Địa Diễm bảo, một gò đất bao phủ một diện tích rộng lớn, lớn như ngọn núi
nhưng độ dốc rất thoải, kỳ thực nhìn tổng thể nó trông giống như ngực một nữ
nhân hơn.
Còn nếu như không có bất kỳ mô tả nào, thì nó chính là một cái mụt nổi lên
giữa mặt đất, bên trên có ba nghìn sáu trăm lỗ, thỉnh thoảng có ngọn lửa đỏ sáng
ngời phun ra qua các lỗ đó. Trong đêm tối, ngọn lửa sáng phun ra nhìn rất bắt
mắt, trông giống như một con sứa lang thang trong biển, bồng bềnh trôi nổi một
hồi mới sẽ hao hết ánh sáng, tắt đi, rất là kỳ diệu.
Kết quả là, không có một ngọn cỏ nào bên trong phạm vi mấy chục dặm.
Giống như lời Phượng Tàng Sơn đã nói, trong đêm tối, quả thực rất dễ tìm thấy
nơi đây, những ánh lửa phun ra chập chờn trông rất đẹp mắt đó thực sự quá rõ
ràng.
Vừa tiến vào phạm vi nơi đây, liền có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ ở đây
cao hơn ở nơi khác. Phượng Kim Kỳ mang theo bọn hắn bay về phía chỗ cao
nhất của Địa Diễm bảo.
Đang chuẩn bị hạ xuống, bọn hắn bỗng nhiên khẩn cấp dừng lại trong không
trung, bởi vì bọn họ nhìn thấy một bóng người chập chờn sáng tối đứng ở đó,
thấy mái tóc dài phần phật tung bay thấp thoáng trong bóng đêm, nhìn vô cùng
quen mắt.
Sở dĩ đó là một cái bóng người chập chờn, là bởi vì những ngọn lửa bập bùng
phun ra kia khiến người nhìn bị ảo giác về thị giác.
Nếu chỉ có ánh trăng, bọn hắn đã sớm phát hiện ra rồi, nhưng bởi vì những con
“Sứa” lập lòe sáng ngời kia khiến thị giác kém đi.
Trong lúc bọn hắn còn đang phân vân, không biết có nên hạ xuống hay không,
phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười tức giận của Ô Ô, “Phượng Kim Kỳ,
ngươi chạy đúng là rất nhanh nha.”
Mấy người quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy từng cái bóng người lóe lên lướt
tới, lướt tới trước mặt bọn hắn trước tiên chính là Thiên Vũ, sau đó là từng
người vọt đến bên cạnh bọn hắn, trong nháy mắt liền tạo thành một vòng vây.
Thiên Vũ cũng lạnh lùng nói: “Phượng Kim Kỳ, đã thống nhất liên thủ, ngươi
lại vứt bỏ chúng ta chạy đi là có ý gì?”
Phượng Kim Kỳ cũng có phần ngạc nhiên, không nghĩ tới lại bị những kẻ này
đuổi kịp nhanh như vậy.
Ông ta mang theo những người này bay theo, có gánh nặng làm chậm trễ, bị
đám người này đuổi theo thực ra cũng không có gì lạ, trọng điểm là ông ta
không biết những người này rất nhanh liền biết được hướng đi của nhóm ông ta,
nhưng với Phượng Tàng Sơn thì gã ta đã biết rõ ràng.
“Thám Hoa lang, ngươi lại làm thêm một lần, khoản nợ này, ta nhớ kỹ.”
Hướng Lan Huyên ngoài cười nhưng trong không cười, vừa mở miệng liền chỉ
đích danh Dữu Khánh, bộc lộ rõ ràng vẻ khó chịu.
Dữu Khánh vừa nghe nói vậy liền biết nàng đã hiểu lầm, có vẻ muốn nói rồi lại
thôi, hắn không thể đẩy cho cha con Phượng Kim Kỳ ngay trước mặt mọi
người, phụ tử bọn họ không quên mang theo bọn hắn cùng đi hưởng lợi, hắn
phải cảm tạ họ mới đúng, đối mặt với lời nói nghiến răng nghiến lợi của Hướng
đại hành tẩu, hắn chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười khổ bất đắc dĩ, hi vọng người
ta có thể tuệ nhãn như đuốc nhìn hiểu được nỗi lòng mình, không biết về sau
tìm cơ hội giải thích có tác dụng hay không.
