Cả nhóm đi đến một không gian đột nhiên rộng rãi, Hướng Lan Huyên mang
theo mấy người bay đến một chỗ lõm phía trên, ẩn nấp ở đó, âm thầm chờ đợi.
Dữu Khánh nhỏ giọng hỏi: “Là đám người Thiên Vũ sao?”
Hướng Lan Huyên: “Không giống tiếng bước chân của bọn họ. Đừng có ồn ào,
đang đi về phía này.”
Thể hiện cho hắn không nên hỏi nhiều, chỉ cần chờ đợi nhìn xem là được.
Không bao lâu sau, tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, chủ yếu là bởi vì
không gian dưới lòng đất này quá yên tĩnh, chỉ cần có một chút xíu âm thanh là
rất dễ dàng để nghe được.
Theo sự xuất hiện của một đốm ánh sáng nhỏ màu lam nhạt, một bóng người từ
cửa hàng đi ra, dựa vào chút ánh sáng đó, mấy người không cần phải tập trung
nhìn kỹ, liếc mắt liền nhận ra đó là lão yêu bà Nhất Chi Hoa bị Thiên Vũ bắt đi
kia.
Mấy người theo dõi ở phía trên quay mặt nhìn nhau, Hướng Lan Huyên cũng
chớp chớp mắt có phần kinh ngạc. Nhìn thấy lão yêu bà có vẻ đang tìm thứ gì
đó, mọi người liền kiềm chế lại, không có hành động vội vàng.
Lão yêu bà hết nhìn đông tới nhìn tây, trên tay chỉ có một chút ánh sáng, không
nhìn thấy được bao xa, chẳng mấy chốc lão yêu bà đã băng qua không gian rộng
lớn này, đi vào trong lối đi phía đối diện.
Hướng Lan Huyên vốn định một mình đi theo nhìn xem, nhưng lo lắng đám gia
hỏa bên cạnh xảy ra chuyện, nên quyết định thuận tay mang theo.
Một nhóm người chân không chạm đất, lơ lửng trôi đi giống như những bóng
ma, lặng yên không một tiếng động bồng bềnh theo ở phía sau Nhất Chi Hoa,
lại một lần nữa làm cho mấy người Dữu Khánh cảm nhận được cao thủ chân
chính là như thế nào, đương nhiên, ngay cả là cao thủ cấp bậc tiên nhân chân
chính bọn hắn cũng từng thấy qua.
Khi Nhất Chi Hoa đi tới một chỗ ngã rẽ thì nó lại dừng lại, ngửi ngửi và cất
tiếng lẩm bẩm: “Tiên khí ở phía này, phía bên này.”
Vừa nói vừa đi vào con đường bên trái, lẻ loi một mình, quần áo tả tơi, miệng
lẩm bẩm.
Tiếp tục đi tới trước một hồi, cuối con đường phía trước xuất hiện vùng ánh
sáng lam nhạt xán lạn, nó rõ ràng cực kỳ mong chờ, cất bước chạy về phía ánh
sáng.
Sau khi xông vào khu vực ánh sáng, đây lại là một chỗ không gian trong lòng
đất tràn ngập ánh sáng lam nhạt mộng ảo, tương tự như hai nơi xuất hiện lúc
trước, trong hẻm núi cũng chồng chất như núi những đống cát màu lam nhạt tỏa
ra ánh sáng rực rỡ, trong đó cũng có hai chữ “Thiên tuyền”, hai chữ này khắc
trên một cái thạch đôn thiên nhiên hình dạng bất quy tắc, và bên trong khe lõm
trên đỉnh thạch đôn cũng có một vũng chất lỏng xanh ngọc rực rỡ.
Cảnh tượng diễn ra không có gì khác với lần trước nhìn thấy Thiên tuyền, Nhất
Chi Hoa mừng như điên tung người nhảy vọt đến, chạy đến trước thạch đôn, đối
diện với vũng chất lỏng xanh ngọc, kích động đến mức trực tiếp quỳ gối trước
nó, giơ hai tay lên cao, khóc nói: “Đã tìm được rồi, ta đã tìm được rồi, ta đã tìm
thấy tiên tuyền. Lão thân thực sự có nằm mơ cũng không ngờ được, ta vậy mà
lại có cơ hội tiến vào sâu trong nơi Phệ Linh hào thủ hộ. Trời ơi! Lão thân mới
thực sự là người có được tiên duyên a.”
