có tâm trạng tán gẫu với hắn, lúc này, chữa

thương mới là chuyện quan trọng nhất, còn chưa nghe hết câu nói, thê thể y đã

lóe lên biến mất, giống như thuấn di vậy.

Hắn chỉ có thể nói với Yêu tu khác: “Làm phiền thông báo với Đại thánh, nói là

ta có bí mật trọng đại nói cho hắn.”

Chẳng muốn quan tâm tới bí mật trọng đại gì đó của ngươi, bọn họ chỉ biết nghe

lệnh Tri Linh đại thánh, thấy Tri Linh đại thánh không hề để ý tới, bọn họ làm

sao có thể giúp đỡ đi thông báo cái gì, mấy tên Yêu tu đi đến, nhấc mấy người

lên, lôi đi.

“Chờ một chút.”

Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc, mấy người Dữu Khánh

quay nhìn lại, không khỏi sửng sốt, phát hiện đó là Phượng Tàng Sơn.

Mấy người vô thức nhìn nhìn lẫn nhau, tại sao chỉ xử lý mấy người bọn hắn? Vì

sao không xử lý Phượng Tàng Sơn?

Yêu tu áp giải phạm nhân tạm dừng lại, Phượng Tàng Sơn đi đến trước mặt

Nam Trúc, đưa tay tới cái Hắc hồ lô treo bên hông Nam Trúc, Tri Linh đại thánh

nóng lòng chữa thương, ngay cả bí mật trọng đại cũng không để ý đến, gã ta vẫn

còn nhớ rõ lời Tri Linh đại thánh đã từng nói, cái hắc hồ lô này không phải vật

phàm trên thế gian, là một món đại bảo bối.

Nam Trúc vô thức che hắc hồ lô của mình lại, “Phượng Ngũ gia, ngài làm gì

vậy?”

Bùm! Một quyền đánh ra tiếng vang như tiếng trống.

Phượng Tàng Sơn tung quyền đấm vào bụng bự của Nam Trúc.

“Phốc!” Nam Trúc phung ra một ngụm máu tươi, hai chân run rẩy, nếu không

có người đỡ, gã đã ngã gục xuống rồi, miệng gã đỏ lòm máu, ngẩng đầu nhìn

Phượng Tàng Sơn với vẻ khó thể tin nổi, do dự muốn nói rồi lại thôi, cảm xúc

cuộn trào trong lòng, nói không ra lời.

Uy lực của một quyền này cũng khiến mấy người nhận ra được, mọi người đều

đã bị khống chế tu vi, nhưng Phượng Tàng Sơn thì không.

Lúc này, Phượng Tàng Sơn mới ung dung tháo hắc hồ lô đó ra, cầm trong tay

thưởng thức, trong lúc nhất thời gã cũng không nhìn ra được thứ này quý báu ở

đâu, thực sự không có gì đẹp, hình dạng cũng không chỉn chu, còn không đẹp

bằng hồ lô bình thường.

Gã ta đưa lên trước mũi, ngửi ngửi, quả thực có một mùi thơm thoang thoảng

thấm vào gan ruột.

Bị một màn đó làm cho sửng sốt ngây người, một lúc lâu sau Dữu Khánh mới

phản ứng lại, cả giận hỏi: “Tỷ phu, ngươi làm gì vậy?”

Bốp! Phượng Tàng Sơn trở tay chính là một cú tát, hung dữ tát mạnh vào mặt

Dữu Khánh, đánh cho miệng Dữu Khánh tóe máu, đánh cho đầu óc Dữu Khánh

vang ong ong.

“Phượng Tàng Sơn, ngươi điên rồi sao?”

“Phượng Tàng Sơn, ngươi rốt cuộc muốn làm gì vậy?”

Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết và Hướng Chân đều vùng vẫy rống giận, nhưng bị

người đè ép, đành bất lực.

