Mọi người không để cho những người này phơi thây nơi hoang dã, mỗi nhà thu
thập thi thể của nhà mình, không nhà nào tiện bỏ mặc thi thể của người trong
nhà.
Cũng không có một bia gì chính thức, chỉ là đánh ra một chưởng tạo ra cái hố,
sau đó ném hết thi thể vào trong, san phẳng lại.
Khi mọi người bận rộn dọn dẹp sắp xong, Ô Ô bỗng nhiên quát lên một tiếng,
“Ai?”
Mọi người nghe tiếng quay nhìn lại, sau đó nhìn thấy mấy bóng người lóe lên,
lướt đến, không phải là những quái vật kia, mà là mấy người Thiện Tri Nhất,
Xích Lan các chủ và Ngân Sơn Hà.
Nhìn thấy là bọn họ, mọi người dõi ánh mắt hi vọng nhìn ra phía sau bọn họ,
nhưng không thấy còn có người nào đi ra.
Thiện Tri Nhất biết bọn họ đang nghĩ gì, lên tiếng trả lời: “Đừng có nhìn nữa,
chỉ có mấy người chúng ta cùng nhau bỏ chạy, trong tình cảnh hỗn loạn đó,
chúng ta cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra với những người khác, có lẽ
lành ít dữ nhiều. Phệ Linh hào quá đông, và có rất nhiều con thực lực mạnh, tốc
độ bay lại nhanh, chúng ta cũng suýt chút nữa không thể thoát được, may mà
gặp được một cái hồ lớn, mượn nhờ hồ nước mới thoát khỏi chúng nó.”
Xích Lan các chủ gật đầu với Ô Ô, tỏ ý đúng là như lời Thiện Tri Nhất đã nói.
Sở dĩ bọn họ lẻn quay lại đây, là bởi vì lạ nước lạ cái, không biết nên đi đâu,
đang muốn tìm hiểu xem mấy người trước mắt này có còn sống hay không, để
tụ tập lại tăng thêm can đảm, cùng nhau thảo luận về tương lai.
Về phần Ngân Sơn Hà, cũng không thẹn làm tâm phúc của Xích Lan các chủ,
tại trong tình thế cực kỳ nguy hiểm, Xích Lan các chủ đã liều mình dốc sức bảo
vệ, bà ta không có năng lực bảo vệ được nhiều hơn, chỉ có thể nỗ lực hết sức
cứu đi một mình Ngân Sơn Hà, những thủ hạ còn lại, bà ta chỉ có thể nuốt hận
phụ họ.
Cho dù là như thế, trên người Ngân Sơn Hà cũng chằng chịt những vết thương,
nguyên khí tổn hại nghiêm trọng.
Nghe nói không có tộc nhân nào trốn thoát được cùng bọn họ, mất thêm một
phần hi vọng, Phượng Kim Kỳ thần sắc buồn bã.
Nghe nói mấy người này chạy thoát nhờ xuống nước, ánh mắt Ô Ô lấp lóe, gã ta
cho rằng đã tìm được biện pháp ứng phó, cất lời hỏi: “Đám quái vật đó sợ nước
à?”
Thiện Tri Nhất khẽ lắc đầu: “Không sợ nước, là bởi vì tốc độ của chúng nó ở
trong nước không nhanh bằng chúng ta thi pháp chạy đi, chúng không đuổi kịp
chúng ta. Đám quái vật đó có thể bay lên trời, chui xuống đất, lặn xuống nước,
hơn nữa số lượng đông đúc, dữ tợn hung tàn, thực sự là đáng sợ.” Ông ta nhìn
xung quanh một vòng, “Thật sự khó thể tưởng tượng nổi, Yêu tu trong giới này
làm sao có thể thoát được đám quái vật này săn đuổi. Nhất Chi Hoa đó e rằng
không đơn giản, có lẽ phải đề phòng một chút.”
Mấy người Dữu Khánh nhìn nhau, phát hiện thấy đúng là gừng càng già càng
cay, như vậy liền đoán được rồi.
Vẫn một mực ôm cái bình đá, liên tục đổi tay gãi ngứa, Trì Bích Dao thốt ra
một câu, “Không cần lo lắng, Nhất Chi Hoa đó đã bị ta giết rồi.”
“Đã bị ngươi giết sao?” Nam Trúc nhịn không được phản bác một câu, bĩu môi,
gã rất muốn nói, ngươi không khoác lác sẽ chết ư?
