Ngay khi một đám người vừa lướt vào trong hang động, gần như đồng thời nghe
được âm thanh ầm ầm sụp đổ vang lên phía sau, tất cả mọi thứ trước mắt tựa
như đều đang rung động.
Mấy người Nam Trúc có lẽ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Dữu Khánh
biết rất rõ, hẳn là kết quả sau khi ngọn núi lớn được nâng lên kia bị buông ra.
Bọn hắn chỉ nghe thấy một âm thanh chấn động rất lớn, nhưng không biết rằng
lực xung kích của luồng không khí bị đè ép tràn ra mạnh như thế nào.
Bọn hắn cũng không thể cảm nhận được lục tác động cường đại đó, bởi vì bọn
hắn đều được Hướng Lan Huyên thi pháp bảo vệ, lực xung kích cường đại đó
không xông xuyên phá được tầng phòng ngự của Hướng Lan Huyên.
Sau khi hơi ổn định lại tinh thần, bọn họ mới biết được mình đã được Hướng
Lan Huyên cứu, tất cả bọn họ đều được một lực lượng vô hình nâng đỡ trôi đi
trong khoảng không. Nhờ ánh sáng Huỳnh thạch trong tay, có thể nhìn thấy
Hướng Lan Huyên đang thi pháp mang theo bọn họ luồn lách xuyên qua các lối
đi vẫn đang sụp đổ trong lòng đất, cảnh tượng nhìn thấy trong quá trình di
chuyển khiến mấy người kinh tâm động phách.
Phía trước rõ ràng đã bị phong tỏa, nhưng Hướng Lan Huyên lại mang theo bọn
họ đi tới thông suốt như không có gì trở ngại.
Những tảng đá ngăn chặn đường đi ào ào lật tung, dồn dập bay về phía Hướng
Lan Huyên, khi tới gần thì giống như đụng phải một tầng che chắn vòm cung vô
hình, chủ động tách ra thành hai dòng trên dưới và trượt qua, những khối đá lớn
thì trực tiếp bị lực lượng vô hình nghiền ép nổ vỡ sau đó tách ra, tất cả đều trượt
bay ra phía sau và rơi xuống chồng chất phía sau nhóm người.
Và không phải chỉ có giải tỏa thông đạo bị phong tỏa đơn giản như vậy, nương
theo ánh sáng của Huỳnh thạch, bọn hắn còn có thể nhìn thấy phần lớn phía trên
và hai bên thông đạo cũng đã sụp đổ. Hay nói cách khác, Hướng Lan Huyên
không chỉ mở ra lại lối đi, mà trong quá trình rất nhanh đi tới này, kỳ thực nàng
vẫn luôn một mực thi pháp chống đỡ xung quanh, tránh bị sụp đổ xuống.
Quay đầu nhìn lại là có thể nhìn thấy, những nơi bọn hắn vừa đi qua đang liên
tục không ngừng sụp đổ xuống.
Mấy người cũng không biết đã đi được bao xa, dù sao, sau khi xông vào thông
đạo chưa sụp đổ, bọn hắn lại tiếp tục bay nhanh một khoảng cách. Khi đi tới
một không gian khá lớn, Hướng Lan Huyên mới vung tay áo lên, thả người
xuống, dừng lại.
Xoay người nhìn lại hướng vừa đi tới, trong lòng mấy người Dữu Khánh vẫn
còn cảm thấy sợ hãi.
Khi trong lòng đất sụp đổ, tốc độ ngọn núi trầm xuống, nói thì chậm, kỳ thực
quá trình diễn ra rất nhanh, chỉ trong mấy cái nháy mắt, người của các thế lực
đã thoát đi hết. Nói cách khác, tại trước khi Hướng Lan Huyên xuất thủ cứu
giúp, bọn hắn phải trải qua nỗi kinh hồn sinh tử, nỗi sợ hãi và vùng vẫy trong
tuyệt vọng dù chỉ chốc lát, nhưng sợ rằng cả đời này cũng không thể quên được.
Nguyên nhân chính là vì như thế, bọn hắn quay lại nhìn Hướng Lan Huyên,
lòng biết ơn thực sự xuất phát từ tận đáy lòng.
Mấy sư huynh đệ thoáng chạm ánh mắt nhau, rồi ba người mặc y phục da thú
đồng thời chắp tay khom người cảm tạ, “Cảm tạ Hướng Đại hành tẩu ra tay cứu
giúp.”
Hướng Chân thì đứng yên ở một bên, có vẻ không chút động lòng, dường như
không có ý định cảm tạ Hướng Lan Huyên.
Mà Hướng Lan Huyên thì hồi lâu vẫn không có đáp lại. Dữu Khánh ngẩng đầu
nhìn, liền thấy đối phương đang như cười như không nhìn mình, không biết là
có ý gì.
Hắn đang định cất lời, Hướng Lan Huyên đã nói, “Thực ra, nếu ta không cứu
các ngươi, hẳn là sẽ có người khác cứu.”
Mấy người quay mặt nhìn nhau, đều không hiểu được, Nam Trúc thử hỏi:
“Không biết người Đại hành tẩu nói tới là ai?”
Hướng Lan Huyên hất hất cằm về phía Dữu Khánh, “Hắn biết rõ, ngươi hỏi hắn
đi.”
Mấy người cùng nhau đồng loạt nhìn về phía Dữu Khánh, còn Dữu Khánh thì
vẻ mặt mờ mịt, Nam Trúc hỏi: “Lão Thập Ngũ, còn có người nào bọn ta không
biết sao? Người nào vậy?”