Khóc sướt mướt một hồi, nó lại bắt đầu kích động xắn hai tay áo, định nhúng
tay vào trong chất lỏng màu xanh ngọc để sử dụng, nào ngờ bên tai lại truyền
đến một tiếng “Bụp”.
Lão yêu bà vừa quay đầu lại nhìn, còn chưa kịp thấy rõ là chuyện gì thì đã hét
thảm lên một tiếng “A”, rồi bay ra ngoài.
Nó đã bị đá bay.
Nam Trúc bay cước tung ra một cước, rơi xuống tại trước thạch đôn, nhìn chằm
chằm Nhất Chi Hoa rơi xuống trên mặt đất, hung dữ nói: “Vật của Tiên gia, há
là tiểu yêu như ngươi có thể mơ ước sao? Quả thực là không biết sống chết!”
Trừ Hướng Lan Huyên ra, mấy người còn lại đều phi thân rơi xuống tại trước
thạch đôn, nhìn chất lỏng phát sáng trên đỉnh thạch đôn, hai mắt tỏa sáng.
Hướng Lan Huyên thì mặt đầy vẻ khó thể tin nổi, ngây người tại chỗ, có thể nói
là kinh ngạc sửng sốt, chậm rãi quan sát không gian nơi đây, sau khi khôi phục
lại tinh thần, nàng mới bay vọt đến bên cạnh mấy người, cùng nhau quan sát
vũng tiên tuyền kia.
Nhất Chi Hoa ngã sõng soài trên mặt đất, run rẩy giơ tay áo che mặt lén nhìn
mấy người, có vẻ rất sợ hãi.
Nam Trúc chất vấn, “Lão yêu bà, ngươi không phải đã bị Thiên Vũ bắt đi sao?
Tại sao lại một mình chạy tới nơi này?”
Nhất Chi Hoa buồn bã nói: “Trong lòng đất bị sụp đổ rất dữ dội, bọn họ không
quan tâm nổi đến ta, ném ta lại trong lúc hỗn loạn, chỉ lo tự mình chạy đi, tiểu
yêu hơi tinh thông độn thuật, có thể luồn qua khe hở giữa những tảng đá để chui
thoát ra ngoài.”
Mấy người thoáng nhìn nhau, cảm thấy quả thực có khả năng này, mấy người
bọn hắn cũng đã bị Trì Bích Dao vứt bỏ.
Dữu Khánh đưa ra nghi vấn tiếp theo, “Nhất Chi Hoa, ngươi lại biết được tiên
tuyền ở nơi này sao?”
Nhất Chi Hoa vội vàng sợ hãi che mặt lại, “Không biết, không biết, tiểu yêu thật
sự không biết. Chỉ là tiểu yêu từng có duyên ngửi được tiên khí, có ấn tượng
khắc sâu đối với tiên khí. Vô tình lại ngửi thấy ở đây có tiên khí, lần theo mùi
tìm kiếm thì đến đây.”
“Tiên khí?” Dữu Khánh cau mày.
Nam Trúc cũng kỳ quái hỏi đồng bạn bên cạnh, “Tiên khí là thứ quỷ gì?”
Bọn hắn cũng là người từng gặp qua cấp bậc tiên nhân, cũng từng có dây dưa
vớicấp bậc đó, nhưng thật sự không biết làm sao để ngữi được “Tiên khí”.
Tuy nhiên, câu trả lời đó quả thực phù hợp với hành vi đánh hơi tìm đường của
lão yêu bà, bọn hắn không biết, không có nghĩa là Yêu tu sinh sống tại nơi này
cũng không biết.
Sau khi đại khái đã biết được là chuyện gì xảy ra, bọn hắn cũng không có thời
gian rảnh rỗi để suy nghĩ nhiều về chuyện đó, đã dò hỏi được thông tin đại khái,
sự chú ý của bọn hắn lại nhanh chóng quay trở lại vũng chất lỏng phát sáng
xanh ngọc kia, một loại khát khao bức thiết khiến người ta khó thể bình tĩnh
chậm rãi suy nghĩ kỹ, bọn hắn thậm chí còn không rảnh quan tâm tới đống cát
chứa đựng linh khí màu lam nhạt chất thành đống ở xung quanh.
Tiên tuyền ở trước mắt chính là hiện thực, đối mặt với hiện thực thì phải chấp
nhận hiện thực. Nam Trúc ngửi ngửi chất lỏng màu xanh ngọc đó, gã ngửi thấy
một mùi thơm, rồi bất chợt vung hai tay làm động tác ước lượng dung lượng
bên trong chậu, lại quay nhìn mấy người tại đây, gãi gãi má nói: “Tắm rửa tiên
tuyền, tắm rửa… Chỉ có ít như vậy, chúng ta nhiều người như vậy, chia như thế
nào?”