Còn không đợi cho Dữu Khánh tỉnh táo lại, Phượng Tàng Sơn lại đưa tay nắm

tóc hắn kéo lên, vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói thẳng vào mặt hắn:

“Một bên thì gọi ta là ‘Tỷ phu’, một bên thì thầm lén tán tình thông đồng với

phu nhân của ta, thậm chí còn mày đi mắt lại ngay trước mặt mọi người. Ngươi

có phải cảm thấy ta rất đáng cười hay không hả?”

Nửa khuôn mặt tê dại, khóe miệng chảy máu, Dữu Khánh mở to mắt nhìn gã ta,

“Ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không? Ngươi đang xúc phạm chính phu

nhân của ngươi đó.”

“Ta xúc phạm nàng? Ai xúc phạm ai chứ?” Phượng Tàng Sơn nắm chặt tóc hắn,

ra sức lắc mạnh, “Đúng vậy, các ngươi đều là người tao nhã, ta là dã nhân man

hoang. Thám Hoa lang ngươi được xưng là tài tử đệ nhất thiên hạ, ta làm sao so

được với ngươi. Ở ta, nàng ấy không tìm được hương vị phong nhã mà nàng ta

khát khao, chỗ ta, chỉ có thực lực mà nàng ta muốn dựa vào. Thứ nàng ta muốn

gả vào không phải là con người của ta, mà là thực lực của Phượng tộc ta. Thân

hướng tới lợi ích, tâm hướng tới phong nhã, bản thân lại không có năng lực, còn

chú ý làm gì, cái quỷ gì vậy chứ? Một tờ giấy mấy chữ viết cũng giấu thật kỹ,

cái gì mà tỷ tỷ, đệ đệ, buồn nôn ai vậy chứ?”

Nói xong gã ta lại điên cuồng tung ra mấy quyền liên tục vào bụng Dữu Khánh,

khiến người ta có cảm giác gã ta muốn trút cơn điên loạn. Dữu Khánh bị đánh

cho sặc ra từng ngụm máu, lỗ mũi cũng chảy máu.

Đám người Nam Trúc bất lực gào lên giận dữ, may mà những Yêu tu đó xuất

thủ ngăn cản đúng lúc, dù sao, lúc trước Tri Linh đại thánh đã nói rồi, không thể

giết chết, nếu không, Phượng Tàng Sơn đã trực tiếp trở mặt rồi, làm sao chỉ đơn

giản đánh mấy quyền như vậy.

Khóe miệng nhỏ máu tí tách, sau khi lấy lại sức lực, Dữu Khánh không có so đo

việc này, bởi vì hắn đã hiểu được sự oán hận của Phượng Tàng Sơn, bất kể đó

có phải là hiểu lầm hay không, hắn đều chấp nhận trận đòn này, bởi vì hắn cảm

thấy mình thực sự đáng bị như vậy.

Hắn theo dõi Phượng A Đao đi tới giữ Phượng Tàng Sơn lại, đột nhiên hiểu ra

điều gì đó, ánh mắt lạnh lùng nói: “Lúc trước ngươi cũng đã rơi vào trong tay

Phệ Linh hào. Khi ngươi dẫn chúng ta rời khỏi Trì Bích Dao thì người đã khuất

phục Tri Linh đại thánh rồi, ngươi nói biết được ‘Địa Diễm bảo’ từ trong miệng

Yêu tu, kỳ thực chính là để dẫn dụ chúng ta đến.”

Cuối cùng hắn đã hiểu rõ vì sao lúc trước mình luôn cảm thấy hành vi của

Phượng Tàng Sơn không thích hợp nhưng nghĩ mãi không ra, đó là bởi vì hắn

không ngờ được vị này lại khuất phục Tri Linh đại thánh nhanh như vậy.

Phượng Tàng Sơn lộ vẻ châm chọc, “Có điều gì không đúng sao? Không phải

vừa rồi ngươi yêu cầu được phục vụ Đại thánh sao? Ít nhất, ta là bị bức ép, còn

các ngươi thì là chủ động xin gia nhập.”

Chỉ còn kém hỏi ra miệng là ai trơ trẽn hơn.

Dữu Khánh không muốn giải thích lí do mình gia nhập vào, chỉ từng câu từng

chữ lạnh lùng ép hỏi: “Ngươi bán đứng cả A cha mình sao?”

