Đang cầm Huỳnh thạch nhanh chóng thi pháp tìm kiếm dọc theo các ngóc
ngách sụp đổ, Dữu Khánh bỗng nhiên cảm thấy không đúng, động tĩnh sụp
xuống đất rung núi chuyển hình như đã biến thành một loại động tĩnh ầm ầm ù
ù khác, tại tình thế nguy cấp này, điều thực sự khiến cho hắn cảm thấy không
thích hợp chính là sự thay đổi độ cao của không gian.
Vừa rồi hắn vẫn còn phải vừa đi vừa gập eo, eo gần như đã gập lại thành góc
vuông, thỉnh thoảng còn bị đụng đầu vào phía trên, bây giờ vô tình nhấc người
lên, hắn chợt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, độ cao này? Hắn chậm rãi đứng
thẳng dậy, phát hiện mặt đáy ngọn núi ép xuống vẫn còn cách đỉnh đầu của
mình một khoảng cách.
Hắn cầm viên Huỳnh thạch rọi sáng nhìn trái nhìn phải, thiếu chút nữa đã cho
rằng mình bị ảo giác, ngừng hạ xuống thì còn nói được, bây giờ lại trồi lên là
chuyện gì vậy chứ? Hắn không khỏi cúi đầu nhìn xuống chân, chẳng lẽ mình
bước vào khu đất trũng?
Cảm thấy rất quái lạ, hắn nhịn không được hít vào một hơi, chợt thoáng ngửi
được một mùi thơm cơ thể nữ nhân có phần quen thuộc, hắn lại nhìn trái nhìn
phải, quay đầu nhìn lại.
Cuối cùng, quay đầu nhìn lại là không sai, hắn nhìn thấy được khuôn mặt mỉm
cười quen thuộc với đôi môi đỏ mọng và dáng người quyến rũ khêu gợi, ngoại
trừ Hướng Lan Huyên ra còn có thể là ai. Nàng ta đang duỗi một tay chống đỡ
ngọn núi phía trên.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc há to miệng như có thể nuốt được cả cục đá của
Dữu Khánh, Hướng Lan Huyên vẻ mặt chế giễu nói: “Không phải thích chạy
loạn lung tung sao? Không nghĩ tới Thám Hoa lang được xưng là tài tử đệ nhất
thiên hạ cũng sợ chết nha.”
Hiển nhiên nàng vẫn còn tức giận chuyện hắn lén lút bỏ chạy khỏi Ô Lạc tộc, đã
thương lượng với nhau rồi, vậy mà còn vứt bỏ lại nàng, tự tiện làm, lúc đó thật
sự khiến nàng tức giận quá chừng.
Tìm được đường sống từ chỗ chết, niềm vui này thật sự khó thể diễn tả được,
sau khi nhận rõ tình hình, Dữu Khánh mừng đến mức muốn ôm nàng thật chặt,
hôn nàng thật sâu mấy cái. Nhìn bộ dạng nàng như vậy, đoán chừng mạng nhỏ
của mình đã được cứu rồi, nhưng mà hắn lại không dám có hành động phi lễ đối
với nàng, sợ bị người ta tát chết. Có một số việc dù sao cũng chỉ là suy đoán,
chưa thể hoàn toàn xác nhận.
Đương nhiên, hắn cũng rất kinh ngạc, chỉ chỉ vào tư thế đạp đất nâng trời của
nàng, kinh ngạc hỏi: “Ngươi, ngươi nhấc cả ngọn núi lên sao?”
Hướng Lan Huyên lườm hắn một cái, “Kiến thức nông cạn, ngươi cho rằng
cảnh giới Cao Huyền cũng nhát gan, sợ hãi như ngươi sao?”
Dữu Khánh chỉ trái chỉ phải, hỏi: “Bọn họ, vậy bọn họ vì sao…” Hắn lại chỉ chỉ
lên trên, ý hỏi vì sao không chống lên mà bỏ chạy.
Hướng Lan Huyên hừ một tiếng, “Ngươi có thể hiểu được bao nhiêu về cảnh
giới Cao Huyền? Chuyện này rõ ràng là do Phệ Linh hào đang tác quái. Trong
đám Phệ Linh hào cũng có con thực lực mạnh mẽ, nếu một khi có chúng nó
cùng xông vào, không ai tại đây có thể chống được. Bọn họ chỉ không muốn
mạo hiểm cứu ngươi mà thôi.”
Dữu Khánh đột nhiên hiểu ra, hóa ra là như vậy, và cũng cùng lý do này, những
người khác không cần phải mạo hiểm vì mấy người bọn hắn. Trong lòng hắn
thầm mắng Trì Bích Dao, thiệt thòi hắn lúc trước còn suy nghĩa quá tốt cho tiện
nhân này.
“Có tâm tư suy nghĩ lung tung như vậy, còn không bằng thành thật trốn ở nhà tu
luyện, để sớm ngày đột phá cảnh giới, không phải tốt hơn sao? Suốt ngày chạy
đi làm loạn, khiến lão nương cũng bị liên lụy, nghĩ tới là giận.” Hướng Lan
Huyên nhịn không được lại hùng hùng hổ hổ mắng mấy câu.
Dữu Khánh xấu hổ nói: “Hướng đại hành tẩu, nếu muốn mắng, đợi chúng ta ra
ngoài rồi mắng có được không? Nơi này thực sự quá nguy hiểm. Sau khi ra
ngoài, ta để cho ngươi mắng thoải mái, ngươi mắng như thế nào, mắng bao
nhiêu cũng được, ta nhất định sẽ không cãi lại.”
Hướng Lan Huyên nhướng mày, “Ta đã nói bị ngươi làm liên lụy, nơi này đã bị
lấp kín rồi, không ra được nữa.”
