Được bao bọc trong chất lỏng phát sáng màu xanh ngọc, Trì Bích Dao thỉnh
thoảng lại vặn vẹo thân thể, rồi bỗng nhiên, cô ta trở nên yên tĩnh, chất lỏng bao
bọc để lộ đầu cô ta ra, trên mặt xuất hiện không ít những chấm đỏ nhỏ hơn cả
hạt vừng.
Sau một lúc lắng nghe, cô ta cũng nhận ra được là có người đang rời đi, sau một
hồi suy nghĩ, cô ta thi pháp tạo ra một cái bình đá, chứa chất lỏng xanh lục bao
bọc trên người vào trong đó.
Sau khi đặt bình đá xuống, cô ta nhấc hai tay gãi khắp trên người, lần lượt gãi ra
những vết đỏ trên da, có vẻ như rất ngứa.
Cuối cùng, cô ta cố nén cảm giác khó chịu, mặc quần áo vào, quay lại nhìn
chằm chằm quan sát cối đá một hồi, rồi mới ôm bình đá nhanh chóng rời đi.
Trên đường đi, cô ta không ngừng gãi…
Ầm! Đất đá nứt vỡ, Hướng Lan Huyên mang theo mấy người lao vọt ra khỏi
mặt đất, bay thẳng lên không trung. Lúc này đã là đêm tối đầy sao khắp trời.
Chính bọn hắn cũng không biết rõ mình đã quanh quẩn ở dưới đó bao lâu.
Không khí ngột ngạt khó chịu dưới lòng đất không thể so được với không khí
trong lành bên ngoài.
Sau khi xác định phương hướng, Hướng Lan Huyên mang theo bọn hắn bay về
phía đội ngũ Đại Nghiệp ty tập trung. Nhưng khi đi đến hiện trường, nương
theo ánh sáng trời sao, thoáng quan sát qua, nỗi lòng mấy người lạnh giá đi hơn
nửa, dấu vết sau cơn đại chiến bộc lộ quá rõ ràng.
Nhanh chóng hạ xuống kiểm tra, thi thể của Phệ Linh hào ở khắp mọi nơi, xen
lẫn trong đó là không ít thi thể nhân viên Đại Nghiệp ty và người của Phượng
tộc.
Hướng Lan Huyên lướt đi khắp nơi xem xét tình hình, tìm kiếm và kiểm kê số
lượng di thể nhân sự của bên mình, nàng ta muốn biết tình hình thiệt hại nhân
sự do mình mang đến.
Dữu Khánh cũng kêu gọi đồng bạn của mình cùng đi tìm kiếm thi thể của
Phượng tộc. Hắn không quan tâm sự chết sống của những người khác, hắn chỉ
muốn xác nhận xem Phượng Tàng Sơn có chuyện gì hay không. Nếu như
Phượng Tàng Sơn gặp nạn, hắn thật sự không biết trong tương lai phải làm sao
đối diện với Diệp Điểm Điểm.
Phía xa xa lại có âm thanh ầm ầm mơ hồ truyền đến, đám người Dữu Khánh
không hiểu có chuyện gì, nhanh chóng tụ tập đến bên cạnh Hướng Lan Huyên
để tìm kiếm sự an toàn.
“Phải chăng có người còn sống sót đang kháng cự lại?” Dữu Khánh hi vọng
Hướng Lan Huyên dẫn bọn hắn đi xem.
Hướng Lan Huyên khẽ lắc đầu, “Là nơi chúng ta đi ra, lại có người đang đào
bới, chắc hẳn là mấy tên cùng nhau xuống đó sắp thoát ra ngoài rồi.”
Đợi không bao lâu, quả nhiên có mấy bóng người lần lượt bay tới, chính là ba
người Ô Ô.
Ba người lơ lửng trên không trung đánh giá tình trạng thảm liệt trên mặt đất,
Phượng Kim Kỳ giống như điên loạn rồi, hạ xuống mặt đất lùng sục tìm kiếm
khắp nơi.
Ô Ô và Thiên Vũ thì nhanh chóng hạ xuống trước mặt Hướng Lan Huyên, nhìn
thấy mấy người Dữu Khánh vẫn còn sống, Thiên Vũ hơi có chút ngạc nhiên.