“Không có a!” Dữu Khánh giang hai tay ra, rồi quay sang chắp tay thỉnh giáo
Hướng Lan Huyên, “Không biết người Đại hành tẩu nói tới là ai, xin vui lòng
nói rõ.”
Hướng Lan Huyên vẻ mặt tiếu ý nồng đậm, “Bảo chủ Vạn Hoa bảo, Trì Bích
Dao, không phải cô ta muốn dẫn ngươi đi nối lại tình xưa với đồ đệ của Lạc
Vân Phinh sao? Tự nhiên là sẽ cứu ngươi.”
“A! Người mà Đại hành tẩu nói tới chính là cô ta sao?” Nam Trúc cười ha hả,
xua tay nói: “Đừng nói nữa, cô ta đã ném lại chúng ta, trực tiếp bỏ chạy rồi.”
Hướng Lan Huyên có vẻ rất kinh ngạc, “Không thể nào, không phải cô ta luôn
thể hiện sẽ bảo hộ các ngươi sao? Không phải cô ta đã nói sẽ bảo vệ các ngươi
được an toàn sao?”
Nàng ta là đã biết rõ vẫn còn cố hỏi, thực ra, phía sau chuyện Trì Bích Dao lúc
đó không thể mang theo mấy người thoát thân, tình thế nguy cấp tất nhiên là
nguyên nhân trọng yếu, nhưng trên thực tế, còn có cả công lao âm thầm động
tay động chân của nàng, là nàng nắm bắt thời cơ hành động, âm thầm tạo ra vụ
sụp đổ đúng lúc để ngăn chặn Trì Bích Dao mang theo mấy người chạy trốn.
Nói chung, trong tình huống nguy cấp như vậy, Trì Bích Dao chỉ cần vẫn mang
theo bọn hắn, nàng ta sẽ âm thầm cản tay.
Ai bảo Trì Bích Dao ở bên ngoài lớn tiếng trâng tráo, làm ra vẻ muốn giúp cho
người khác hoàn thành chuyện tốt, lại còn lấy Địa sư ra để chèn ép nàng. Nàng
biết rõ tâm ý của Địa sư và hoàng hậu Ân quốc thì thế nào chứ, không dám làm
gì công khai, nhưng chẳng lẽ còn không dám âm thầm động tay động chân sao?
Nàng không quen nhìn kiểu thích xen vào việc người khác của Trì Bích Dao,
nàng muốn nhìn xem Trì Bích Dao lấy bản lĩnh đâu ra để xen vào việc của
người khác.
Nàng chính là muốn tạo ra tình thế nguy cấp, dùng hoàn cảnh hung hiểm để thử
thách lòng người, để cho đám người Dữu Khánh thấy rõ bộ mặt thật của ả tiện
nhân Trì Bích Dao thích xen vào việc của người khác kia, để cho đám người
Dữu Khánh biết, nghe theo Trì Bích Dao thì có ích lợi gì hay không.
Nào ngờ Trì Bích Dao ngay lần đầu đã không chịu nổi thử thách, mới vừa gặp
khó khăn liền lập tức bỏ mặc bọn hắn, bỏ chạy trước.
Nam Trúc nghe vậy thì than thở: “Đại hành tẩu, có lẽ ngài không nhìn thấy.” Gã
lắc đầu, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Dữu Khánh cũng khoát tay áo, hắn vốn nghĩ rằng đồng ý việc Chung Nhược
Thần sẽ có thêm một phần bảo đảm an toàn, nhưng rốt cuộc phần bảo đảm an
toàn này thực sự có chút mong manh, phần tôn nghiêm bị mất đi đó quả thực
không có giá trị, hắn ít nhiều có phần bối rối nói: “Đại hành tẩu, không nói việc
này nữa. Nói một cách công bằng, người ta cũng không có làm gì sai.”
Quả thực cũng trách không được người ta cái gì, mọi người đều là người lăn lộn
trên giang hồ, người ta chỉ là vì sự an toàn của chính mình, không phải là một
lỗi gì lớn.
Hướng Lan Huyên ngoài cười nhưng trong không cười, cất tiếng cười khẽ,
“Đúng vậy, dù sao người ta cũng là muốn tác hợp cho ngươi một xinh đẹp thiếu
nữ, chết vì người đẹp thành quỷ cũng phong lưu, ngay cả sinh tử của mình còn
không tính, người ta có làm gì sai đâu chứ. Thám Hoa lang học hành nhiều, đọc
sách nhiều, quả nhiên là người biết thương hương tiếc ngọc.”
Dữu Khánh có chút không nói nên lời, rốt cuộc là chuyện gì chứ, tại sao lại liên
quan đến chuyện học hành sách vở nữa rồi, hắn vừa định hỏi vặn lại, nếu mình
không cho qua, không xóa bỏ thì cũng có thể làm được gì Trì Bích Dao chứ?
Kết quả là Hướng Lan Huyên không tiếp tục tuy vấn chuyện này, ánh mắt nàng
lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hướng Chân đang đứng yên bất động, không vui
hỏi: “Thế nào? Ngươi không nên cảm tạ ân cứu mạng của ta sao?”
Hướng Chân bình tĩnh nói: “Sở dĩ chúng ta gặp nguy hiểm, là vì có sự thúc đẩy
của ngươi.”
Vừa nghe nói như vậy, Hướng Lan Huyên lập tức xù lông, nhướng mày cau mi,
ánh mắt lạnh lùng, mắt lộ sát cơ.