Bán Tiên

Chương 1149: Bỏ chạy (2)




Phượng Tàng Sơn đỡ lấy phụ thân lảo đảo muốn té sau khi tiếp đất, kinh nghi

hỏi: “A cha, cha bị làm sao vậy?”

“Không sao, từ từ sẽ ổn.” Phượng Kim Kỳ lắc đầu, nhưng tình huống rõ ràng

không ổn, đặc biệt là với người có tu vi như ông ta, đột nhiên ngay cả đứng

cũng không thể đứng vững, thực sự quá không bình thường. Nhìn thấy ánh mắt

nhi tử của mình tràn đầy kinh nghi, ông ta không có tiếp tục giấu giếm gã, “Một

chưởng hồi đó của Phán quan quả thực lợi hại, lần này rời khỏi chậu than quá

lâu, thời gian duy trì tiêu hao pháp lực cũng có chút dài, có phần chịu không

nổi. Việc này nghìn vạn lần không thể để cho những người đó biết được. Bọn họ

đều là loại người độc ác tàn nhẫn, không từ thủ đoạn, nếu như bọn họ không e

ngại gì, hai cha con ta khó đoán được kết quả.”

Phượng Tàng Sơn lo âu gật đầu.

Phượng Kim Kỳ: “Con có chuyện gì, nói đi.”

Phượng Tàng Sơn lại quay nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: “A cha, con biết

được tiên tuyền thực sự ở đâu.”

Phượng Kim Kỳ sửng sốt, trên khuôn mặt già đầy vẻ khó hiểu.

Phượng Tàng Sơn nhỏ giọng giải thích: “A cha, vừa rồi con nói với bọn họ nhìn

thấy có Yêu tu khác là sự thật, nhưng nói không dám đụng chạm thì là giả. Thực

ra, con đã bắt lấy một Yêu tu và ép hỏi thông tin. Trong sào huyệt của Phệ Linh

hào hoàn toàn không có Thiên tuyền nào cả, Thiên tuyền thực sự ở cách đây

một nghìn ba trăm dặm, tại một nơi gọi là ‘Địa Diễm bảo’, Yêu tu trong Chư

Yêu cảnh đều biết. Cho nên, trước khi trở về gặp mọi người, con đã biết tiên

tuyền mà mọi người đi tìm là giả.”

Tin tưởng con trai mình không cần phải dùng lời này để lừa gạt mình, Phượng

Kim Kỳ tinh thần phấn chấn, đã hiểu được vì sao nhi tử tránh mặt những người

khác, nhưng ông ta vẫn có nghi hoặc, hỏi: “Một chuyến vừa rồi, gần như tất cả

đều bị hủy diệt, vị trí có tiên tuyền, e rằng càng thêm hung hiểm. Tách khỏi bọn

họ, dựa vào chính chúng ta, được sao?”

Phượng Tàng Sơn: “Vị trí của Thiên tuyền thực sự quả thực cực kỳ hung hiểm,

nhưng đó chỉ là bởi vì hoàn cảnh khu vực đó tạo ra. Tên gọi ‘Địa Diễm bảo’

đúng như nghĩa của nó, đó là địa điểm liệt diễm trong lòng đất, người bình

thường khó thể xâm nhập. Ngài cũng đã biết rồi đó, đám Phệ Linh hào đó sợ

lửa, cho nên bên đó thực ra cũng không có Phệ Linh hào đóng giữ.”

Phượng Kim Kỳ ánh mắt lấp lóe, nghe đến đó, ông ta đại khái đã hiểu được ý

của con trai mình.

“A cha, ‘Địa Diễm bảo’ được bảo vệ bởi sự nguy hiểm từ hoàn cảnh tự nhiên,

người khác khó thể xâm nhập, nhưng đối với công pháp Phượng tộc chúng ta tu

hành mà nói, vào nơi đó sẽ như cá gặp nước, đưa bọn họ cùng đi, bọn họ cũng

không giúp được gì, còn có thể xuất hiện nguy hiểm vì lợi ích riêng mà tranh

chấp. Chúng ta vì sao phải mạo hiểm giúp bọn họ mưu tìm lợi ích đó chứ?

Không bằng tự chúng ta độc chiếm!”

Phượng Kim Kỳ khẽ gật đầu, “Con xác định ngươi có thể tìm đến nơi?”