Và khi mấy người Dữu Khánh nhìn thấy trên tay bọn họ ôm cái bình đá thì cũng
nghi hoặc không biết đó là thứ gì, có thể khiến cho loại nhân vật cấp bậc này
cầm chặt không rời tay, e rằng thứ đó không đơn giản.
Nhất là Hướng Lan Huyên, ánh mắt rõ ràng đang dán chặt vào thứ ở trong tay
bọn họ, lộ rõ vẻ thèm muốn. Nàng ta nghi ngờ bọn họ đã tìm được bảo bối gì
đó.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Ô Ô dò hỏi.
Hướng Lan Huyên: “Các ngươi không phải đi ra theo con đường chúng ta đã
đào sao? Chúng ta mới vừa ra tới, làm sao biết được đã xảy ra chuyện gì, ra tới
nơi đã thấy như vậy rồi. Nhưng còn các ngươi, cái bình ôm trên tay là thứ gì
vậy?”
Thiên Vũ: “Đựng một chút cát linh khí đó đem ra. Thế nào, các ngươi không
lấy một chút đem ra ngoài sao?”
Hướng Lan Huyên à một tiếng, “Mở ra ta nhìn nào.”
Thiên Vũ không có hé răng, chờ đợi, tự nhiên sẽ có người trả lời.
Quả nhiên, Ô Ô trầm giọng hỏi: “Ngươi nói mở ra thì mở ra sao? Đồ của chúng
ta, tại sao phải mở ra cho ngươi xem?”
Hướng Lan Huyên: “Nhìn một chút cũng không mất mát gì, sao ngươi phải chột
dạ?”
“Nói rất hay, nhìn một chút cũng không mất mát gì.” Ánh mắt Ô Ô quan sát
thân thể hấp dẫn đầy quyến rũ của nàng, “Nếu như ngươi chịu thoát y cho
chúng ta nhìn xem, chúng ta cũng mở ra cho ngươi xem.”
Hướng Lan Huyên không có tức giận, từng bước một đi tới hôm nay, nàng đã
quá quen thuộc với những lời tương tự, nhưng nàng vẫn dành cho gã một lời
mỉa mai, “Thích ăn nói ti tiện, về sau đừng khóc là được.”
Ô Ô không muốn đấu võ mồm với nàng, quay đầu lại nói với Thiên Vũ: “Nhìn
xem đại tẩu có còn ở đây không.”
Thiên Vũ gật gật đầu, rồi cùng với gã ta đi tìm kiếm quanh hiện trường đánh
nhau, và mỗi người cũng tự tìm tử thi lột y phục, quấn cái bình buộc ở trên
người.
Cùng lúc đó, lại có một thân ảnh băng ngang bầu trời bay đến, chính là Trì Bích
Dao, khi nhìn thấy tình trạng hiện trường cô ta cũng rất giật mình.
Dù vậy cô ta không có cảm xúc gì nhiều, cô ta không có người nào của mình
tiến vào đây, chết đều là những người không liên quan gì đến mình, tuy nhiên,
khi nhìn thấy mấy người Dữu Khánh còn sống, cô ta cảm thấy đã nhận được
niềm vui bất ngờ. Cô ta lướt tới hạ xuống trước mặt Dữu Khánh, thở phào nhẹ
nhõm nói: “Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt rồi. Khi ta tìm được
lối ra, quay lại tìm các ngươi thì không thấy các ngươi đâu nữa, tại hiện trường
cũng không tìm thấy thi thể, ta liền biết các ngươi hẳn là đã thoát hiểm rồi.”
Nói xong, cô ta nhịn không được lại nhấc tay gãi mặt mình.
Hướng Lan Huyên tức thì phì cười, ở bên cạnh nói với giọng điệu quái dị: “Nếu
biết vậy, ta không cần phải làm điều thừa a, chờ ngươi tới cứu bọn hắn là được.
Thám Hoa lang, tìm nữ nhân cho mình, thật sự cần phải xem mấy người bên
nhà gái là người như thế nào, có biết cái gì gọi là vật họp theo loài hay không?”
Trì Bích Dao chán ghét liếc nàng một cái, bộ dạng khinh thường không thèm để
ý đến, nhìn chằm chằm Dữu Khánh nói: “Ngươi là tin lời ta nói, hay là muốn
nghe người ta gây xích mích ly gián?”
