Bên trong một chỗ không gian ánh đèn rực rỡ trong lòng đất, một hàng người
với những vết thương trên thân bị một đám Yêu tu Phệ Linh hào đã biến thành
hình người đè quỳ gối trên mặt đất, trong đó có cả Phượng Tàng Sơn trong bộ
dạng vô cùng chật vật, vẻ mặt gã đầy buồn bã và không cam lòng.
Tại đây, trên cơ bản đều là những người sống sót của Phượng tộc và Đại Nghiệp
ty, những Yêu tu Thiên Lưu sơn bị bắt đều sẽ bị Phệ Linh hào hấp thu yêu linh
rồi giết chết. Tổng cộng cũng chỉ còn lại mười mấy người, đây là bởi vì chúng
muốn giữ lại chút người sống, nếu không, sẽ không có một ai may mắn còn
sống.
Lão yêu bà Nhất Chi Hoa qua qua lại lại trước mặt mọi người, khác hẳn với
dáng vẻ rụt rè nhát gan lúc trước, lúc này lão bà đã thả tay áo luôn che khuôn
mặt sợ hãi xuống rồi, vẻ mặt âm u cười nhếch mép đi qua đi lại. Khi ánh mắt
nhìn tới các thành viên Phượng tộc thì dường như có vẻ rất cảm thấy hứng thú.
Mà những Yêu tu Phệ Linh hào đó đều rất cung kính trước mặt lão bà, không
một ai dám lỗ mãng.
Lão bà đưa tay chạm vào từng người một, hình như đang cảm ứng điều gì đó.
Sau khi kiểm tra kĩ mấy lần tất cả những người đang bị bắt giữ, lão bà mới lên
tiếng: “Đem đi tách ra thẩm vấn, ta muốn biết lai lịch của bọn họ, muốn biết
bọn họ vào đây bằng cách nào, muốn biết bọn họ tiến vào đây bao nhiêu người,
ngoại trừ những kẻ đánh nhau với chúng ta đây, còn có kẻ nào khác hay không,
không thể để thiếu kẻ nào. Sau khi thẩm vấn xong, đối chiếu khẩu cung, kẻ nào
nói dối thì giết, kẻ nào biểu hiện tốt, ban thưởng cho nó tắm rửa tiên tuyền được
trường sinh.”
Nghe được câu nói cuối cùng, Phượng Tàng Sơn đột nhiên ngẩng đầu nhìn lão
bà, những người còn lại cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Bọn họ không có thời gian suy nghĩ gì nhiều, Nhất Chi Hoa đã vung tay áo lên,
một đám người lập tức bị kéo đi.
Việc thẩm vấn một đám người thực ra sẽ càng dễ dàng tra xét được sự thật, phối
hợp giữa cưỡng bức và dụ dỗ, không chờ quá lâu, từng bản khẩu cung lần lượt
được đưa đến cho Nhất Chi Hoa trong quá trình thẩm vấn, những bản khẩu cung
này được khắc lên trên ngọc thạch. Từ đây, lão bà biết được tình hình mình
muốn biết, biết được hình thái xã hội đại khái của thế giới, nơi mà đám người
này đến.
Sau khi xem hết toàn bộ khẩu cung, Nhất Chi Hoa nảy sinh hứng thú một
người, đầu ngón tay gõ gõ lên một bản ngọc thạch, “Đem người tên là Phượng
Tàng Sơn này đến đây.”
Chỉ chốc lát sau, Phượng Tàng Sơn bị đẩy đến trước mặt lão bà.
Nhất Chi Hoa tiến tới, đưa tay móc cằm của gã nâng lên, tinh nghịch nhìn trái
nhìn phải, rồi cười âm u hỏi: “Là Phượng tộc a, ngươi là con trai của đương kim
tộc trưởng Phượng tộc hả?”
Phượng Tàng Sơn mím mím môi, cuối cùng vẫn là rất biết điều trả lời: “Phải.”
Nhất Chi Hoa buông cằm gã ra, đi qua đi lại, lắc đầu nói với giọng vô hạn cảm
khái: “Ta rất quen thuộc với đệ nhất tộc trưởng Phượng tộc các ngươi, chúng ta
ở chung rất nhiều năm, cò lẽ là hơn nghìn năm a. Thật đáng tiếc, hắn lại bỏ ta
mà đi rồi, đã rất lâu rất lâu chưa từng gặp lại. Ta thật sự rất nhớ hắn, nằm mơ
cũng muốn tìm được hắn a.”
