Bán Tiên

Chương 1152: Hố phân (1)




Ngay sau đó, từng vòng kim hoàn ánh vàng rực rỡ đang bay lượn đột nhiên

dừng lại trong không trung.

Bầu không khí rõ ràng rất yên tĩnh nhưng lại khiến mọi người không hiểu sao

ngừng thở theo, đều cảm nhận được một khúc nhạc dạo trước khi mưa bão sắp

đến.

Đột nhiên, trong hư không tựa như mở ra một cái miệng phễu, vòng kim hoàn

tung bay trút xuống, khi trượt xuống đáy phễu, những vòng kim hoàn nhanh

chóng ngưng tụ lại, cuối cùng thu nhỏ lại thành từng hạt kim châu, rồi giống

như những ngôi sao băng lao xuống mặt đất, nhằm thằng về phía Tri Linh đại

thánh đang cố gắng đứng lên.

Cảnh tượng này khiến cho trái tim Phượng Kim Kỳ nhảy lên kịch liệt, năng lực

kiểm soát “Liệt Nhật Kim Hoàn” này thực sự vượt quá xa cảnh giới của ông ta.

Oanh! Một vòng kim hoàn đánh cho Tri Linh đại thánh nằm sấp xuống ngay tại

chỗ, ngọn lửa bùng nổ ra bám lên người y.

“Lui!” Ô Ô và Hướng Lan Huyên gần như đồng thời hô to.

Sóng xung kích mạnh mẽ cuốn theo ngọn lửa thoáng chốc ập tới, cũng không

biết là bởi một đám người khẩn cấp thi pháp phòng ngự rút lui trước khi sóng

xung kích ập đến, hay là bị sóng xung kích đẩy ra, dù sao thì Hướng Lan Huyên

đều khẩn cấp thi pháp bảo vệ đám người Dữu Khánh, nếu không dựa vào tu vi

của mấy người Dữu Khánh, bọn hắn sẽ không thể ngăn được dư âm đòn tấn

công của cao thủ như Dã Tiên, cho dù là Hướng Chân cũng không được.

Sau loạt tiếng nổ vang là những làn sóng lửa và sóng xung kích bám sát theo

nhau ùa tới.

Từng viên sao băng vàng kim dồn dập bắn phá, giống như bão táp dữ dội ầm

ầm lao về cùng một mục tiêu, nhấn chìm Tri Linh đại thánh trong biển lửa, địa

hình Địa Diễm bảo thực sự kiên cố.

Sóng xung kích không ngừng nở rộ ra từ trung tâm, giống như những gợn sóng,

những làn sóng lửa cuồn cuộn tràn ra bốn phía, trông cũng giống như một đóa

hoa sen khổng lồ và rực rỡ đang nở ra. Mặt đất chấn động, bị đè ép bởi áp suất

cao, toàn bộ ba nghìn sáu trăm lỗ thủng của Địa Diễm bảo đều phun ra địa hỏa,

xa gần khác nhau, những con rồng lửa vọt ra cũng không giống nhau.

Ngọn lửa phun ra từ trong lòng đất có đặc tính bốc cháy liên tục, chúng lơ lửng

trong không trung, bên trong khuôn viên hơn mười dặm đều là như thế, lại thêm

đóa hỏa liên nở rộ ở trung tâm, khung cảnh rất đồ sộ.

Ở trong không trung phía xa quay đầu nhìn lại, Thiên Vũ bị cảnh tượng đó làm

cho chấn động.

“Úm ma ni bá mễ hồng úm ma ni bá mễ hồng úm ma ni bá mễ hồng…” Những

âm thanh không ngừng lẩm bẩm đó của Dã Tiên lại có thể rõ ràng xuyên qua

những tràng tiếng động nổ vang.

Trong trận mưa sao băng vàng kim như cuồng phong bão táp đó, yêu thể của Tri

Linh đại thánh đột nhiên ngược dòng nhảy ra khỏi vòng xoáy nổ tung, bay lên

trời, liệt diễm bao bọc thiêu đốt cả người. Dã Tiên lập tức lật tay đánh ra ấn

quyết, liệt diễm trên mặt đất lập tức cuốn ngược lên, uốn lượn bay lên như một

con hỏa long khổng lồ, quấn lấy yêu thể của Tri Linh đại thánh, đồng thời

nhanh chóng ngưng tụ lại, biến thành một vòng kim hoàn to lớn chói lọi, khóa

chặt Tri Linh đại thánh ở bên trong, vòng kim hoàn do liệt diễm ngưng tụ này rõ

ràng có uy lực cường đại hơn.