Vẫn là Dữu Khánh hiểu rõ gã, sợ gã nói ra điều gì không nên nói, dù sao Trì
Bích Dao cũng là một trợ lực, không tiện đắc tội, vì vậy hắn đúng lúc kéo tay áo
gã một cái.
Dữu Khánh cũng nhận thấy lá gan của tên mập mạp này càng ngày càng lớn,
khi đối mặt với loại nhân vật cao thủ này, gã cũng càng ngày càng dám tùy tiện
chen lời.
Hướng Lan Huyên thường nắm giữ được khá nhiều thông tin, coi như tương đối
hiểu biết về Trì Bích Dao, nàng biết Trì Bích Dao không phải là loại người
khoác lác, hỏi một câu để xác nhận, “Ngươi xác định ngươi đã thật sự giết chết
nó sao?”
Trì Bích Dao: “Chính tay ta giết, còn có thể có giả hay sao?”
Hướng Lan Huyên trầm giọng nói: “Chúng ta cũng đã giết chết một cái Nhất
Chi Hoa.”
“…” Trì Bích Dao sửng sốt, nhưng bàn tay gãi ngứa vẫn không dừng lại, cất
một câu nghi vấn, “Không thể như vậy a, ta xác định ta đã giết chết nó.”
Những người khác đã quen với hành động gãi ngứa của cô ta, mấy người Thiện
Tri Nhất vừa trở về lúc này mới chú ý tới, nhìn thấy mà tê cả da đầu, phát hiện
thấy vị này đã gãi trên mặt, trên cổ và da thịt lỏa lồ trên thân rịn ra đầy máu,
nhưng vẫn tiếp tục gãi, khuôn mặt vốn xinh đẹp đã bê bết máu vì những vết
xước, nhưng cô ta vẫn còn không dừng tay, nhìn thật rùng rợn.
Hướng Lan Huyên: “Phía bên ta thì ngược lại, ta không chắc chắn đã giết chết
được nó chưa, thân thể của nó đã bị đánh tan thành nhiều mảnh, nhưng nó
dường như biết một loại thuật pháp nguyên thần xuất khiếu, đã biến thành một
vệt bạch quang bỏ chạy. Bên bọn ta giết có khả năng chỉ là thân thể của nó.”
Ô Ô lập tức hỏi vào điểm đáng ngờ: “Vì sao phải giết nó?”
“Sau khi mọi người tách ra, trên đường đi, mấy người chúng ta chợt gặp lại nó,
bị nó dẫn dụ đưa tới một chỗ gọi là tiên tuyền, suýt chút nữa đã trúng bẫy của
nó…” Hướng Lan Huyên kể lại sơ lược sự việc phát hiện hai chữ ‘Thiên tuyền’
là giả, khiến cho bọn nàng hoài nghi, sau đó mới biết được Nhất Chi Hoa có
gian dối.
Ô Ô gương mặt co giật, hỏi: “Thiên tuyền đó có phải phát ra ánh sáng xanh
ngọc hay không?”
Hướng Lan Huyên ngẩn người, “Đúng vậy, làm sao ngươi biết?”
Ô Ô phất tay kéo chiếc túi vải đeo trên người ra, ầm, đập vỡ chiếc bình đá đó,
để lộ ra chất lỏng phát ra ánh sáng xanh ngọc, nói: “Chúng ta cũng tìm được
một chỗ tiên tuyền.”
Mấy người Dữu Khánh nghẹn ngào, thì ra thứ mà bọn họ giữ khư khư như bảo
vật đó lại là thứ gọi là “Tiên tuyền” kia a, cho rằng mình đã lấy được bảo vật
trường sinh bất tử, khó trách lúc nào cũng đem theo sát bên người không buông
tay.
Ầm! Đột nhiên lại có tiếng đập vỡ vang lên, mọi người nhìn tới, đó là Trì Bích
Dao, cô ta cũng đập vỡ cái bình đá của mình, cũng bộc lộ ra chất lỏng phát sáng
xanh ngọc kia.
“A…” Trì Bích Dao đang run rẩy cầm cập bỗng nhiên cất lên một tiếng gào thê
lương, hai tay ôm kín lấy khuôn mặt bị mình gãi rách bê bết máu, ngồi xổm
xuống đất, không để ý đến hình tượng của mình nữa.