Phượng Tàng Sơn: “Ngũ lang đã dò hỏi rõ ràng, chắc hẳn sẽ không sai. Tuy

nhiên, Ngũ lang cảm thấy phải chăng chúng ta nên len lén cùng mang theo mấy

người Dữu Khánh? Dù sao bọn hắn cũng có mối quan hệ tốt với Diệp Điểm

Điểm, coi như là huynh đệ của ta, cứ bỏ lại bọn hắn như vậy, ta cảm thấy ái

ngại. Hơn nữa, với thực lực của bọn hắn, cho dù có mang theo cũng không gây

ra mối đe dọa cho chúng ta. Nhưng ta lại lo lắng cho thân thể của phụ thân,

mang theo cả mấy người chúng ta bay đi, dù sao nhiều thêm một người tăng

thêm một phần gánh nặng.”

Nghe được lời này, vẻ mặt Phượng Kim Kỳ lộ rõ sự nhẹ nhõm và hài lòng với

con cái, gật đầu cảm khái, “Xem ra, A cha đã xem thường con.”

Phượng Tàng Sơn sửng sốt, không biết vì sao phụ thân nói lời này.

“Con cho rằng ta hoàn toàn không biết gì về một số chuyện con lén lút làm sau

lưng hay sao? Con nghĩ rằng ta không biết vì để có thể danh chính ngôn thuận

đích xuất thủ đánh bại Nhị ca, con đã bắt cóc nữ nhi của chính mình sao?”

Nghe nói như vậy, Phượng Tàng Sơn giật mình sợ hãi, mồ hôi lạnh suýt chút

nữa tuôn ra, lời nói có phần ấp úng, không lưu loát, “Vậy, vậy mà ngài vẫn để

cho ta tiếp quản vị trí của lão sơn chủ?”

“Thứ nhất là bởi vì mối quan hệ phụ tử, thứ hai là người tại vị này quá cổ hủ

cũng không được, là phải có chút thủ đoạn, quan trọng nhất là thiên phú tu hành

của con cao nhất trong cùng thế hệ, tổng thể ưu điểm có phần lớn hơn khuyết

điểm. Kỳ thực, đưa ra quyết định này, ta vẫn còn luôn rất lo lắng, luôn luôn đắn

đo, bởi vì dã tâm của con quá lớn, ngay cả với người nhà của mình con cũng

không từ bất cứ mánh khóe nào, nhìn như biết thuận thế mà làm, thực ra là đang

nghịch thế mà đi.

Bây giờ thấy con vẫn còn trân trọng tình nghĩa bằng hữu huynh đệ, cuối cùng ta

đã yên tâm rồi, coi như đã xác nhận được con chưa mất lương tri, một số hành

động quả thực chỉ là thủ đoạn ở trong quá trình, trong lòng còn có đại nghĩa, tất

nhiên sẽ không vứt bỏ tộc nhân không quan tâm tới. Ta đã có thể yên tâm giao

Phượng tộc chúng ta lại cho con rồi. Tuy nhiên, có một số việc ta vẫn phải nhắc

nhở con, bớt câu kết làm bậy với bên ngoài, sẽ rước lấy họa, bỏ qua lằn ranh đỏ

của Đại Hoang Nguyên, Đại tộc trưởng sẽ không nương tay, con không nên

thông minh quá lố.”

Phượng Tàng Sơn rơi vào trầm mặc sâu sắc.

“Được rồi, bây giờ có nói nhiều cũng vô ích, hai cha con ta còn chưa biết có thể

sống sót đi ra ngoài hay không, tất cả chờ khi có thể trở về rồi chậm rãi nói tiếp.

Ta ở lại đây chờ con, con đi đón bọn hắn đến đây đi.”

“Vâng.” Phượng Tàng Sơn đáp một tiếng, rồi quay lại với lòng đầy tâm sự.

Lúc này, mấy người Dữu Khánh cũng không biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng

bọn hắn lại bị Trì Bích Dao ở trước mặt làm cho sởn tóc gáy.

Thuốc mới được đắp lên trên mặt và trên người cô ta đã bị cô ta gãi cho be bét,

rõ ràng là càng ngày càng ngứa, không còn lại chút hình tượng nào của một bảo

chủ Vạn Hoa bảo hay là một đại mỹ nhân, gãi cho thân thể chảy máu đầm đìa,

khắp người đều là vết máu, ngay cả lông mày cũng bị gãi mất luôn rồi, trông

thật thê thảm và kinh khủng, giống như một nữ quỷ đi ra ngoài dọa người.

Rõ ràng là những thuốc giải độc uống vào trước đó không có tác dụng gì.

Thật sự rất đáng sợ khi ở bên cạnh một nữ nhân điên dại như vậy, rất sợ cô ta

bất chợt nổi điên và tấn công bọn hắn.

Dữu Khánh có phần chịu không nổi nữa, hắn gọi Nam Trúc sang một bên, nhỏ

giọng nói: “Lấy mật ong đó ra đi, đưa cho cô ta ăn một chút, để xem có hiệu

quả hay không.”