“A…” Ở trong ngọn liệt diễm bao bọc, Tri Linh đại thánh lại rơi xuống, y đột

nhiên ngửa mặt lên trời gào thét, chân rung lên, đùng, tựa như trời đất chấn

động, kim hoàn trói buộc thân thể y nổ tung ra, hai cánh bị ép lại cũng bật ra,

định thừa cơ phóng lên cao.

“Úm ma ni bá mễ hồng…” Âm thanh rì rầm vang vọng trong không trung đột

nhiên trở nên nặng thêm mấy phần.

Tri Linh đại thánh tức thì lại ôm đầu run rẩy, có vẻ vô cùng đau đớn, y không

dám tiếp tục ở lại, lóe lên chạy đi, tại thời điểm chạy ra khỏi biển lửa, ánh mắt y

quét qua đám người trốn ở xa xa nhìn xem, cho dù ở trong âm thanh rầm rì khó

chịu đến cực điểm, thực lực bị giảm sút nhiều, y vẫn chụp ra một trảo để trả

đũa.

Ầm! Tầng phòng thủ do đám người Hướng Lan Huyên liên thủ tạo ra trong

nháy mắt liền bị đánh tan, đám người hoặc lảo đảo hoặc bị hất bay, bị đánh cho

rối loạn, chân tay luống cuống. Ngay sau đó bọn họ lại phải lập tức khẩn cấp thi

pháp kháng cự, bởi vì họ cảm nhận được trong đòn tấn công có thế cuốn ngược

lại.

Nhận thấy ở phụ cận có từng bóng người vù vù bay đi, Hướng Lan Huyên đang

thi pháp cố định thân thể của mình trong luồng kính khí kéo đi đó ổn định lại

tinh thần nhìn tới, nàng phát hiện thấy mấy người Dữu Khánh đang bị vù vù hút

đi.

“Ngân Sơn Hà!” Xích Lan các chủ cũng đang thi pháp cố định mình lại nhìn

theo lo lắng hét to, bà ta mở mắt trừng trừng nhìn Ngân Sơn Hà luống cuống

chân tay bị hút đi.

Ngay cả với tu vi của Ngân Sơn Hà cũng không kháng cự được lực hút đó,

Hướng Chân tự nhiên cũng không tốt hơn bao nhiêu, còn có cả Phượng Tàng

Sơn, và ba sư huynh đệ Dữu Khánh, vù vù bay về phía Tri Linh đại thánh, mấy

người giống như một cái đuôi, nối nhau bay theo ở phía sau ngọn lửa Tri Linh

đại thánh đang bốc cháy hừng hừng, cùng nhau xuyên qua địa hỏa minh diễm

nổi trên không, nhanh chóng biến mất tại trong bóng đêm mờ mịt.

Hướng Lan Huyên mặt đầy sốt ruột, có vẻ muốn đi cứu người, nhưng biết rõ

mình xông tới cũng chỉ là đi tìm chết mà thôi, hơn nữa, với tốc độ của mình,

nàng cũng không có khả năng đuổi theo tốc độ bay của Tri Linh đại thánh.

Ánh lửa vàng kim sáng chói đột nhiên biến mất toàn bộ, tắt hẳn chỉ trong nháy

mắt, âm thanh rầm rì không trung cũng ngừng hẳn, Dã Tiên nổi trên không với

mái tóc dài lay động nhìn xa xa theo phương hướng Tri Linh đại thánh chạy

trốn.

Hướng Lan Huyên quay đầu lại nhìn đến, thân hình lóe lên xuất hiện tại trước

mặt ông ta, “Người của chúng ta đã bị bắt đi rồi, xin Đại tộc trưởng giúp đỡ cứu

người.”

Những người khác cũng lóe lên, xuất hiện trên không trung, nhìn vị đệ nhất

nhân Đại Hoang Nguyên này với vẻ mặt kính nể, sau khi nghe lời ông ta đối

thoại với Tri Linh đại thánh, sự kính nể đó càng thêm khác trước.

Dã Tiên có phần kinh ngạc với sự nôn nóng của Hướng Lan Huyên, hỏi: “Mấy

người đó hình như không phải là người của Đại Nghiệp ty ngươi, phải không?”

Ánh mắt Hướng Lan Huyên hơi đảo sang hai bên rồi chắp tay nói: “Về chuyện

ân ân oán oán giữa Địa Mẫu và Chưởng lệnh cùng ta, ta không có quyền nói

thêm gì nhiều. Nói chung, nếu là Thám Hoa lang xảy ra chuyện gì đó, khi trở về

ta không biết phải giải thích làm sao với Chưởng lệnh của chúng ta. Mong Đại

tộc trưởng rộng lòng giúp đỡ, ở nơi này, cũng chỉ có ngài có thể hàng phục được

Tri Linh đại thánh kia.”