Lời này đâm thẳng vào trái tim và khuyết điểm trong nỗi lòng của gã, Phượng

Tàng Sơn tức thì thẹn quá hóa giận, gã ta tung ra một quyền nặng nề hơn, may

là bị Phượng A Đao khẩn cấp chặn lại, Yêu tu áp giải cũng sợ người trong tay

mình bị đánh chết sẽ không thể báo cáo kết quả cho Đại thánh, nên khẩn cấp

kéo người tách ra.

Sau đó bọn họ cũng không dám tiếp tục để cho hai người đối đáp gì nữa, đám

Yêu tu nhanh chóng áp giải mấy người Dữu Khánh rời đi.

Phượng Tàng Sơn nhìn theo thở phù phù tức giận, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi

quay nhìn hắc hồ lô trong tay, gã ta không biết đây là bảo vật gì, đồng thời còn

không quên căn dặn Phượng A Đao một câu, “Hầu hết những Yêu tu này đầu óc

đơn giản, không biết lòng người hiểm ác, ngươi phải thường xuyên đi trông

chừng bọn hắn, đừng để bọn hắn lợi dụng sơ hở bỏ chạy. Chờ Đại thánh chơi

đùa xong, ta sẽ tính toán khoản nợ này với hắn.”

Đã trở mặt rồi, gã ta tuyệt đối sẽ không để cho Dữu Khánh sống sót rời đi, thù

mới hận cũ phải thanh toán hết mới được, nếu không gã ta khó tiết được mối

hận trong lòng.

Đám Yêu tu áp giải phạm nhân vào sâu trong lòng đất, nói là hồ nước tiểu lớn

nhất đúng là không giả chút nào, một ao chất lỏng phát ra quần sáng xanh ngọc

lớn như một ao cá, lớn hơn vô số lần so với cối đá chỉ như chậu rửa mặt mà mấy

người Trì Bích Dao nhìn thấy, đủ cho cả đám người xuống bơi lội.

Và những ngọn núi cát phát ra ánh sáng màu xanh nhạt cũng lớn hơn vô số lần

so với những gì bọn hắn đã thấy trước đây. Kỳ thực cũng không có ao hồ gì, thứ

gọi là ao đó chỉ là chỗ trũng giữa những đống cát xanh lam nhạt kia. Nói trắng

ra, nơi này chính là một chỗ tập trung cứt và nước tiểu của Phệ Linh hào, tương

tự như hố phân của nhân loại.

Bên trong không gian dưới lòng đất tràn ngập ánh sáng rực rỡ và mùi thơm, đối

với người từ bên ngoài đến, nếu như không biết những thứ phát sáng này là cái

gì, đây quả thực là một nơi cảnh đẹp ý vui.

Một trụ đá lớn nối phần trên và phần dưới của không gian này. Trên trụ đá lớn

có một tảng đá nhô ra cửa động. Đám người Dữu Khánh từ trong động đi ra, bị

áp giải đến trên tảng đá nhô ra này.

Xem ra là muốn trực tiếp đẩy bọn hắn rơi xuống, bộ dạng mấy người hơi ngửa

ra sau, rõ ràng là đang kháng cự lại.

Thấy thực sự không chống lại được, Nam Trúc vội vàng hỏi: “Chờ chút chờ

chút, thỉnh giáo một chút, nhiều cứt đái như vậy, các ngươi phải xả bao lâu mới

có thể chất đống thành như vậy?”

Một gã Yêu tu đáp lại một câu, “Mấy nghìn năm a.”

“…” Nam Trúc nghẹn lời, nhìn sang mấy người bên cạnh, cười khổ nói: “Vật cũ

xa xưa a, xem ra lần này chúng ta thật là có phúc.”

Đám người Dữu Khánh nhịn không được trợn tròn mắt.

Phía sau có một Yêu tu không nhịn được cười nói: “Đúng vậy, các ngươi quả

thực có phúc.”

