Bán Tiên

Chương 1142: Tiên tuyền (2)




Bọn họ cũng không nghĩ tới, một lão yêu bà trông nhát gan như vậy, với một

chút tu vi như vậy mà lại dám chạy trốn ngay dưới mí mắt bọn họ.

Ngay cả Phượng Kim Kỳ cũng không thể không cất lời cảm thán, “Bộ dạng rất

nhát gan của lão yêu bà đó, thật là có tính lừa dối.”

Như lời ông ta đã nói lúc trước, chuyện đã xảy ra rồi, không thể làm gì được

nữa, mà bọn họ lại không nỡ rời khỏi nơi này, nên chỉ có thể tiếp tục chờ đợi…

Ở sâu trong lòng đất tối tăm, Trì Bích Dao lẻ loi một mình tay cầm một chút

ánh sáng tiến về phía trước. Cô ta không chỉ không nghĩ cách đi ra ngoài, trái lại

còn tiếp tục một mình tiến sâu hơn vào trong lòng đất để tìm kiếm.

Cô ta cho rằng, nếu như tiên tuyền ở tại phía dưới, tình trạng thông đạo trong

lòng đất này rất phức tạp, bên kia nhiều hơn mấy người chưa chắc đã có thể tìm

được trước, một mình cô ta cũng chưa hẳn sẽ tìm ra sau, dù sao mọi người đều

không biết gì về tình hình trong lòng đất này, nhiều khả năng cần phải dựa vào

vận may.

Cho nên, cô ta không có khả năng dễ dàng từ bỏ.

Bỗng nhiên, vành tai cô ta khẽ nhúc nhích, dường như nghe được một chút tiếng

bước chân vụn vặt, cô ta lật tay che giấu ánh sáng Huỳnh thạch cầm trên tay,

trong nháy mắt, tất cả ánh sáng trước mặt biến mất, cô ta thi pháp dò đường, lần

mò tiến dần về phía phát ra tiếng bước chân.

Khi đi đến một chỗ ngã giao, cô ta áp sát người giấu mình tại bên vách đá, bởi

vì tiếng bước chân đã đến rất gần.

Rất nhanh, có một chút ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện, một bóng người nâng một

ít hạt phát ra ánh sáng xanh lam nhạt trong lòng bàn tay để rọi sáng, nương theo

ánh sáng nhạt đó, Trì Bích Dao nhìn thấy được khuôn mặt người đi đến và cũng

rất dễ dàng nhận ra được, đó chính là lão yêu bà Nhất Chi Hoa.

Trì Bích Dao đang cảm thấy ngạc nhiên, lão yêu bà này không phải đã bị Thiên

Vũ bắt theo ư, tại sao lại xuất hiện tại nơi này, chợt thấy lão yêu bà đứng tại ngã

rẽ mấp máy mũi ngửi ngửi hai bên như tìm kiếm gì đó, cuối cùng lẩm bẩm một

câu, “Phía bên này, tiên khí phía bên này.”

Nói xong liền cất bước tiếp tục đi theo con đường bên phải.

Vốn định chờ cho lão yêu bà xông tới trước mặt, hoặc mình ra tay bắt lại thẩm

vấn, hỏi xem tình hình, Trì Bích Dao nghe vậy thì dừng lại, không có đánh rắn

động cỏ, mà lặng lẽ đi theo phía sau.

Sau khi đi được một lúc, cuối cùng phía trước xuất hiện một vùng ánh sáng màu

lam nhạt xán lạn, tâm tình của lão yêu bà Nhất Chi Hoa trở nên kích động,

nhanh chóng xông đến.

Chẳng mấy chốc, lão yêu bà đã xông tới một chỗ có khung cảnh tương tự như

chỗ mấy người Thiên Vũ xông vào, trong khe rãnh chất đầy như núi những hạt

cát màu lam nhạt chứa đựng linh khí, và cũng có hai chữ “Thiên tuyền”, nhưng

ở đây, hai chữ đó được khắc ở trên vách đá.

Trong lỗ lõm như cái cối ở dưới vách đá cũng có một vũng chất lỏng tỏa áng

sáng xanh ngọc.