Phượng Tàng Sơn ít nhiều có chút kinh ngạc, gã không nghĩ tới vị này lại có
mối quan hệ sâu xa với Phượng tộc của mình như vậy, hẳn là đang nói tới vị tổ
tiên đạt được trường sinh bất tử trong truyền thuyết của Phượng tộc a?
Lão bà dừng bước lại trước mặt gã, Nhất Chi Hoa nhìn chăm chú vào gã, hỏi:
“Hồi đó hắn thuần dưỡng Phệ Linh tộc để thủ hộ Phượng tộc, bây giờ ta muốn
thuần dưỡng một Phượng tộc để làm việc cho ta. Ngươi có bằng lòng hay
không?”
Chẳng lẽ là bởi vì có giao tình với tổ tiên mình cho nên mới chọn mình?
Phượng Tàng Sơn thử hỏi, “Làm việc như thế nào?”
Nhất Chi Hoa hất đầu ra hiệu cho thủ hạ, “Đem tất cả mọi người đến đây.”
Yêu tu dưới trướng lão bà lập tức tuân lệnh rời đi, rất nhanh sau đó toàn bộ
mười mấy người bị bắt đều được đưa đến, lại bị đè quỳ gối trên mặt đất.
Nhất Chi Hoa nhặt lấy một vũ khí từ một góc, không biết là của ai ở đây, đưa
cho Phượng Tàng Sơn.
Phượng Tàng Sơn cầm vào trong tay, có chút không hiểu ra sao.
Nhất Chi Hoa hất cằm ra hiệu về phía những người đó, “Chỉ để lại một người
sống sót, ngươi muốn giữ lại ai thì giữ lại người đó, còn những kẻ khác, cần
chính tay ngươi giết chết tất cả, kể cả đồng tộc của ngươi. Như vậy, ta liền tin
ngươi là thật tâm làm việc cho ta.”
Đám người đang quỳ dưới đất đều kinh hãi ngẩng đầu lên, đồng loạt quay nhìn
về phía Phượng Tàng Sơn, không ít người hầu kết giật giật.
Gương mặt Phượng Tàng Sơn co giật, một khi gã làm như vậy, để lộ ra ngoài,
đừng nói là Thiên Lưu sơn sẽ không bỏ qua cho gã, ngay cả là Phượng tộc, gã
cũng sẽ không thể quay về, vô cùng tàn nhẫn chính là gã còn phải lưu lại một
người sống.
Suy nghĩ tới hậu quả, gã không thể không do dự.
“Ở đây có hơn mười người, chắc hẳn sẽ có người nguyện ý làm việc cho ta. Nếu
như ngươi không muốn, ta có thể đổi một người khác thay thế ngươi. Ta vẫn giữ
câu nói kia, biểu hiện tốt, ban thưởng tắm rửa tiên tuyền để được trường sinh.”
Nhất Chi Hoa hời hợt nói ra.
Phượng Tàng Sơn cắn răng hỏi: “Làm sao ta có thể tin được lời ngươi nói?”
Nhất Chi Hoa không chút do dự xoay người, nói với đám người đang quỳ: “Nếu
hắn đã không tin, vậy thì chính là vận may của các ngươi. Trong các ngươi, ai
tin lời ta nói, hãy kêu một tiếng, lập tức có thể thay thế hắn.”
Một đám người kinh hãi quan sát lẫn nhau, đột nhiên, một gã nhân viên Đại
Nghiệp ty cao giọng nói: “Ta nguyện ý tin tiên trưởng!”
Phượng Tàng Sơn tức thì lộ ra vẻ mặt dữ tợn, sải bước đi nhanh đến, phốc, một
kiếm trực tiếp đâm vào trái tim trái tim đối phương, sau khi rút kiếm ra, gã lại
thuận thế vung kiếm chặt đứt cổ của người bên cạnh, sau đó lại vung kiếm lao
tới người kế tiếp, đó là tộc nhân của gã, cũng bị gã đâm một kiếm cất tiếng hét
thảm.
“Ngũ lang!” Phượng A Đao quỳ trên mặt đất khàn khàn gào lên, gã là thân tín
của Phượng Tàng Sơn, mặc dù muốn trợ giúp Phượng Tàng Sơn thượng vị,
nhưng không có nghĩa là gã có thể chấp nhận đại khai sát giới đối với đồng tộc
của mình.