Xích Lan các chủ cũng chắp tay nói: “Cầu xin Đại tộc trưởng hỗ trợ, ngày sau

nếu như có điều gì sai khiến, việc nằm trong khả năng, ta tuyệt đối không trốn

tránh.”

Phượng Kim Kỳ nắm tay đặt lên trái tim nói: “Ngũ lang nhà ta cũng đã bị bắt đi,

khẩn cầu Đại tộc trưởng xuất thủ cứu giúp.”

Dã Tiên thoáng lắc đầu, “Không phải ta không muốn giúp các ngươi, mà tu vi

của ta bây giờ cách nó rất xa, căn bản không thể khống chế được nó. Vừa rồi

dùng tới ‘Phục ma chân ngôn’ cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế nó, không

có dư lực cứu người.”

Ngay cả ông ta cũng không đủ năng lực, mọi người lộ vẻ chán nản. Lúc này,

Thiên Vũ cũng đã bay trở lại bên cạnh mọi người.

Hướng Lan Huyên dường như không muốn dễ dàng từ bỏ, nàng có vẻ không

cam lòng nói: “Đại tộc trưởng, lẽ nào không còn cách nào khác nữa sao? Cho

dù có một chút khả năng, ta cũng không muốn từ bỏ.”

Dã Tiên: “Nếu như các ngươi thật sự muốn cứu người, có một phương pháp có

thể thử xem.”

Hướng Lan Huyên lập tức chắp tay nói: “Mong Đại tộc trưởng chỉ giáo.”

Dã Tiên nhìn quanh một vòng, “Ta sẽ truyền ‘Phục ma chân ngôn’ cho các

ngươi. Với tu vi bây giờ của ta, một mình thi triển ‘Phục ma chân ngôn’ là

không đủ uy lực để hoàn toàn khống chế nó. Nếu như các ngươi cùng thi triển

‘Phục ma chân ngôn’ với ta, uy lực liên thủ có lẽ một kích hàng phục được nó.”

Mọi người quay mặt nhìn nhau, có người vui mừng có kẻ âu lo, Phượng Kim

Kỳ là người âu lo đó, “Đại tộc trưởng, thần thông như vậy, không biết tu luyện

đến khi nào mới có thể thành công? Sợ rằng những người bị Tri Linh đại thánh

bắt đi không kiên trì được đến lúc đó.”

Hướng Lan Huyên gật đầu, bày tỏ tán đồng.

Dã Tiên: “Nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ, không nghe được chân ngôn,

không biết được chân ý của nó, chỉ dựa vào tự các ngươi nghiền ngẫm tìm hiểu

tự nhiên sẽ khó. Bây giờ các ngươi có cơ hội nghe được chân ngôn, ta sẽ niệm

đi niệm lại nhiều lần để các ngươi thể hội được nhiều hơn chân ý trong đó, khi

đọc ra miệng thì tụ thần thủ ý, thành tâm phát nguyện, tâm và khẩu như một,

tâm pháp như một, ngon xuất pháp tùy, chính là chân ngôn.”

Ô Ô mừng rỡ nói: “Được, Ô mỗ nguyện ý tu chân ngôn này, cùng theo Đại tộc

trưởng hàng ma.”

Gã chẳng quan tâm bao lâu mới có thể học được, chỉ cần có thể học là được, có

thể cần dùng tới để cứu người hay không cũng không sao cả, dù sao cũng không

có người nào gã quan tâm cần phải cứu, ít nhất gã học được cách có thể đối phó

đám Phệ Linh hào đó, hơn nữa nó cũng có tác dụng khắc chế với Tri Linh đại

thánh kia, hoặc có thể dùng để cứu mình tại thời khắc mấu chốt.

Huống chi, môn thuật pháp này cũng rất thần kỳ, có thể lĩnh ngộ thêm một môn

thuật pháp cũng không phải chuyện xấu.

Những người khác cho dù có phải là nóng lòng cứu người hay không, tạm thời

cũng không có cách nào khác, chỉ có thể dồn dập bày tỏ thái độ bằng lòng, duy

chì có Thiên Vũ là giữ im lặng.

“Việc cứu người là quan trọng, trước tiên chúng ta hãy đến mấy chỗ nó có khả

năng ẩn náu tìm thử xem. Chúng ta có thể vừa đi vừa học ‘Phục ma chân

ngôn’.”

Dã Tiên cất tiếng kêu gọi, rồi dẫn mọi người cúng nhau bay một cái phương

hướng.

Trong không trung, Phượng Kim Kỳ chủ động đến gần bên cạnh ông ta rồi đột

nhiên hỏi: “Đại tộc trưởng, vì sao ngươi lại biết ‘Liệt Nhật Kim Hoàn’ của

Phượng tộc ta? Tâm pháp tầng cấp cao nhất, ngay cả là người Phượng tộc ta,

hầu hết cũng không biết.”

