Không ai có thể trả lời cho gã đó là thứ gì.
Bạch quang thấy đã bị bộc lộ, không có ý định ở lại nữa, cất một tiếng hừ lạnh
rồi lóe lên.
Hướng Lan Huyên đang nhìn chằm chằm quan sát thấy vậy thì không chịu dễ
dàng buông tha, nàng phất tay cách không chụp tới, một luồng pháp lực cường
đại tràn ra, muốn khống chế nó lại.
Nhưng mà pháp lực bình thường hoàn toàn không thể hạn chế luồng bạch quang
đó xuyên qua, chỉ thấy bạch quang lóe lên, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho
thấy có thể ngăn cản được, nó rất dễ dàng lóe lên rồi biến mất, Hướng Lan
Huyên cũng không cảm giác được có bất kỳ va chạm nào, nàng kinh ngạc nhìn
theo.
Hiện trường yên tĩnh một lúc, sau đó nàng cũng nhịn không được quay đầu lại
nhìn đám người Dữu Khánh dò hỏi, “Đó là thứ gì?”
Dù sao mấy người này thường có tiến vào tiên phủ.
Dữu Khánh nhún vai, giang ra hai tay, tỏ ý không biết.
Hướng Lan Huyên nghĩ lại thấy cũng đúng, nếu như bọn hắn biết được, thì đã
không xảy ra tình huống như thế.
Nam Trúc nhìn “Thi thể” Nhất Chi Hoa trong tay mình, cất tiếng lẩm bẩm tự
nói, “Vận may của ta tốt như vậy sao?”
Chính gã cũng không nghĩ tới, chỉ tùy tiện nhặt lên một cành bụi gai, lại trùng
hợp là cành có ẩn giấu thứ khác, gã cảm thấy dường như mình đã đắc tội thứ gì
đó kinh khủng.
Dữu Khánh nghe vậy thì khó chịu nói: “Ngươi gọi đó là vận may ư? Đó là bàn
tay thối, thấy cái gì cũng muốn động vào, vận may của ngươi không tốt thì
không người nào có vận may tốt?”
Nếu không có đụng đâu sờ đó, tự nhiên sẽ không sờ phải, cứ đụng chạm lung
tung như vậy, rõ ràng dù tốt hay xấu, xác suất đụng phải đều sẽ rất cao, gã vậy
mà còn không biết xấu hổ nói rằng vận may của mình tốt.
Hắn có phần tiếc rèn sắt không thành thép, nói hoài mà không được, lỡ như có
nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?
Nam Trúc nghe nói vậy thì cũng có chút bối rối, nhanh chóng vung tay ném bụi
cây đi, và không quên nhắc nhở: “Lúc trước không chỉ một mình ta đánh đập
lão yêu bà này, nghe giọng điệu của nó, hình như là muốn trả thù chúng ta.”
Gã có phần nghĩ tới mà sợ, không ngờ được lão yêu bà đó lại có thể là một tồn
tại sâu không lường được, nghĩ đến việc lúc trước luôn luôn đánh đập người ta,
gã cảm thấy lo sợ bất an.
Hướng Lan Huyên: “Nghe giọng nói chuyện vừa rồi, hình như là giọng nam
nhân.”
Đúng vậy, mọi người đều nghe được, nhưng suy nghĩ lại thì đều không thể lý
giải đó là chuyện gì xảy ra.
Tỉnh táo lại, nhìn kĩ lại thạch đôn chứa tiên tuyền kia, Mục Ngạo Thiết đột
nhiên nói: “Đúng là nguồn tiên tuyền này được chế tạo có phần cẩu thả. Lão
Thập Ngũ, đáng lẽ chúng ta phải sớm nhận ra.”
Dữu Khánh và Nam Trúc nghe ra được ẩn ý nhắc nhở trong lời y nói, nghe vậy
thì cùng nhìn đến, bây giờ nhìn lại, ai nói không phải chứ, bọn hắn là người
từng gặp Địa tuyền, so sánh với hình thức của Địa tuyền, tiên tuyền này quả
thực quá sơ sài, Địa tuyền không có khắc chữ gì để chứng tỏ, mà ở nơi đây thì
giống như rất sợ người khác nhìn không hiểu, còn cố ý khắc lên hai chữ “Thiên
tuyền”, không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại tin vào nó.