“Ngũ lang, ngươi làm gì vậy?”
“Ngũ lang, dừng tay!”
Người của Phượng tộc đồng loạt kêu lên sợ hãi, gào rống giận dữ, hỗn tạp vào
nhau.
“Phượng Tàng Sơn, Đại Nghiệp ty ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!”
Khi một tiếng gào lên giận dữ kết thúc, hiện trường trở nên yên tĩnh, mùi máu
tanh tràn ngập, máu tươi chảy đầy mặt đất, còn có người nằm co giật trên mặt
đất, Phượng Tàng Sơn thở hổn hển, máu đang nhỏ giọt nơi mũi kiếm trong tay.
Phượng A Đao cũng thở hổn hển, hai mắt tràn đầy tơ máu, nhìn chằm chằm vào
Phượng Tàng Sơn, gã là người duy nhất sống sót, Phượng Tàng Sơn giữ lại tính
mạng của gã.
Đây cũng là chuyện trong tình trong lý, dù sao gã cũng là tâm phúc thân tín của
Phượng Tàng Sơn.
Tuy nhiên, Phượng A Đao vẫn là bật khóc, không biết vì lí do gì, nước mắt lặng
lẽ tràn ra.
Kiếm leng keng rơi xuống, Phượng Tàng Sơn cũng có phần không dám đối diện
với thi thể của đồng tộc, xoay người lại đối mặt với Nhất Chi Hoa, như đang
muốn hỏi, bây giờ ngươi đã hài lòng chưa?
Nhất Chi Hoa quả thực nở nụ cười hài lòng, đi đến trước mặt gã ta, “Giúp ta tìm
một người ở trong số người tiến vào, tiên phủ hẳn là do hắn mở ra. Tìm được
hắn, là có thể mở ra tiên phủ, trở về thế giới bên ngoài. Ta không chỉ có thể giúp
ngươi được trường sinh, còn sẽ giúp ngươi trở thành vị vua duy nhất ở thế giới
bên ngoài.”
Lão bà nhấc tay chỉ về phía một vũng máu tanh và thi thể, “Đây là ban thưởng
cho ngươi vì sự tận hiến với ta.”
Trường sinh? Vị vua duy nhất ở thế giới bên ngoài? Đang thở hổn hển gấp gáp,
Phượng Tàng Sơn đột nhiên nín thở, hai mắt mở to, chủ động truy hỏi: “Tìm
ai?”
Nhất Chi Hoa: “Ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Tìm ra người có thể mở ra lối
ra vào tiên phủ.”
Phượng Tàng Sơn suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: “Người mở ra tiên phủ hẳn là
Đại tộc trưởng Dã Tiên của Đại Hoang Nguyên. Hắn có ti vi Bán Tiên cảnh
giới, e rằng ta bất lực.”
Nhất Chi Hoa xem thường: “Nếu thật sự chỉ là cảnh giới Bán Tiên như các
ngươi nói, chẳng là cái gì, ta muốn diệt hắn, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vấn đề là, hắn rốt cuộc có phải là người đó hay không, có vì lí do gì đó mà ẩn
giấu thực lực hay không? Tại trước khi chưa thể xác định đối tượng mục tiêu, ta
không thể dễ dàng động thủ, nếu không hậu quả khó liệu. Ngươi không cần phải
biết rõ vì sao, cũng không cần phải hỏi nhiều. Ta xem khẩu cung của các ngươi,
tất cả các ngươi đều không nhìn thấy là ai mở ra tiên phủ, đều chỉ là nghe nói
mà thôi, ngươi làm sao xác định được hắn chính là Dã Tiên đó?”
Phượng Tàng Sơn do dự nói: “Quả thực là chưa từng tận mắt nhìn thấy, chỉ là
nghe tên Thám Hoa lang đó nói như vậy.”
“Ta nghe người ta xưng hô ‘Thám Hoa lang’ với một tên để ria mép, là hắn
sao?”
“Đúng, chính là hắn.”
“Đám người xâm nhập trong lòng đất đó, ta đều đã thăm dò hết rồi, căn bản đều
không phải là kẻ giấu mặt kia. Ngược lại, tên nam tử vác đại kiếm ở bên cạnh
tên ria mép, còn có tên mập đeo hắc hồ lô bên hông, hai người này rất có khả
năng.”
“Hai người bọn họ? Không thể nào vậy nha, nhất là tên mập mạp đó, ta tương
đối lý giải hắn, là một tên thô kệch vụng về, không có năng lực lớn như ngài nói
vậy a?”