Cô ta vốn tưởng rằng cơn ngứa này là kết quả sau khi tắm rửa tiên tuyền, cơ thể
đang trong quá trình chuyển hướng trường sinh, không chỉ cắn răng chịu đựng
mà còn âm thầm giễu cợt những kẻ xung quanh vô tri, cho rằng chỉ có mình
giành được lợi ích, nhưng lúc này mới biết mình đã rơi vào tròng, mới biết mình
đã bị ma quỷ ám ảnh mà tự hủy dung nhan của mình, có thể tưởng tượng được
mức độ hối hận của cô ta như thế nào.
Đã phải rơi vào tình cảnh phiền muộn như vậy, cô ta còn bị cơn ngứa hành hạ,
không thể kìm được đưa tay gãi không ngừng.
Nhìn thấy bộ dạng của cô ta như vậy, mọi người đều hiểu được, tám chín phần
mười là đã ngâm vào trong cạm bẫy tiên tuyền kia.
Một đại mỹ nhân lại biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra
quỷ như vậy, quả thảm rồi.
Phượng Kim Kỳ nhanh chóng ném bình đá xuống.
Thiên Vũ cũng không ngoại lệ.
Vì lo lắng cho mình, Ô Ô trước tiên nhìn chăm chú vào bàn tay từng ngâm vào
trong thứ đó của mình, cẩn thận quan sát, phát hiện thấy không có gì không ổn,
gã có phần kinh ngạc.
Sau khi nhìn thấy, Thiên Vũ có phần mất tự nhiên mà giấu bàn tay vào trong lớp
áo choàng đen.
Hướng Lan Huyên âm thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải được Hướng
Chân nhắc nhở mọi người đúng lúc, lúc đó nàng cũng bị ma xui quỷ khiến, có lẽ
sẽ không cưỡng lại được sự cám dỗ của truyền thuyết “Trường sinh bất lão”,
đặc biệt là hai chữ “Bất lão”, đối với nữ nhân ở độ tuổi của nàng mà nói, hai
chữ đó thật sự có sức hấp dẫn quá lớn, nếu không phải đúng lúc tỉnh táo lại, sợ
rằng nàng cũng đã rơi vào kết quả tương tự.
Đều là nữ nhân, có lẽ là vì đồng cảm, nàng lấy thuốc giải độc tùy thân mang
theo ra, cách không thi pháp đưa tới cho Trì Bích Dao, “Uống thử thuốc giải
độc này xem sao, để xem có tác dụng hay không.”
Nàng cũng chỉ dám cách không đưa tới, không dám tiếp xúc, sợ bị lây nhiễm, bị
hủy dung là điều quá đáng sợ đối với nữ nhân.
Lúc này Trì Bích Dao mới sực tỉnh lại, cô ta biết thuốc mà Hướng Lan Huyên
tùy thân mang theo tất nhiên đều là loại thuốc đỉnh cấp ở bên ngoài, vì vậy cô ta
chụp lấy nuốt vào, đồng thời cũng nhanh chóng lấy thuốc tùy thân của mình ra
bôi lên vết thương bị trầy xước, và nuốt thuốc giải độc riêng của mình.
Đúng vào lúc này, mọi người bất chợt cảnh giác quay nhìn về phía được cho
rằng là sào huyệt của Phệ Linh hào, nhìn thấy một bóng người lướt đến. Mọi
người đề phòng quan sát, sau khi nhìn thấy rõ người đến, Phượng Kim Kỳ có
thể nói mừng rỡ vô cùng, người tới chính là con trai Phượng Tàng Sơn của ông
ta. Gã ta mình đầy thương tích, quần áo tả tơi, hiển nhiên gã cũng đã trải qua
không ít nguy hiểm.
Phụ tử tương phùng, tự nhiên là hỏi thăm lẫn nhau. Dữu Khánh thở phào nhẹ
nhõm. Những người khác tránh không được cũng đến dò hỏi xem rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì.
Phượng Tàng Sơn giải thích: “Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Thấy
tình hình vây công quá mức khốc liệt, ta nghĩ rằng đến gần được mấy cao thủ
các ngươi có thể sẽ an toàn hơn, vì vậy ta đã đi ngược lại, dứt khoát xông về
phía sào huyệt của Phệ Linh hào, vừa đánh vừa chạy về phía lòng đất nơi các
ngươi đã đi. Sau khi trốn vào trong lòng đất, ta cũng không biết có chuyện gì
xảy ra, đám Phệ Linh hào đó đột nhiên toàn bộ rút lui, đột nhiên không tiếp tục
tấn công nữa, ta trốn đến bây giờ mới chạy ra.”