Đương nhiên, hiện tại điều hắn cảm thấy kỳ quái hơn chính là, bọn hắn đi lặng
lẽ, bay trên bầu trời không lưu lại dấu vết gì, những người này cũng không có
tai mắt nào trong giới này, làm sao nhanh như vậy đã đuổi theo được? Có phần
không hợp lý a.
Ánh mắt hắn nhịn không được lại liếc mắt nhìn Trì Bích Dao vẫn còn đang liên
tục gãi ngứa, một lần nữa hãi hùng khiếp vía, phát hiện thấy nữ nhân này đã gãi
bay hết tóc rồi, quần áo cũng bị cáo nát từ lâu, trên người chỉ còn lại một ít
mảnh vải rách vụn, trường hợp bình thường là đã bộc lộ hết cảnh xuân ra ngoài,
nhưng lúc này đâu có cảnh xuân nào, nhìn thấy liền ghê tởm, nhìn quá đáng sợ,
thực sự là đã hoàn toàn thay đổi, không biết làm sao có thể kiên trì bay tới đây.
“Tại sao không nói lời nào, chẳng lẽ là có tật giật mình sao?” Ô Ô cất lời châm
biếm.
Phượng Kim Kỳ không muốn nói gì, cũng không muốn giải thích cái gì, ánh
mắt lại nhìn chăm chú về phía điểm cao nhất ở phía dưới.
Ánh mắt mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều thuận theo phương hướng ánh mắt
ông ta nhìn tới, sau đó tất cả đều trợn tròn mắt, đều trở nên yên tĩnh, không ai hé
răng ra nữa, có người hầu kết rung động, Xích Lan các chủ thậm chí còn rút lui
sau mấy người khác.
Người đứng tại nơi cao nhất đó, mặc y phục vải thô màu xám trắng, mái tóc rất
dài phần phật tung bay trong gió, khuôn mặt uy nghiêm, mũi sư tử lông mày
rậm, không để ý đến mấy người lá đác trên không trung, trong mắt dường như
chỉ có đất trời phương xa, thỉnh thoảng có ánh lửa bập bùng hiện lên phía trước
rọi sáng khuôn mặt người này.
Cho dù không có gió, mái tóc dài của người này cũng xõa tung ra, không gió
vẫn tự lay động, tóc không rơi xuống dính bụi đất.
Đa số người tại đây đều là người có chút kiến thức, và đều từng gặp qua người
này, đây chính là vị Đại tộc trưởng thống soái vạn tộc tại Đại Hoang Nguyên.
Lúc trước có phần quá tự do, lúc này mọi người mới nhớ tới Thiên Vũ đã từng
nói vị Đại tộc trưởng này cũng tiến vào đây, hiện tại đã xác nhận được lời Thiên
Vũ nói.
Một đám người vừa mới định tìm Phượng Kim Kỳ khởi binh vấn tội, bây giờ
đều nhanh chóng chuyển sang hành quân lặng lẽ, núi dựa của Phượng Kim Kỳ ở
ngay trước mắt, kẻ nào chán sống đến vấn tội ông ta thử xem.
Tuy nhiên, hoặc ít hoặc nhiều có chút ngạc nhiên, từ Yêu tu bị bắt, bọn họ mới
biết được, Phượng Kim Kỳ là biết được thông tin Địa Diễm bảo từ miệng Yêu
tu, rồi bọn họ mới đuổi theo đến nơi này, còn vị Đại tộc trưởng này, tại sao cũng
ở nơi này?
Bọn họ không dám kết luận vị Đại tộc trưởng này có phải cũng nghe được tin
tức hay không, hay vốn đã biết nơi này, bởi vì theo lời Thiên Vũ nói, cổng vào
tiên phủ này chính là do vị Đại tộc trưởng này mở ra.
Trong lúc mọi người đang thấp thỏm bất an, Trì Bích Dao đột nhiên lắc mình
bay đến, hạ xuống trước mặt Đại tộc trưởng Dã Tiên, rồi không hề giữ tôn
nghiêm gì nữa mà trực tiếp quỳ xuống, cất lời cầu xin: “Xin Đại tộc trưởng cứu
ta. Đại tộc trưởng, cầu ngài cứu ta.”
Cô ta thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể trông chờ vào tu vi cường đại
của vị này, cũng là trông cậy vào năng lực có thể mở ra tiên phủ như Thiên Vũ
đã nói, nếu ông ta đã có thể mở ra tiên phủ, nói không chừng sẽ có biện pháp
nào đó?
Cô ta đành phải thử xem, còn nước còn tát, cơn ngứa này quá mức khó chịu, cô
ta thực sự không thể chịu đựng được nữa, dù có tu vi không thấp ở trên người,
cô ta vẫn đã đến sát ranh giới sụp đổ.