Nam Trúc chớp mắt nói: “Không còn rồi.”

Dữu Khánh cau mày: “Ta không nói đùa với ngươi. Lão Thất, ngươi hãy nghe

cho kỹ đây, bất kể như thế nào, trong hoàn cảnh hiện nay, cô ta vẫn là một

người bằng lòng bảo vệ chúng ta, cô ta sống mới có lợi cho chúng ta. Lấy ra đi,

cho cô ta ăn thử xem.”

Nam Trúc lại chớp mắt nói: “Ta không đùa đâu, thật sự không còn.”

Thấy gã thực sự không giống như đang nói đùa, Dữu Khánh trừng mắt hỏi:

“Ngươi giữ kỹ ở trên người như bảo bối, làm sao lại không còn?”

“Cái này, ăn hết rồi.”

“Đánh rắm, ngươi đang yên đang lành ăn nó làm gì? Tác dụng phụ như thế nào,

ngươi còn không rõ sao? Hơn nữa, ngươi muốn ăn cũng không có khả năng ăn

hết tất cả, lừa gạt quỷ sao, lấy ra đi.”

Nam Trúc lúng túng nói: “Được rồi, ta thừa nhận, là ta không cẩn thận đã làm

mất rồi. Ngươi trừng mắt với ta cũng vô ích, thật sự không có, không tin, ngươi

cứ lục soát đi.” Gã giang hai tay ra, để mặc cho hắn tùy ý lục soát.

Dữu Khánh không bị gã lừa, đúng là bắt tay vào tay lục soát.

Cũng rất dễ tìm, chỉ ăn mặc da thú vô cùng đơn giản, trên người không có chỗ

nào dư thừa để giấu đồ vật, cuối cùng đúng là không tìm thấy, ngay cả cái bình

nhỏ chứa đựng cũng không còn.

Dữu Khánh sờ sờ ria mép, nhìn gã với vẻ mặt đầy nghi ngờ, dựa vào sự hiểu

biết của hắn đối với Nam Trúc, cho dù có để mất thứ gì cũng không có khả năng

để mất tiền và bảo bối trên người, việc này nhất định có vấn đề. Hắn đang định

tiến hành thẩm vấn, chợt nghe giọng Phượng Tàng Sơn đột nhiên vang lên,

“Huynh đệ.”

Mấy người quay đầu nhìn lại, thấy Phượng Tàng Sơn lướt đến.

“Tỷ phu, sao ngươi lại trở về một mình?” Dữu Khánh nhìn ra phía sau gã ta,

không nhìn thấy Phượng Kim Kỳ, trong lòng có bóng ma tâm lý, hắn theo bản

năng trở nên cảnh giác.

Phượng Tàng Sơn xua tay áo, tạm thời không nói gì, gã ta nhìn nhìn Trì Bích

Dao đang ngứa ngáy như điên, đi đến bắt chuyện, “Trì bảo chủ, chúng ta không

đủ nhân sự tìm kiếm, ta kéo bọn hắn đi ứng phó một chút.”

Trì Bích Dao chỉ liếc nhìn gã ta mấy lần, không nói lời nào, hai tay không

ngừng gãi ngứa, trên đầu ngón tay toàn là máu, khắp người trầy xước, gãi nát cả

da, da đầu và tóc cũng bị gãi bay không ít.

Không có tâm tình ứng đối là tốt nhất, Phượng Tàng Sơn lập tức quay đầu lại ra

hiệu ánh mắt với Dữu Khánh, kêu gọi bọn hắn cùng nhau rời đi.

Dữu Khánh cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng mấy người vẫn nhanh

chóng cùng nhau rời đi với gã ta.

Cho đến khi nhìn thấy Phượng Kim Kỳ, được Phượng Kim Kỳ mang lên không

trung, nhanh chóng rời đi, bọn hắn hỏi Phượng Tàng Sơn rồi mới biết được

chuyện gì đang xảy ra. Hóa ra là bọn họ biết được vị trí của Thiên tuyền thực

sự, có lợi ích họ không quên dẫn bọn hắn theo cùng hưởng.

Hành động này khiến mấy người Nam Trúc vô cùng vui mừng, ầm ĩ khen

Phượng Tàng Sơn là một hảo đại ca.

Dữu Khánh thì cười tương đối dè dặt, trong mắt lóe lên một nét lo lắng kín đáo

khó thể phát hiện, hắn luôn cảm thấy có điểm nào đó không đúng, đầu quan của

tộc trưởng Phượng tộc vốn nằm trong tay Địa Mẫu lại có thể xuất hiện trên tay

Phượng Tàng Sơn, việc đó đã tạo ra một bóng ma thật lớn trong lòng hắn.