Thì ra là vậy, nghe gã ta nói như thế, ngay cả Thiện Tri Nhất và Xích Lan các
chủ cũng nhịn không được quay nhìn nhau, đúng rồi, tại sao chúng ta không
nghĩ ra dùng chiêu này chứ?
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, trong tình thế nguy hiểm như vậy, xông
ngược về phía sào huyệt của quái vật quả thực là chuyện chì có người phi
thường mới có thể làm.
Nam Trúc cất lời khen, “Ngũ gia thật dũng cảm!”
Phượng Tàng Sơn lập tức nhìn về phía gã, hiếm thấy mà làm động tác ôm
quyền cảm ơn khen ngợi, ánh mắt lại vô thức nhìn vào hắc hồ lô bên hông gã.
Phương pháp tìm được đường sống trong chỗ chết như vậy có thể coi là hữu
dũng hữu mưu, trong ánh mắt Phượng Kim Kỳ nhìn về phía nhi tử hơi có ý tán
thưởng, hỏi tiếp, “Các tộc nhân khác đâu?”
Phượng Tàng Sơn sắc mặt trầm trọng lắc đầu nói: “Khi đó chỉ thấy thương vong
nặng nề, Ngũ lang vô năng, vô lực chiếu cố đồng tộc, chỉ lo tự mình thoát thân,
không biết các tộc nhân khác bây giờ như thế nào.”
“Ai!” Phượng Kim Kỳ buông tiếng thở dài, có thể trở về được một người đã là
may mắn rồi, ông ta hối hận không nên dễ dàng mang theo một đám tộc nhân
chạy vào, không nghĩ tới nơi gọi là Thánh địa này lại nguy hiểm như vậy.
Người còn sống, chính là sống ở trong hiện thực, sự thương tiếc dành cho người
chết nhanh chóng bị lãng quên, mọi người cũng không để ý đến Trì Bích Dao
tựa như đã nhập ma, mấy vị cao thủ tụ tập lại thảo luận xem nên làm gì tiếp
theo.
Bàn tới bàn lui, tại nơi lạ nước lạ cái, trong lúc nhất thời bọn họ thực sự không
nghĩ ra cách nào hay cả.
Hướng Lan Huyên có chút cảm khái nói: “Đáng tiếc không thể tin được lời nói
của lão yêu bà kia, nếu như nơi này thật sự còn có Yêu tu khác, bọn ta có thể
tìm một kẻ để tìm hiểu tình hình.”
Bởi vì bộ dạng điên cuồng của Trì Bích Dao, Phượng Tàng Sơn đã tìm hiểu
thông tin từ phụ thân, biết được sự thật, gã ta đột nhiên chen vào một câu,
“Cũng không phải tất cả đều là nói dối, quả thực còn có Yêu tu khác. Lúc trước
ta có nhìn thấy một vài Yêu tu chạy trốn.”
Thiên Vũ lập tức hỏi, “Ngươi xác định?”
Phượng Tàng Sơn nhấc tay chỉ về hướng đi tới, “Khi ta quay trở lại đây thì nhìn
thấy, ta một mình một người, không dám đụng chạm, cho nên tránh đi.”
Thiên Vũ nhìn quanh mọi người, “Vậy chúng ta tản ra tìm thử xem?”
Tạm thời cũng không có biện pháp nào khác, bọn họ lập tức nhất trí đồng ý. Tu
vi mấy người Dữu Khánh quá yếu, nên ở lại với Trì Bích Dao trong tình trạng
ngứa ngáy như điên, những người khác cơ bản đều dùng phương thức lập tổ tản
ra tìm kiếm.
Sau khi tránh khỏi đám người, rời xa đám đông, Phượng Tàng Sơn đột nhiên cất
tiếng gọi cha mình, “A cha.”
Thấy nhi tử cẩn thận quan sát xung quanh, ý thức được con trai mình có lời
muốn nói riêng, Phượng Kim Kỳ mang theo nhi tử bay lên, dừng lại lơ lửng trên
không chờ gã ta nói tiếp.
Phượng Tàng Sơn đang định mở miệng, đột nhiên nhận thấy pháp lực giữ người
lơ lửng trên không dao động dữ dội, hai cha con cùng nhau lắc lư trong không
trung.
Phượng Kim Kỳ mặt biến sắc, nhanh chóng mang theo nhi tử hạ xuống đất.