Cô ta đã hạ xuống, những người khác cũng không tiện tiếp tục ở trên cao nhìn
xuống, bọn họ cũng dồn dập đáp xuống, đi đến hành lễ bái kiến, nhiều người
thất lễ không bị trách, mấu chốt là có muốn chạy cũng chưa chắc có thể chạy
được.
Dã Tiên liếc mắt nhìn mọi người một lượt, ánh mắt dừng lại Phượng Kim Kỳ
nhiều hơn một chút, sau đó mới quay trở lại trên người Trì Bích Dao, đạm mạc
hỏi: “Ngươi là ai?”
Ông ta không nhận ra là ai, nói cô ta đã hoàn toàn thay đổi là còn nhẹ, phải nói
là giống như quỷ, hơn nữa, bởi vì bị giày vò quá mức, giọng nói của cô ta cũng
đã thay đổi.
Người chưa chịu đựng sự giày vò này là không có cách nào cảm nhận được sự
đau khổ mà Trì Bích Dao phải gánh chịu.
Mặc dù không có gương soi để nhìn bộ dạng của mình lúc này, Trì Bích Dao
cũng biết câu hỏi này có nghĩa như thế nào, cô ta khóc trả lời: “Vạn Hoa bảo Trì
Bích Dao.”
Dã Tiên thoáng ngẩn người, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn sang Phượng Kim Kỳ,
sau khi được Phương Kim Kỳ khẽ gật đầu xác nhận, ông ta nhớ lại cách đây
không lâu đã gặp qua Trì Bích Dao tại Thiên Tộc sơn, đại mỹ nữ xinh đẹp hấp
dẫn có thói quen sạch sẽ đó bây giờ lại biến thành như vậy, hiển nhiên ông ta
cũng có phần chưa thể thích ứng.
Nhìn thấy cô ta không ngừng gãi ngứa, ông ta hỏi: “Ngươi rơi vào trong hồ
nước tiểu của Phệ Linh hào phải không?”
Hồ nước tiểu của Phệ Linh hào? Nước tiểu? Mọi người nhớ đến chất lỏng tỏa
hào quang xanh ngọc đó, đều có phần sửng sốt, thứ mà bọn họ coi như bảo bối
đó chính là nước tiểu của đám quái vật kia ư?
Trì Bích Dao lắc đầu, “Không phải, chỉ là dính phải một loại chất lỏng tỏa ra
ánh sáng xanh ngọc.”
Dã Tiên: “Đó chính là nước tiểu của Phệ Linh hào, chỉ bị dính một ít, làm sao sẽ
ảnh hưởng đến toàn thân?”
Trì Bích Dao nức nở, thật sự là khóc không ra nước mắt, cô ta cũng không biết
phải giải thích thế nào, đồng thời cũng nhìn thấy một ít hi vọng, nếu người ta đã
có thể nhìn qua liền nhận ra được đó là cái gì, nói không chừng thật sự có biện
pháp, cô ta thảm thiết cầu xin: “Cầu Đại tộc trưởng thương xót, cứu giúp ta. Trì
Bích Dao nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp.”
Dã Tiên: “Nước tiểu của Phệ Linh hào chứa đựng chất độc không giống nhau,
sau khi nhiễm phải, không chỉ thân thể cảm thấy ngứa ngáy, mà ngay cả linh trí
cũng sẽ có cảm giác ngứa ngáy khó nhịn, cả thân và tâm đều ngứa. Đó chính là
điều người ta thường nói, nhục thân dễ khỏi, nội tâm khó lành. Thuốc chữa
ngứa bình thường là vô dụng. Trong lúc nhất thời ta cũng không tìm được thuốc
hay để giúp ngươi. Biện pháp tốt nhất bây giờ chính là cởi chuông cần tìm
người buộc chuông. Hãy tìm con Phệ Linh hào đái ra nước tiểu kia, nước tiểu
của con Phệ Linh hào nào thì tìm con đó, lấy máu của nó vẽ lên trên cơ thể là có
thể hóa giải được.”
Phải đi đâu để tìm nó bây giờ? Trì Bích Dao thốt lên một tiếng thê thảm, “Ta
không biết là con Phệ Linh hào nào, không biết tìm nó ở đâu, xin Đại tộc trưởng
hãy thương xót, ban cho ta một phương thuốc tốt để cứu ta.”
Dã Tiên: “Đã không biết là con nào, vậy thì tìm con cao giai, chỉ cần con nào
cao giai hơn con đái ra nước tiểu đó là được, càng cao giai, hiệu quả càng tốt.”