Nhất Chi Hoa lắc mình bay xuống, như điên cuồng mà vội vã lao đến trước cối

đá, nhìn vũng chất lỏng xanh ngọc đó, kích động đến mức trực tiếp quỳ gối

xuống trước mặt nó, giơ cao cánh tay, khóc rống lên: “Tìm được rồi, tìm được

rồi! Ta đã tìm được tiên tuyền! Lão thân thực sự có nằm mơ cũng nghĩ không ra

a, đời này, ta lại có được cơ hội tiến vào sâu trong nơi được Phệ Linh hào thủ

hộ. Trời ơi! Lão thân mới thực sự là người có được tiên duyên a.”

Khóc một hồi xong, lão yêu bà lại kích động đứng lên, xắn hai tay áo, như thể

sắp dùng hai tay bốc nước lên rửa mặt.

Đột nhiên, có tiếng cười nhạt truyền đến, “Ngươi suy nghĩ nhiều, đây không

phải là tiên duyên của ngươi, bỏ đôi tay bẩn của ngươi ra đi.”

Nhất Chi Hoa ngẩn người, quay nhìn lại, nhìn thấy Trì Bích Dao ở tại bên cạnh,

đang tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, tức thì giật mình, khẩn trương lui về phía sau

mấy bước, lại nhấc tay áo lên che nửa khuôn mặt, “Ngươi ngươi ngươi, ngươi

không phải đã bị sụp đổ chôn vùi rồi sao?”

Trì Bích Dao không để ý tới, ép hỏi: “Ngươi không phải đã bị tên gia hỏa mặc

áo khoác đen bắt đi rồi sao? Tại sao lại xuất hiện một mình ở nơi này?”

Nhất Chi Hoa run giọng đáp: “Lòng đất sụp đổ quá dữ dội, bọn họ không quan

tâm nổi ta, ném ta lại trong lúc hỗn loạn, chỉ lo bỏ chạy, tiểu yêu hơi tinh thông

độn thuật, có thể luồn lách qua giữa các khe hở tảng đá chui qua.”

Trì Bích Dao hỏi tiếp: “Người làm sao lại có biện pháp tìm được tới nơi này?”

Nhất Chi Hoa giấu mặt ở phía sau tay áo, lo lắng lắc đầu: “Tiểu yêu cũng không

có biện pháp gì, chẳng qua là từng ngửi được tiên khí, có khắc sâu ấn tượng với

tiên khí, trong lúc tình cờ lại ngửi được ở đây có tiên khí, cho nên lần theo mùi

vị để tìm tới đây.”

Trì Bích Dao nở nụ cười, hỏi: “Vậy thứ này rốt cuộc là uống, hay là tắm rửa?”

Nhất Chi Hoa; “Tiểu yêu nghe nói là dùng để tắm rửa.”

Trì Bích Dao ngẩng đầu nhìn hai chữ “Thiên tuyền” khắc trên vách đá, lại quay

nhìn vũng chất lỏng màu xanh ngọc trong cối đá, hai mắt lần nữa lấp lóe nét dị

dạng, hỏi: “Đây là tiên tuyền sau khi tắm rửa có thể được trường sinh ư?”

Nhất Chi Hoa đột nhiên bỏ tay áo xuống, vội vàng áp sát vào cối đá và nói:

“Không biết thật giả, e rằng tổn thương đến quý thể, cao nhân cứ để cho tiểu

yêu tới thử trước một lần giúp ngài phân biệt thật giả.”

“Cút ra!” Trì Bích Dao mắng một tiếng, trực tiếp vung tay áo quét nó bay ra

ngoài mấy trượng, chỉ với số lượng cỡ chừng chậu rửa mặt ở trước mắt, làm sao

có thể chia sẻ với người khác, đặc biệt còn là một con yêu quái như thế này.

Về phần thật giả, cô ta nhìn khung cảnh xán lạn, lung linh như mộng ảo nơi này,

căn cứ vào tình huống sau khi bọn họ tiến vào tiên phủ này để phán đoán, chắc

hẳn không có kẻ nào kịp tới lòng đất này để làm ra đồ giả như thế này.

Nhất Chi Hoa vừa lăn vừa bò đứng lên, có vẻ sợ đến quá sức, vâng vâng dạ dạ

đáp lời mắng của đối phương, rồi định cút ra ngoài giữ mạng.

Nhưng Trì Bích Dao lạnh lùng quét mắt nhìn tới, làm sao có thể để cho nó bộc

lộ tin tức, đột nhiên cách không đánh ra một chưởng.

Với tu vi của cô ta, Nhất Chi Hoa chỉ có cảnh giới Cao võ, làm sao có thể chống

lại được, nó dùng hết toàn bộ tu vi cũng không thể ngăn cản được một kích.

Bụp! Nhất Chi Hoa không kịp phát ra bất kỳ một tiếng kêu thảm nào, tứ phân

ngũ liệt ngay tại chỗ, rất nhanh liền hiện ra nguyên hình, biến thành một đám

bụi gai tan nát thành mảnh nhỏ.

Nhất chiêu diệt sát xong, ánh mắt Trì Bích Dao quay trở lại chất lỏng tỏa sáng

màu xanh ngọc trong cối đá, lúc này mới chân chính bộc lộ ra bộ dạng cực kỳ

vui mừng, mừng đến run rẩy, không nghĩ tới mình lại có được cơ duyên lớn như

vậy.

Tuy nhiên cô ta vẫn còn chưa đến mức hoàn toàn mất khống chế tâm tình, cô ta

biết những người khác cũng đang tìm kiếm tiên tuyền, để lâu dài e rằng đêm dài

lắm mộng.

Trước tiên, cô ta vươn ngón tay vào trong chất lỏng màu xanh ngọc, thử xem có

điều gì khác thường hay không, khi cảm thấy không sao, cô ta lại rất nhanh

quan sát xung quanh một vòng, sau đó nhanh chóng cởi bỏ quần áo, nhanh

chóng cởi sạch không còn một mảnh, da trắng trẻo mịn màng như ngọc, cơ thể

đầy đặn, với những đường cong nổi bật, vóc dáng thướt tha uyển chuyển, đáng

tiếc không có ai thưởng thức cảnh xuân này, chỉ có tự cô ta tự khen chính mình.

Cô ta thi pháp khua tay vẫy một cái, chất lỏng xanh ngọc trong cối đá bay lên

thành một dòng, giội xuống đỉnh đầu cô ta, rồi chảy xuôi xuống, rất nhanh liền

hình thành một tầng mỏng manh, bao bọc cả người cô ta vào trong đó.

Thực sự là lượng tiên tuyền này có hạn, muốn tắm rửa thì đây là một biện pháp

rất tốt.

Mà khi tiên tuyền đã bao phủ toàn thân cô ta, tại thời điểm cô ta hơi nhắm mắt

cảm nhận, trong đống bụi gai cách ngoài mười trượng đột nhiên trồi lên một

đám ánh sáng trắng, hiện ra lặng yên không một tiếng động, rồi lại lặng yên lóe

lên biến mất tại trong đường đi tới.

Trì Bích Dao ở trong lớp chất lỏng bao phủ không hề phát hiện…

Một nơi khác ở sâu dưới lòng đất, đám người Dữu Khánh cũng đang tiếp tục

tiến tới trước tìm kiếm, trên tay bọn hắn đều cầm Huỳnh thạch, chỉ có Hướng

Lan Huyên khoanh tay đi tay không theo ở phía sau quan sát bọn họ.

Trong lúc đang đi tới, Hướng Lan Huyên đột nhiên vung tay áo tung ra một

luồng kình phong phất tới mấy người phía trước.

Đám người Dữu Khánh lập tức quay đầu lại, nhìn nàng với vẻ mặt không hiểu.

Hướng Lan Huyên không nói gì, nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu, biểu thị có người

đang đến, ra dấu cho bọn hắn tắt ánh sáng trên tay.

Mấy người âm thầm rùng mình, nhanh chóng làm theo, rất nhanh, tất cả liền

chìm vào trong bóng tối.

Hướng Lan Huyên thi pháp mang theo bọn họ nhẹ nhàng lướt đến kiểm tra.