Ngụ ý là, có rất ít khả năng người trong Phượng tộc ta để lộ bí mật.

Dã Tiên quay đầu, nhàn nhạt nhìn lão ta, “Trước tiên hãy tập trung tinh thần,

đừng có phân tâm, tránh ảnh hưởng đến việc tu tập ‘Phục ma chân ngôn’. Đợi

đến khi xong việc rồi nói cũng không muộn.”

Ông ta đã nói như vậy rồi, cho dù trong lòng tràn đầy nghi vấn, Phượng Kim Kỳ

cũng chỉ có thể là tạm thời kìm nén trong lòng…

Thế núi hiểm trở, khắp nơi là vách núi dựng đứng, vực sâu khe suối, vực thẳm

âm u, vắng vẻ, có một cái bóng lóe lên ẩn vào trong đó, chui vào trong một

hang động trên vách đá.

Tri Linh đại thánh với bộ dạng cháy sém ngoài thân vẫy cánh hạ xuống, mấy

người bị kéo tới ở phía sau thì loạng choạng rơi xuống đất, lăn lộn một hồi.

Sau khi đứng lên, ba sư huynh đệ Dữu Khánh vô cùng lo sợ, cẩn thận từng li

từng tí mà quan sát xung quanh, khi bị bắt đi, bọn hắn vẫn còn choáng váng bởi

vì những tiếng thầm thì đó, bọn hắn cũng không biết mình bị bắt vào lúc nào,

đến lúc tỉnh lại trên đường đi, bọn hắn mới biết mình đã rơi vào trong tay Tri

Linh đại thánh.

Lúc này, bọn hắn không chỉ nhìn thấy rất nhiều Yêu tu Phệ Linh hào, mà còn

nhìn thấy được một người khiến bọn hắn rất bất ngờ, thấy thủ hạ tâm phúc

Phượng A Đao của Phượng Tàng Sơn lại đang đứng chung một chỗ với những

Yêu tu Phệ Linh hào đó.

Trong khi bọn hắn kinh ngạc thì Phượng A Đao cũng nhìn về phía bọn hắn với

ánh mắt rất phức tạp.

Ngân Sơn Hà vừa đứng dậy, đột nhiên thân thể cứng đờ, một bộ móng vuốt lớn

bắt giữ chặt lão ta, khiến cho lão ta khó thể nhúc nhích. Lão ta ngẩng đầu nhìn

lên, chính là Tri Linh đại thánh, một tay y nhấc lão ta lên.

Ngay sau đó, Ngân Sơn Hà trợn to hai mắt, vẻ mặt đầy kinh sợ.

Ba vệt màu đỏ như máu trên trán Tri Linh đại thánh rung động rồi nứt ra, có ánh

hồ quang lấp lóe. Ngân Sơn Hà mặt đầy đau đớn vung đạp hai chân liều mạng

chống cự, nhưng chẳng ích gì, hào quang xanh lam nhạt toát ra trên người, rồi

bị vết nứt đỏ như máu đó hút vào.

Đến khi hào quang xanh lam bị hút hết, thân thể Ngân Sơn Hà biến thành một

con vật khổng lồ, đổ xuống, đó là một con nhện to lớn thân thể xấp xỉ cả trượng,

bên ngoài thân có những đường nét hoa văn đen trắng đan xen, trông có vẻ khá

đáng sợ, giống như là khuôn mặt quỷ mà các bộ lạc thường vẽ khi cúng tế.

Những vết thương sau đại chiến vẫn còn chưa khôi phục, chỉ còn có bốn chân,

ngã xuống đất bò lung tung, va chạm xung quanh, bị một con Phệ Linh hào ở

bên cạnh đè lại.

Cảnh tượng này khiến cho mấy người Dữu Khánh cảm thấy không rét mà run,

theo như lời Nhất Chi Hoa nói lúc trước, Ngân Sơn Hà là đã bị hút cạn yêu linh

trong cơ thể, trừ khi tu luyện lại thành yêu linh, bằng không sẽ không thể hóa

thành hình người.

Mà Tri Linh đại thánh thì giống như uống vào món ngon nào đó, lắc lắc đầu

sảng khoái, thân thể lắc lư dao động, hóa lại thành hình người, phất tay về phía

con nhện trên mặt đất, nói: “Đang lo trong núi quá nhiều côn trùng, ném xuống

vách núi đi, để cho nó kết lưới bắt trùng trong núi cho chúng ta.”

Vì vậy con nhện to lớn Ngân Sơn Hà liền bị kéo đi ngay tại trước mặt mấy

người