Lời này đã nhắc nhở Dữu Khánh, hắn lặng lẽ quay đầu lại nhìn Hướng Lan
Huyên đang lộ ra sự hưng phấn trong ánh mắt, thầm nghĩ, có vị này ở đây, còn
chia cái rắm, người ta đồng ý chia sẻ với ngươi ư?
Chuyện này có liên quan đến ẩn tật trong cơ thể bọn hắn, hắn nhanh chóng nghĩ
cách, để xem làm sao có thể thuyết phục được Hướng Lan Huyên.
Hướng Lan Huyên với ánh mắt lộ rõ sự hưng phấn, nhưng không đến mức
không hề hỏi thật giả đã trực tiếp sử dụng, ít nhiều vẫn hỏi một câu nghi vấn,
“Các ngươi xác định đây là tiên tuyền chứ?”
Xét về sự hiểu biết đối với tiên phủ, nàng tự nhận không thể so được với mấy
người Dữu Khánh.
Nhất Chi Hoa ngã trên mặt đất lăn người đứng lên, vội vàng đi tới, “Tiểu yêu
tình nguyện giúp chư vị cao nhân thử xem thật giả.”
Đôi mắt toát ra vẻ cực kỳ khát vọng, nhưng trước mắt chợt hoa lên, Nam Trúc
trực tiếp vung nắm đấm đánh ra, nện lên trên mặt lạo yêu bà.
Rầm! Nhất Chi Hoa bị một quyền hạ gục ngay tại chỗ.
Nam Trúc không có dễ dàng buông tha, đi tới lại nhấc chân tung mấy cú đá, vừa
đá vừa mắng, “Nhát gan sợ chết, lại còn dám có một bụng tâm tư. Ngươi cũng
xứng khinh nhờn tiên tuyền ư? Ngươi xứng ư, xứng ư…”
Sở dĩ có một trận đánh dữ dội này là bởi vì có liên quan đến chiếc hắc hồ lô bên
hông gã, đương nhiên cũng là đang bắt nạt kẻ yếu, gặp phải cường giả gã chỉ có
thể nén giận. Bắt nạt kẻ yếu sợ hãi cường giả là bản tính của con người.
Nhìn thấy Nhất Chi Hoa bị đánh kêu gào thảm thiết, Dữu Khánh không có ý
định ngăn cản, lúc trước hắn đã muốn giết chết Nhất Chi Hoa.
Hướng Lan Huyên chợt lên tiếng ngăn cản, nói: “Đủ rồi đó, giữ nó lại giúp
chúng ta hiểu rõ tình hình nơi đây hữu dụng hơn.”
Lúc này Nam Trúc mới dừng tay lại, còn Nhất Chi Hoa miệng phun ra máu tươi
xanh lục thì đã là hơi thở thoi thóp, trong ánh mắt vô lực của lão yêu bà nhìn về
phía Nam Trúc rõ ràng có vẻ không hiểu, không biết vì sao người này lại không
thân thiện với mình như thế.
Sự chú ý của mấy người lại rất nhanh tập trung vào vũng chất lỏng xanh ngọc
kia.
Hướng Lan Huyên đảo mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Theo lô gic, hoàn cảnh
nơi này chắc hẳn không phải là tạm thời làm giả ra.”
Mục Ngạo Thiết đột nhiên tiến tới, “Để ta thử xem.”
Y duỗi một ngón tay tới, chậm rãi đưa vào trong chất lỏng màu xanh ngọc đó,
không có ai phản đối hành động của y, ít nhất mấy người Dữu Khánh là sẽ
không cho rằng y muốn chiếm lợi, hoặc ít nhất bọn hắn cảm thấy để cho y
chiếm lấy chút lợi này cũng không phải là chuyện gì to tát, thái độ hoàn toàn
khác hẳn đối với Nhất Chi Hoa.
Đương nhiên, cũng là vì bọn hắn không cho rằng sẽ có nguy hiểm gì, lý lẽ cũng
giống như Hướng Lan Huyên đã nói, cảm thấy nơi này không thể là giả.
Đột nhiên, một tay từ phía sau vươn tới, có người tiến đến, một tay vỗ vỗ vào
vai Mục Ngạo Thiết.