Việc đó chẳng khác gì đã phản bội lại Phương tộc sinh ra gã nuôi dưỡng gã, thời

điểm này Phượng Tàng Sơn còn có thể nghĩ đến việc mang theo mấy cái gánh

nặng bọn hắn, điều này khiến trong lòng hắn sinh nghi, hắn không khỏi ngẫm

nghĩ lại một lần về những lời Phượng Tàng Sơn đã nói, tại sào huyệt của Phệ

Linh hào sào mà còn có thể gặp được Yêu tu ư?

Càng nghĩ càng thấy khả nghi, nhưng hắn thực sự không nghĩ ra được Phượng

Tàng Sơn có lí do gì để lừa gạt cha của gã, càng không cần phải lừa gạt mấy cái

gánh nặng bọn hắn, hắn không nghĩ ra được bản thân Phượng Tàng Sơn có thể

được lợi ích gì khi lừa gạt bọn hắn.

Có khả năng thật sự là bởi mình suy nghĩ nhiều, có thể chuyện bên ngoài là

chuyện bên ngoài, tình cảnh hiện tại không giống trước.

Việc nhóm bọn hắn bỏ chạy làm một mình không giấu được những người khác

quá lâu.

Những người khác thỉnh thoảng quay trở về nhìn xem, rất nhanh liền phát hiện

ra đám người Dữu Khánh đã biến mất, nhất là Thiên Vũ và Hướng Lan Huyên

vốn tương đối nhạy cảm với mấy người này, họ dò hỏi Trì Bích Dao, biết rằng

đã được Phượng Tàng Sơn đột nhiên quay lại dẫn đi, họ lập tức tìm kiếm về

phương hướng mấy người Phượng Kim Kỳ phụ trách.

Kết quả không cách nào tìm được, theo lý thuyết, với tu vi của mấy người Dữu

Khánh, cho dù hỗ trợ tìm kiếm thì cũng chỉ có thể chạy trên mặt đất.

Bọn họ thi pháp gọi to, nhưng không nhận được phản hồi từ đám người Dữu

Khánh, thậm chí cũng không có dấu hiệu đáp lại nào của Phượng Kim Kỳ, trái

lại gọi được đám người Ô Ô đến.

Mấy người vừa chạm trán, lập tức nhận ra rằng đám người Phượng Kim Kỳ và

Dữu Khánh chắc hẳn đã vứt bọn họ lại chạy đi rồi.

Vì sao phải bỏ bọn họ lại? Tất nhiên phải có lí do, họ tự nhiên liền nghĩ rằng

bọn hắn biết được điều gì đó mà bọn họ không biết.

Tất cả đều biết nơi này là Thánh địa của Phượng tộc, là người Phượng tộc mà

thật sự không biết gì về nơi này sao?

Thiên Vũ và Hướng Lan Huyên cũng biết đám người Dữu Khánh có ẩn giấu bí

mật.

Không thể suy nghĩ nhiều, mấy người lập tức mở rộng phạm vi, điên cuồng tìm

kiếm, thậm chí còn gọi cả Trì Bích Dao hỗ trợ.

Trì Bích Dao vốn không quan tâm nổi nữa, nhưng bị kích thích bởi lời nói

Thiên tuyền chắc hẳn có thể giải quyết được nỗi khổ hiện tại, cô ta lập tức như

nổi điên, xông xáo hỗ trợ tìm kiếm.

Đây là một bố cục tinh diệu do người cố ý bày ra đề chiếm lấy lòng tin của bọn

họ, vì vậy, bọn họ rất tự nhiên liền phát hiện được Yêu tu từng bị Phượng Tàng

Sơn bắt giữ, sau khi ép hỏi, họ biết được Phượng Tàng Sơn đã biết được thông

tin gì từ miệng Yêu tu.

Vì vậy, bọn họ không chút do dự thẳng tiến về phía “Địa Diễm bảo”.

Trên đường đi, bọn họ lại tình cờ phát hiện được Yêu tu khác, sau khi bắt lấy

thẩm vấn, bọn họ xác định được sự tồn tại của “Địa Diễm bảo”, xác định đó là

nơi mà mọi Yêu tu ở đây đều biết, và khi đã xác định phương hướng và vị trí

không có sai lầm, bọn họ đuổi theo với tốc độ nhanh nhất có thể.

Dọc đường đi, Hướng Lan Huyên lại không biết âm thầm nguyền rủa Dữu

Khánh bao nhiêu lần, thực sự là đáng ghét, tên khốn đó lại len lén vứt bỏ mình

lại, chạy đi rồi.