Cảm thấy được bàn tay phía sau lại muốn đẩy mình rơi xuống, Nam Trúc vội

hỏi tiếp: “Cứ rơi xuống như thế này, e rằng ta không thể hưởng phúc được, có

thể cởi bỏ cấm chế tu vi cho chúng ta trước được không, để cho chúng ta được

rất tốt hấp thu phúc khí phía dưới này?”

Một Yêu tu hừ lạnh nói: “Ngươi suy nghĩ chuyện đẹp gì vậy chứ?”

Có Yêu tu khác không khách khí nói: “Tên mập này lải nhải suốt đường, nghe

thật phiền, nói nhảm nhiều với hắn làm gì.”

Nói xong, gã ta vung chân tung một cước vào mông Nam Trúc, trực tiếp đá gã

bay ra ngoài, Nam Trúc mang theo một tiếng hét “A” kéo dài, tay chân vùng

vẫy rơi xuống nước, ầm, bọt nước bắn tung tóe lên cao, thân thể cũng chìm vào

trong mặt nước xanh ngọc.

Đã có kẻ đi đầu, kế tiếp chính là một cước một người, từ trên độ cao hơn mười

trượng, đám người Dữu Khánh lần lượt rơi xuống ao nước, bọt nước văng tung

tóe lên, nói đúng là, từng người rơi vào trong nước tiểu.

Đám Yêu tu đứng nơi ban công trên cột đá, từng kẻ vươn đầu ra nhìn, cất tiếng

cười hì hì xem trò vui.

Từng người dưới nước ngoi lên khỏi mặt nước, khua tay chân bơi nổi lên, túm

tụm lại với nhau như những con chuột chết đuối.

“Mùi vị không khó ngửi, chỉ là có phần khó chịu. Chúng ta sẽ không biến thành

giống như Trì Bích Dao vậy chứ? Lão Thập Ngũ, ngươi nói nước Đầu To nấu

có tác dụng hay không? Chúng ta đã thật lâu không uống nước trà do Đầu To

nấu rồi. Ta nói nha, tại sao ngươi có thể không mang theo Đầu To vào đây chứ.”

Nam Trúc lẩm bẩm không dứt.

Mục Ngạo Thiết chợt hỏi gã, “Mật ong đâu?”

“Ách, rớt rồi.” Nam Trúc chớp mắt.

Mục Ngạo Thiết không tin, “Đừng có lừa gạt quỷ, ngươi có thể để rớt chính

mình cũng sẽ không để rớt bảo bối, nhanh lấy ra đi.”

Nam Trúc: “Lão Thập Ngũ đã lục soát rồi, thật sự không còn.”

Hiện tại gã cũng rất hối hận, hối hận không nên mưu cầu sung sướng nhất thời,

nếu sớm biết như thế này, gã sẽ giữ lại một chút.

Dữu Khánh không có tâm tư nghe bọn họ dông dài, nổi trên mặt nước quan sát

xung quanh nơi này, suy nghĩ làm sao để chạy trốn. Nhìn tới nhìn lui, hắn bỗng

nhiên phát hiện thấy không đúng, thiếu một người, hắn lập tức hỏi: “Hướng

Chân đâu?”

Nam Trúc: “Di, đúng a, tại sao không thấy Hướng Chân đâu chứ?”

“Ta ở đây.” Giọng Hướng Chân bỗng nhiên vang lên.

Mấy sư huynh đệ quay đầu nhìn đến, phát hiện thấy Hướng Chân ngoi lên bên

bờ đống cát tòa sáng xanh lam nhạt, gã ta bò lên khỏi mặt nước rồi ngồi ở trên

đống cát.

Mấy người lập tức bơi đến đó, rồi cũng leo lên ngồi xuống đống cát. Nam Trúc

thở phì ra một hơi, nói: “Ta nói nha Hướng huynh, ngươi còn có tâm tư lặn

xuống a!”

Hướng Chân trừng mắt lườm gã, quay đầu lại ra hiệu về phía cây đại kiếm mình

cõng trên lưng, “Kiếm quá nặng, nổi không được.”