“Thô kệch vụng về? Ngươi xác định ngươi thật sự lý giải hắn sao? Ngươi có
biết hắc hồ lô bên hông hắn là cái gì không?”
“Hắc hồ lô? Chiếc hồ lô đó có vấn đề gì sao?”
“Đó không phải là vật tầm thường, là thứ vượt quá sức tưởng tượng của ngươi,
nhục thân này của ta có thể cảm ứng được nó không phải tầm thường, với Yêu
tu thuộc loại thực vật mà nói, nó chính là chí bảo, căn bản không có khả năng là
thứ có thể sinh ra tại ngoại giới trong miệng các ngươi. Người ta là chân nhân
bất lộ tướng, ngươi lại dám vọng ngôn hắn là thô kệch vụng về. Ta thấy là do
ngươi nông cạn nha?”
Phượng Tàng Sơn có chút sửng sốt, không khỏi nhớ lại mọi thứ về Nam Trúc,
mình thật sự nhìn nhầm quá chệnh lệch như vậy sao? Tên mập mạp đó lại ẩn
giấu sâu như vậy ư? Dường như ngay cả vị này cũng kiêng kỵ, chẳng lẽ mình đã
bỏ sót cái gì hay sao?
Sau khi lấy lại tinh thần, gã hỏi: “Người mà ngài tìm, ngài không biết hình dạng
của hắn như thế nào sao?”
Nhất Chi Hoa khẽ lắc đầu, “Ta biết dung mạo của hắn như thế nào, nhưng hắn
có thể thiên biến vạn hóa, có thể trở thành bất kỳ kẻ nào trong số các ngươi.”
Có thể thiên biến vạn hóa? Phượng Tàng Sơn kinh hãi, đó quả thực là thần
thông rồi, trong số bọn họ còn có nhân vật như vậy ư? Gã thực sự khó thể tưởng
tượng nổi.
Nghẹn nghẹn một hồi, gã lại hỏi tiếp: “Vậy ta phải làm thế nào để tìm ra hắn?”
Nhất Chi Hoa: “Không phải là chuyện gì phức tạp, nếu ta đã lựa chọn ngươi, tự
nhiên có sắp xếp.”
Lão bà liếc mắt nhìn Phượng A Đao vẫn quỳ trên mặt đất, “Trừ hai người bọn
ngươi cùng tên Dã Tiên chưa từng lộ diện kia ra, Phệ Linh tộc đều đã có thống
kê những kẻ khác, còn có mười hai con cá lọt lưới, ta muốn ngươi dụ dỗ tất cả
mười hai người này đến ‘Địa Diễm bảo’. Khi đến đó, đích thân ta sẽ xuất thủ
thăm dò. Nếu như mười hai người này đều không phải, vậy thì chắc hẳn chính
là ‘Dã Tiên’ mà ngươi nói tới kia. Đến lúc đó ta tự có tính toán.”
Địa Diễm bảo? Phượng Tàng Sơn trong lòng lẩm bẩm, rồi ngập ngừng nói:
“Những người tiến vào đây, thân phận đều không tầm thường, tại trước mặt bọn
họ, thân phận lời nói của ta thấp kém, bọn họ chưa chắc đã nghe ta nói.”
“A cha của ngươi tin tưởng lời ngươi nói là được rồi, còn có ta phối hợp với
ngươi, hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Cho dù người kia trốn ở trong đó, khi được
biết đích đến là ‘Địa Diễm bảo’, hắn cũng sẽ cùng đi theo, bởi vì hắn phong ấn
một thứ quan trọng ở trong Địa Diễm bảo.”
Tại hiện trường đánh nhau, sau khi các bên lục soát, tìm kiếm qua, bọn họ đại
khái đã nắm được thiệt hại quân số của phe mình, gần như là tổn thất không
còn.
Phía bên Đại Nghiệp ty, Hướng Lan Huyên không tìm được Thiện Tri Nhất,
phía bên Thiên Lưu sơn cũng không tìm được Xích Lan các chủ.
Phượng Kim Kỳ lục tung khắp các thi thể của tộc nhân mình, nhưng không tìm
thấy con trai của mình, ông ta im lặng ngửa mặt lên trời.
Dữu Khánh đứng ở bên cạnh vị tộc trưởng này, cũng rất trầm mặc, không biết
trở về sẽ phải làm sao đối mặt với Diệp Điểm Điểm.