Dữu Khánh vội vàng chắp tay trả lời: “Ta đương nhiên là cần tới sự hỗ trợ của
tiền bối.”
Lời này vừa là để cho Trì Bích Dao hài lòng, và cũng coi như là cho Hướng Lan
Huyên một lời giải thích. Tình cảnh này, tại nơi đây, ta đều không thể đắc tội
với người nào cả a!
Hắn thực sự không thể đắc tội được, đi đến một bước này, đương nhiên là càng
ít địch nhân càng tốt, hơn nữa, đó còn là người sẵn lòng xuất lực bảo vệ mình,
hắn tự nhiên càng không muốn đắc tội, có bệnh mới đi so đo chuyện bị người ta
vứt bỏ lúc trước.
Hướng Lan Huyên liếc mắt khinh bỉ, không vui nói: “Đồ không có khí khái.”
Cũng chỉ như thế, không có nói thêm gì nhiều, bọn hắn đều nhìn chăm chú vào
cái bình đá trên tay Trì Bích Dao, không biết mấy người đi ra sau làm trò gì, tại
sao mỗi người đều ôm theo một cái bình đi ra ngoài.
Dữu Khánh cất lời hỏi, “Trì bảo chủ, cái bình đó của ngươi là cái gì vậy?”
Trì Bích Dao gãi gãi mặt, à một tiếng, không cho là chuyện gì quan trọng: “Cát
phát sáng dưới lòng đất, có chứa đựng linh khí, không biết là thứ gì, gom góp
một ít mang ra ngoài.”
Cách giải thích gần như không có gì khác với đám người Thiên Vũ, mấy người
tức thì quay mặt nhìn nhau, lẽ nào thực sự là mình đã suy nghĩ nhiều?
Hướng Lan Huyên lập tức bồi một câu, “Đựng thứ gì trong đó, ngươi nói cô ta
mở ra nhìn xem chẳng phải sẽ biết ngay sao.”
Dữu Khánh nào dám ép Trì Bích Dao mở ra, sau đó hắn chú ý đến động tác gãi
mặt thường xuyên của Trì Bích Dao, lúc đầu ở trong cảnh đêm hắn còn tưởng
rằng trên mặt cô ta dính vết bẩn gì đó, về sau lại mới phát hiện cô ta đã gãi ra
vết máu, lập tức kinh ngạc hỏi: “Trì bảo chủ, mặt ngươi bị gì vậy?”
Trì Bích Dao lại à một tiếng, “Không có gì, trên mặt ta có chút ngứa mà thôi.”
Đâu chỉ bị ngứa một chút ở trên mặt, toàn thân cô ta đều ngứa ngáy, hơn nữa là
càng ngày càng ngứa, chỉ là dang ở trước mặt người ngoài, cô ta không tiện gãi,
cố kìm nén lại mà thôi.
Nam Trúc nhịn không được chen vào một câu, “Trì bảo chủ, đã gãi chảy máu
luôn rồi, còn gãi nữa sẽ hỏng dung mạo đó.”
Trì Bích Dao nhanh chóng đưa tay sờ sờ mặt mình, nếu không ai nhắc nhở cô ta
thật sự không biết mình đã gãi rách da, bởi vì cô ta không có cảm nhận được
chút gì, chỉ cảm thấy ngứa mà thôi.
Sau khi chính tay sờ thấy vết thương, cô ta cũng không quan tâm lắm, bởi vì cô
ta cho rằng, đây chắc hẳn là hiệu quả của tiên tuyền bắt đầu tác động lên cơ thể,
cơn ngứa này hẳn phải là một phần của quá trình thay đổi cơ thể.
Cô ta không có khả năng nói cho bọn hắn biết sự thật, chỉ hời hợt nói: “Không
sao, về sau bôi chút thuốc là được rồi.”
Bản thân người ta còn không thèm để ý, đám người Dữu Khánh liền không tiện
nói thêm gì nữa.
Nhưng Hướng Lan Huyên lại càng cảm thấy quái lạ hơn, cảm thấy tình trạng
này không giống như chỉ hơi ngứa mà thôi, nữ nhân đều cực kỳ yêu quý dung
mạo của mình, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp.