Không gian trong lòng đất tràn ngập ánh sáng lam nhạt xán lạn đẹp đến mức hư
ảo, một vũng nước ánh sáng màu xanh ngọc giống như là một viên ngọc lục bảo
điểm xuyết trong đó, cảnh tượng tựa như mộng ảo.
Mọi người đã không còn chú ý đến những thứ khác, trong mắt họ chỉ có một
vũng nước xanh ngọc kia.
Bị xách tại trên tay Thiên Vũ, Nhất Chi Hoa lộ ra nửa khuôn mặt từ phía sau
ống tay áo, lặng lẽ quan sát biểu cảm và phản ứng của mấy người, rồi đột nhiên
nó bị kéo đi, bị Thiên Vũ xách theo bay đi. Ánh mắt của Ô Ô và Phượng Kim
Kỳ cùng dõi theo, rồi bọn họ cũng nhanh chóng bay đi theo.
Mấy người không quan tâm gì nữa, bay thẳng vào trong hẻm núi, hạ xuống
trước cây cột đá kia.
Sau khi hạ xuống, bọn họ nhìn nhìn đôi chân bị trũng xuống, phát hiện thấy
giống như mình đang đạp trên một đống cát, không biết những hạt xanh lam
nhạt chứa đựng linh khí này rốt cuộc là thứ gì, vì sao lại chồng chất như núi tại
chỗ này.
Tại khoảng thời gian lúc trước, vấn đề này có thể là một vấn đề, nhưng vào lúc
này, bọn họ không quan tâm tới nữa.
Bọn họ có thể bất chấp tất cả, thậm chí còn không thèm quan sát hoàn cảnh nơi
đây xem có ẩn giấu nguy hiểm gì hay không, rất sợ mình bị chậm hơn người
khác một bước, gấp gáp nhảy xuống, ngoại trừ vũng tiên tuyền kia ra, giờ phút
này, ở trong mắt bọn họ không còn thứ gì khác nữa.
Điều duy nhất có thể khiến cho cả ba bọn họ lo ngại chính là sự lo ngại lẫn
nhau.
Bởi vì vũng nước được gọi là tiên tuyền đó thực sự quá ít, chỉ có một chút ở
trong một cái hõm tương tự cối đá tự nhiên phía dưới thạch trụ, lượng nước suối
ước chừng chỉ nhiều hơn chậu rửa mặt một chút. Tắm rửa tiên tuyền ư? Một
người tắm còn không đủ, nếu cả ba người đều tắm, làm sao tắm được chứ?
Ba người bọn họ cảm thấy may mắn vì hai nữa nhân Hướng Lan Huyên và Trì
Bích Dao kia không cùng đi theo, nếu không, sẽ càng khó để phân chia.
Thiên Vũ thúc tay vào Nhất Chi Hoa, chất vấn: “Đây là vũng tiên tuyền đó
sao?”
Hỏi xong liền cảm thấy mình đã hỏi thừa, cảm thấy câu hỏi này của mình quá
vô ích.
Quả nhiên, Nhất Chi Hoa lắc đầu đáp: “Tiểu yêu cũng chưa từng nhìn thấy,
không biết có phải hay không. Nhưng tiểu yêu nguyện giúp chư vị cao nhân do
xét thật giả trước.”
Lúc này, lão yêu bà đã buông ống tay áo luôn che che giấu giấu xuống, ánh mắt
nhìn về phía tiên tuyền tràn đầy vẻ thèm muốn.
Thiên Vũ vừa nhìn thấy bộ dạng thèm thuồng của nó thì phát cáu, trực tiếp phất
tay vứt lão yêu bà vào trong đống hạt màu lam nhạt ở phía sau, bùm, đống hạt
bắn tung tóe.
Ý tứ rất đơn giản, không có chuyện của ngươi?
Một thứ quý giá như vậy, và chỉ có một chút như thế, lại đến lượt ngươi lãng phí
hay sao?
Nếu như đã tìm được tiên tuyền, nghĩa là dùng xong rồi thì có thể vứt bỏ, bây
giờ không có trực tiếp giết chết diệt khẩu đã là khai ân.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là tạm thời chưa giết mà thôi, còn về sau có giết hay
không thì phải nhìn xem tình huống như thế nào.
Ô Ô hỏi Phượng Kim Kỳ, “Phượng huynh, nếu đây thực sự là tiên tuyền, vậy
thứ này rốt cuộc là uống, hay là tắm?”
Phượng Kim Kỳ ngập ngừng, ông ta cũng không rõ ràng lắm. Lúc này, Nhất
Chi Hoa ở phía sau mấy người lại chen vào nói: “Không thể uống, tiểu yêu đã
sớm nghe nói, nó dùng để tắm rửa tẩy thân.”
Một câu nói đó khiến cho bầu không khí giữa ba người trở nên trầm trọng, nếu
như là dùng để uống, vậy thì số lượng như vậy cũng đủ nhiều cho mọi người
chia nhau, cũng đủ cho mọi người uống no một trận, nhưng nếu là để tắm rửa
thì quá ít, nhiều nhất chỉ đủ để ba người thoa lên thân thể, mà bản thể của hai vị
Yêu tu lại không nhỏ.
Gặp phải loại tình huống này, tự nhiên là người nào có thực lực cao nhất, người
đó chiếm được.
Nhưng vấn đề lớn nhất hiện tại là, với thực lực của ba người bọn họ, một khi ra
tay đánh nhau, đúng là có thể phân rõ biệt cao thấp, nhưng chênh lệch thực lực
không tới mức độ đặc biệt quá xa. Đừng nói là người của Thiên Lưu sơn ghê
gớm như thế nào, nếu thật sự luận về thực lực cá nhân, tộc trưởng Phượng tộc
cũng không phải kẻ ăn chay, cũng là người có số má trong cảnh giới Cao
Huyền.
Tranh đoạt đến khi đỏ mắt, ta không chiếm được, cũng đủ để làm cho mọi
người đều đừng nghĩ lấy được gì tốt.
Ba người đắn đo e ngại lẫn nhau, mỗi người đều có ý nghĩ riêng, một lúc sau,
Phượng Kim Kỳ lên tiếng, “Nơi này là Thánh địa của Phượng tộc ta.”
Thiên Vũ lập tức tiếp lời: “Ngươi thử gọi nó một tiếng, xem nó có nghe lời hay
không.”
Phượng Kim Kỳ không có phản ứng gì nhiều, tiếp tục bình tĩnh nói: “Hồi đó ta
không biết trời cao đất rộng, thách thức Phán quan, chịu đựng một kích của hắn,
sinh cơ thân thể suy yếu. Các ngươi chắc hẳn cũng biết, ta thực sự rất cần dùng
tiên tuyền để loại bỏ sự hành hạ về thể xác.”
Rất rõ ràng, tộc trưởng Phượng tộc vốn bình thường phủ tấm da thú lim dim
ngủ cả ngày, tựa như không quan tâm đến bất cứ điều gì, bây giờ đã không thể
không quan tâm, dục vọng đã bị đốt cháy lên, không thể bình tĩnh được nữa.
Ô Ô: “Điều đó có liên quan gì với chúng ta?”
Phượng Kim Kỳ: “Lúc trước các ngươi bị Phệ Linh hào tấn công, ta đã cứu
mạng các ngươi.”
Thiên Vũ: “Phượng huynh, không ai cầu ngươi cứu, cũng không phải vì ngươi
có lòng hảo tâm muốn cứu chúng ta, ngươi nói những lời này không có bất kỳ ý
nghĩa gì.” Hắn nhìn về phía Ô Ô, “Nhị ca, ta bảo vệ tiên tuyền, hắn không phải
là đối thủ của ngươi.”
Ý tứ rất đơn giản, nói Ô Ô giải quyết Phượng Kim Kỳ đi.
Phượng Kim Kỳ thần sắc căng thẳng, hừ lạnh nói: “Không có Đinh Giáp Thanh
ở đây, ngươi cho rằng chúng ta sợ các ngươi hay sao?”
Ô Ô không có nghe theo đề nghị của lão Tam, mà đưa ra ý kiến riêng của mình,
“Không cần phải ngọc thạch câu phần, mọi người đều có thể nhận được lợi ích
mới là kết quả tốt nhất. Nếu đã là tuyền, vậy thì nó còn sẽ tuôn ra, chỉ cần có thể
xác định kết quả này, đơn giản chỉ là vấn đề người nào dùng trước người nào sử
dụng sau, hoặc là đợi cho nước suối đầy lại, rồi lần lượt chia đều cho đến khi
mọi người đều có đủ số lượng, như vậy chẳng phải được rồi sao?”
Phượng Kim Kỳ trầm mặc một hồi, nhượng bộ nói: “Có thể.”
Thiên Vũ suy nghĩ một chút, “Nên chia đều trước đi.”
Không ai phản đối, vì vậy ba người đồng thời cách không xuất thủ chụp tới,
phần chất lỏng màu xanh ngọc ở trong chiếc cối đá kia được bọn họ hữu hảo
chia ra thành ba phần như nhau, biến thành ba khối cầu chất lỏng màu xanh
ngọc bay đến trước mặt ba người.
Ô Ô bỗng giơ vuốt cách không chụp về phía cột đá, lấy ra một khối đá cùng
chất liệu với cối đá, lăng không thi pháp cắt gọt, chẳng mấy chốc liền chế tạo ra
bình bằng đá, gã thả khối chất lỏng xanh ngọc đó vào trong.
Thiên Vũ và Phượng Kim Kỳ thấy vậy thì học theo.
Bọn họ cầm bình đá vào trong tay, sau đó ba người tiến đến trước cối đá, quan
sát, phát hiện thấy dưới đáy hình như lại có tích tụ một chút chất lỏng, cũng
không biết là từ bên dưới tuôn lên, hay là phần còn sót lại trên vách đá chảy
xuống.
Trong lúc ba người đang kiên nhẫn quan sát và chờ đợi, Thiên Vũ đột nhiên ý
thức được cái gì đó, y bất chợt quay đầu lại nhìn, phát hiện thấy lão yêu bà Nhất
Chi Hoa bị y ném ra nằm trên đống hạt màu lam nhạt lúc này đã không thấy đâu
nữa.
Y lắc mình lướt đến trên đống hạt, thi pháp lật tung một vùng lớn đống hạt lên,
nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Nhất Chi Hoa ở đâu, hiển nhiên, nó đã
nhân cơ hội bọn họ đang tập trung phân chia tiên tuyền để chạy thoát.
Ô Ô: “Nó vậy mà lại có thể im lặng không một tiếng động chạy thoát ngay phía
dưới mí mắt chúng ta. Tên tiểu yêu này coi như có chút bản lĩnh.”
Phượng Kim Kỳ trấn an một câu, “Quên đi, chạy cũng đã chạy rồi, còn có thể
làm gì nữa.”
Thiên Vũ: “Bản thân tên tiểu yêu đó thì không có gì đáng ngại, chỉ sợ nó đi ra
ngoài nói lung tung. Quỷ mới biết rõ bên trong tiên phủ này còn tồn tại thứ gì,
hơn nữa, vị Đại tộc trưởng của các ngươi cũng đã tiến vào. Nếu kinh động đến
vị ‘Tri Linh đại thánh’ đó thì thật phiền phức. Nếu biết sớm, ta nên làm thịt nó
trước cho rồi.”
Cho dù bọn họ thu được tiên tuyền, sau đó có được trường sinh, nhưng không
có nghĩa là bọn họ đạt được tăng trưởng về mặt tu vi và thực lực, ngoại lực
cường đại vẫn có thể làm gián đoạn quá trình trường sinh của bọn họ.
Nghe y nói như thế, Phượng Kim Kỳ và Ô Ô cũng trở nên thận trọng, cả hai đều
lướt đến, hỗ trợ y lục soát lại lần nữa. Kết quả vẫn không tìm được, bọn họ đều
cảm nhận sâu sắc vừa rồi quả thực đã quá bất cẩn.