“Ai! Lão Cửu, ném hết mấy thứ này vào trong đó thử xem.” Dữu Khánh quay
đầu lại nói với Mục Ngạo Thiết, đồng thời chỉ đến những phần “Thi thể” tơi tả
khác của Nhất Chi Hoa, ý nói đem rất cả mấy thứ này ngâm vào trong chất lỏng
màu xanh ngọc kia.
Nam Trúc xua tay thể hiện không cần thiết, “Thứ có thể ép cho bạch quang đó
phải lộ ra, không cần thử cũng biết đó không phải là thứ gì tốt.”
Dữu Khánh hỏi ngược lại một câu, “Lỡ như không chỉ có một bạch quang thì
sao?”
Nghe được lời này, Hướng Lan Huyên dành cho hắn ánh mắt tán thưởng, phát
hiện thấy chỉ cần tên này không chạm mạch, đầu óc kỳ thực cũng rất tốt, cẩn
thận như cáo.
Nam Trúc vỗ trán, nhận thấy đúng là như vậy, lập tức cùng với Mục Ngạo Thiết
đi vơ vét “Chân tay gãy” của Nhất Chi Hoa khuấy vào trong chất lỏng màu
xanh ngọc kia.
Trong lúc mấy người đang bận rộn, ánh mắt Hướng Lan Huyên lại liếc nhìn
Hướng Chân ở một bên, sau khi hơi chút quan sát, nàng ta làm như rảnh rỗi
không có chuyện gì đi đến gần, rồi cất lời khen ngợi gã ta: “Ngươi rất tốt, trong
lúc mọi người đều rối loạn tâm thần, chỉ có mình ngươi là không hề dao động,
còn có thể bình tĩnh quan sát thấy chữ có vấn đề.”
Nàng ta đang thăm dò, hay nói đúng hơn là đang hoài nghi, nàng lăn lộn tại
trong giới Tu hành cho đến bây giờ, tự có sự nhạy cảm của riêng mình, lúc
trước nàng đã mơ hồ có cảm giác cách phản ứng của người này có gì đó không
thích hợp, hiện tại thì khiến cho nàng càng thêm nghi ngờ.
Đối với lời nói không phải là câu hỏi này, Hướng Chân không có hé răng, và gã
ta cũng không có vẻ gì là tiếp nhận lời khen ngợi cửa đối phương, trước sau vẫn
giống như một khúc gỗ, khiến cho Hướng Lan Huyên thiếu chút nữa đã nổi cáu.
Mà ở tại trước thạch đôn, ba sư huynh đệ bận rộn một hồi, kết quả là đã uổng
phí công sức, không có ép ra được bạch quang nào nữa.
Điều này làm cho vẻ mặt Nam Trúc có phần đắc ý, gã phát hiện thấy vận may
của mình quả thực rất tốt.
Dữu Khánh quyết đoán tìm đến Hướng Lan Huyên, cất lời nhắc nhở: “Đại hành
tẩu, Nhất Chi Hoa nói trong lòng đất này có tiên tuyền, điều này không thể tin
được.”
Đã chứng minh được Nhất Chi Hoa có vấn đề, lời nói của lão yêu bà đương
nhiên không thể tin được, Hướng Lan Huyên gật đầu nói: “Nó đã bị bộc lộ, tiếp
tục dừng lại trong lòng đất này e rằng sẽ có điều bất trắc, mau rời đi thôi.”
Dữu Khánh giương mắt nhìn nàng, hỏi: “Chúng ta xâm nhập sâu vào trong lòng
đất, phía trên đã sụp, làm sao ra ngoài?”
Hướng Lan Huyên liếc nhìn hắn, đùa cợt hỏi: “Ngươi đang cầu ta sao?”
Dữu Khánh chớp chớp mắt, rất muốn nhắc nhở đối phương, ngươi sở dĩ cứu
chúng ta, chẳng phải là bởi vì cảm thấy chúng ta có thể vẫn còn hữu dụng sao?