Tất cả mọi người đang nghe đều âm thầm chấn động, chấn động không phải bởi
vì Dã Tiên có thể đưa ra phương pháp giải cứu, mà bởi vì Dã Tiên lại biết được
cả những điều này. Chuyện gì vậy chứ? Hiện tại, một đám người đã hoàn toàn
tin rằng, tiên phủ này chính là do Dã Tiên mở ra.
Dữu Khánh và Nam Trúc quay nhìn nhau, đều hiểu được ẩn ý trong ánh mắt của
nhau, đoán rằng vị Đại tộc trưởng này có khả năng thật sự có cách đi ra ngoài.
Nhất là Phượng Tàng Sơn, ánh mắt gã nhìn về phía Dã Tiên liên tục lấp lóe,
trong lòng thầm hỏi, lẽ nào đây là người mà lão yêu kia kiêng kỵ?
Trì Bích Dao nhìn xung quanh, đi đâu tìm bây giờ? Suốt đường đi đến đây, cô ta
không hề nhìn thấy một con Phệ Linh hào nào, nếu tiếp tục tìm kiếm một cách
mù quáng, cô ta không chắc mình có thể kiên trì được đến lúc đó hay không.
Không còn cách nào khác, cô ta lại xoay người, quỳ xuống, hướng về phía mọi
người cất lời cầu xin, “Mọi người tìm giúp ta đi. Ta xin các ngươi, ta van xin
các ngươi…”
Đâu còn chút bộ dạng cao cao tại thượng nào của một vị bảo chủ Vạn Hoa bảo,
thực sự là hoàn toàn không có chút tôn nghiêm nào.
Nhưng mọi người không chút động lòng, trước tiên không nói có sẵn lòng hỗ
trợ hay không, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không biết nên đi tìm ở đâu, hơn
nữa, tản ra chạy lung tung cũng không an toàn.
Trong tiếng cầu xin thê lương không ngừng, Dã Tiên đang dõi mắt nhìn phương
xa chợt lên tiếng: “Không cần tìm, nó tới rồi.”
Trì Bích Dao ngừng khóc, mọi người thuận thế nhìn đến, nhưng không nhìn
thấy gì, chỉ nhìn thấy những “Con sứa” thỉnh thoảng nhô lên từ trong lòng đất
và những vì sao lấp lánh trên bầu trời xa.
Chẳng mấy chốc sau đó, bọn họ mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó, đó là một đám mây
đen lớn, nhanh chóng từ bốn phương tám hướng tụ tập đến. Đã từng có kinh
nghiệm, bọn họ lập tức nhận ra, đó là vô số Phệ Linh hào lại đang tới, bọn họ
tức thì như lâm đại địch.
Tuy nhiên, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh không dai động của Dã Tiên, bọn họ
nhanh chóng ổn định lại tinh thần.
Người không ra người, quỷ không ra quỷ, Trì Bích Dao dường như trở nên hưng
phấn, cô ta đứng lên, miệng không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ, giống như kẻ
điên rồ, “Thuốc giải tới rồi, thuốc giải tới rồi, là thuốc dược tới rồi…”
Bởi vì quy mô quần thể Phệ Linh hào kéo tới quá mức khổng lồ, khiến cho khí
tượng trong thiên địa biến đổi, đầu tiên là khí lưu cuồn cuộn tràn qua, làm cho
những con “Sứa lửa” bập bùng thất thường, đến khi quần thể Phệ Linh hào dày
đặc vây kín nơi này, chúng lại ngăn cản gió trong thiên địa, chỉ có những cơn
gió cuốn theo chúng nó ùa tới từ bốn phương tám hướng, những con “Sứa lửa”
nhô lên mặt đất giống như những ngọn đèn đung đưa, không ngừng lắc lư rủ
xuống rồi lại bay lên, có phong cảnh dạng khác.
Một đám người vô thức tụ lại bên cạnh Dã Tiên, vô thức coi ông ta là trụ cột.
Trong bầy Phệ Linh hào vẫy cánh lơ lửng trên không trung, đột nhiên lấp lóe
hiện lên một vệt sáng đỏ, một đàn Phệ Linh hào tách ra, một nam nhân được
hào quang màu đỏ bao phủ lướt đền, khuôn mặt thâm trầm, mặc một bộ y phục
màu đỏ sẫm hoa lệ và chất liệu bóng mượt, dáng vẻ cao cao tại thượng coi rẻ
chúng sinh.