Đây không phải là một lời giận dỗi chứ? Dữu Khánh lập tức dở khóc dở cười,
bày ra bộ dạng cầu xin người khác tha thứ, thở dài nói: “Đừng nha, với tu vi
cường đại cái thế của ngài, ngài đã có thể nhấc lên cả ngọn núi lớn như vậy,
muốn đi ra ngoài không phải là chuyện trong lòng bàn tay ư? Với sắc đẹp rạng
ngời thiên hạ vô song của ngài, nếu như thấy chết mà không cứu, chẳng phải sẽ
làm hoen ố phong thái tao nhã tuyệt vời của ngài sao?”
Lời này thực sự là khoa trương quá mức, rõ ràng và trực tiếp khen ngợi lên trời,
không mơ hồ chút nào, Hướng Lan Huyên nhịn cười nhướng mày nói: “Đọc
sách nhiều có ích lợi gì, cũng chỉ đọc ra được miệng lưỡi trơn tru mà thôi. Cứu
ngươi ư? Vì sao phải cứu ngươi? Cứu ngươi có ích lợi gì?”
Dữu Khánh thở vắn than dài: “Hướng đại hành tẩu, ngài muốn lợi ích gì cũng
được, chỉ cần ta có thể làm được, chúng ta thoát thân trước đã có được không?
Lợi ích gì cũng không quan trọng bằng tính mạng a!”
“Hừ!” Hướng Lan Huyên cất tiếng hừ lạnh, vén tay áo cách không chụp tới một
chỗ, lập tức thấy gió cuồn cuộn nổi lên, tại một nơi sụp đổ, loạn thạch bị khuấy
động quay cuồng lăn đi, cứ như vậy lăn lộn không ngừng, chẳng mấy chốc đã
dọn ra được một con đường, khi nàng phất tay áo dừng lại, cũng có nghĩa là lối
đi đã được mở ra.
Dữu Khánh âm thầm líu lưỡi nhìn xem cảnh này, phát hiện thấy cao thủ chân
chính ra tay đúng là khác hẳn người thường, chuyện chết người như vậy ở trong
tay người ta chỉ là thao tác bình thường, bọn hắn may mắn có được nữ nhân này
xuất thủ cứu giúp.
Nàng ta chỉ dọn dẹp một chút đống sụp đổ là có thể tìm được lối ra thích hợp,
điều này cho thấy Hướng Lan Huyên đã có dò xét sẵn trước đó.
Mà động tĩnh mở đường ầm ầm như vậy tự nhiên cũng thu hút người khác chạy
đến nhìn xem, chẳng mấy chốc liền có tiếng gọi to của Nam Trúc từ xa xa
truyền đến, “Lão Thập Ngũ, đến đây, nhanh đến đây, hình như có cao thủ hỗ trợ
mở đường rồi.”
Tiếp theo đó, tiếng gọi to của Mục Ngạo Thiết cũng vang lên, “Lão Thập Ngũ,
bên này, mau đến đây.”
Hướng Chân chạy vào trong hang động cũng nghe tiếng kêu gọi, dừng lại, quay
người chờ đợi.
Hướng Lan Huyên đưa mắt nhìn, dùng pháp nhãn phân biệt rõ, nàng ít nhiều có
phần kinh ngạc, gặp phải nguy cơ như thế này, trong tình huống bình thường,
mọi người đều sẽ rất sợ hãi, không dễ có được một lối thoát, hầu hết người bình
thường sẽ theo bản năng lo thoát thân cho mình trước rồi mới nghĩ tới chuyện
khác, ít nhất cũng là vừa chạy vừa gọi, nếu có thể nhớ tới và cất tiếng gọi đã là
không tệ. Còn giống như tình huống trước mắt, bọn họ không lo cho mình trước
mà mạo hiểm ở lại chờ vị Thám Hoa lang này để cùng nhau đi ra ngoài như thế
này quả là hiếm có, đã có vẻ cùng nhau nguyện đồng sinh cộng tử rồi.
Nàng lăn lộn trong Tu hành giới nhiều năm như vậy, đã quen nhìn rất nhiều sinh
ly tử biệt, biết rõ khi đối mặt với sinh tử mới thấy rõ nhất lòng người.
Nàng liếc mắt nhìn Dữu Khánh ở bên cạnh, nói: “Khó trách ngươi một mực dẫn
theo, bảo vệ bọn họ, cũng có thể coi là tâm phúc. Còn lề mề ở đó làm gì, bọn họ
đều đang chờ ngươi đó, còn không đi mau đi?”
Dữu Khánh cảm thấy đi cùng sẽ an toàn hơn, khách khí nói: “Tại hạ không phải
loại người lòng lang dạ sói, Đại hành tẩu chưa thoát hiểm, tại hạ sao dám đào
sinh một mình, cùng đi cùng đi.”
Hướng Lan Huyên bật cười, thực sự là không thể nhịn được, nhưng cũng bị hắn
làm cho vui vẻ, lườm hắn cười mắng, “Thật đúng là một tên miệng lưỡi trơn
tru.”
Dữu Khánh có phần mờ mịt, như vậy cũng tính là miệng lưỡi trơn tru sao?
Hắn còn chưa kịp hiểu đó là chuyện gì, thì đã không thể khống chế được thân
thể, bị một lực lượng mạnh mẽ cuốn lấy, vù, trong nháy mắt rời xa khỏi vị trí
ban đầu.
Đám người Nam Trúc đứng nơi cửa hang động chợt thấy hoa mắt, không hiểu
sao bị một luồng khí cường đại cùng kéo vào bên trong hang động tối đen như
mực.