Tuy nhiên, hắn chỉ có thể đè nén lời này ở trong lòng, không dám nói ra, bộ
dạng rất thành khẩn, gật đầu nói: “Còn mong Đại hành tẩu rộng lòng giúp đỡ,
đưa chúng ta cùng nhau thoát khốn.”
Hướng Lan Huyên mỉm cười, đảo mắt nhìn khung cảnh đẹp như mộng ảo ở
xung quanh, rồi quyết đoán nói: “Đi thôi.”
Nàng vung tay lên, mấy người phân tán các nơi lập tức tựa như quân cờ di
chuyển, không tự chủ được mà dời khỏi vị trí, tập trung lại một chỗ. Nàng
phóng vút lên, ngửa mặt lên cao, tay áo cách không vung vẩy nhanh như khoái
đao, phía trên đỉnh lập tức bị khoét ra một cái lỗ, đá vụn tung tóe rơi xuống.
Mấy người Dữu Khánh được cuốn lên bay theo ở phía sau, một đường xuyên
phá phía trên, thẳng tắp bay lên giữa những âm thanh đá vỡ âm ầm tung tóe.
Cách thoát khốn này lại một lần nữa khiến cho mấy người âm thầm líu lưỡi,
không nói nên lời…
“Chữ này hình như mới được khắc ra.”
Được rảnh rỗi, Ô Ô dần dần bình tĩnh lại rất nhiều, cuối cùng đã có thời gian
rảnh rỗi đi quan sát xung quanh. Khi bay đến cây thạch trụ, cuối cùng gã phát
hiện ra sự khác thường của hai chữ “Thiên tuyền”, gã quay đầu lại báo một câu.
Phượng Kim Kỳ ôm cái bình trong tay đi xem xét khắp nơi trong không gian
này, nghe tiếng thì quay đầu lại nhìn đến.
Thiên Vũ đứng ở trên đống cát màu lam nhạt sắc, nhịn không được một tay đã
nhúng vào nước trong bình đá thử nghiệm hiệu quả, nghe vậy cũng quay đầu lại
nhìn tới.
“Hai chữ này hình như mới được khắc ra.” Ô Ô lại lớn tiếng nhắc nhở lần nữa,
rõ ràng là đang kêu gọi bọn họ đến đây xem.
Phượng Kim Kỳ lập tức bay tới, Thiên Vũ cũng nhanh chóng rút tay ra khỏi
bình, rồi bay tới.
Chỉ cần chú ý quan sát, sẽ không khó để nhận ra hai chữ “Thiên tuyền” này là
cũ hay mới, sắc mặt của mỗi người đều biến đổi trở nên âm trầm và kinh nghi
bất định.
Bọn họ không có ngốc, chữ này là mới được khắc ra, vậy thì thứ được gọi là
tiên tuyền đó, chỉ sợ cũng có vấn đề.
Ba người lần lượt bay xuống, lại lần nữa nhìn chằm chằm vào cối đá đã lâu
không có dấu hiệu tuôn nước ra, kiểm tra kĩ hơn, sắc mặt càng ngày càng khó
coi, lúc này, bọn họ lại lần lượt nghiêng tai lắng nghe, cả ba đều nghe được âm
thanh ầm ầm truyền đến.
“Có người đang đánh nhau?” Thiên Vũ nghi hoặc.
Ô Ô lắc đầu, “Âm thanh đều đặn liên tục, rất có quy luật, không giống như là
tiếng đánh nhau.”
Tiếp tục lắng nghe một chút, bọn họ phát hiện thấy động tĩnh rõ ràng là càng
ngày càng xa, Thiên Vũ khẽ nhếch mày, “Tại đào hướng lên trên, hẳn là có
người đang rời đi.”
Ba người lại quay nhìn cây cột đá kia, nhìn cối đá, rồi nhìn cái bình đá trong tay,
mặc dù đã ý thức được tiên tuyền này rất có thể có vấn đề, nhưng trong lòng
vẫn còn nghi hoặc, cho nên bọn họ không thể dễ dàng vứt bỏ thứ mình cầm
trong tay.
Cuối cùng, ba người đều cầm theo bình đá, lóe lên, bay đi. Bọn họ lần theo
phương hướng phát ra âm thanh để tìm kiếm…