Mấy sư huynh đệ Dữu Khánh đều đã trải qua cảnh tượng tương tự, tại Quan
Phong Dương cổ mộ ở Kiến Nguyên sơn, bọn hắn cũng gặp tình cảnh tương tự
như thế này, chỉ là, cổ mộ trong lòng đất đó là chậm rãi đổ sụp xuống, bọn hắn
vẫn có cơ hội để chạy thoát, còn hiện tại là trực tiếp đè ép xuống, trong lòng đất
sâu như vậy, áp lực lớn như thế, chẳng phải là muốn mạng của bọn hắn sao?
Mấy người cảm thấy lần này khó thể tránh được tai kiếp, những đốm nhỏ phát
ra điểm điểm ánh sáng lam nhạt kia cũng bị loạn thạch và bụi bặm cuồn cuộn
xóa sạch, tầm mắt của bọn hắn đột nhiên chìm trong bóng tối.
Bọn hắn tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, người khác bỏ chạy, bọn hắn cũng
chạy. Tại trước khi ánh sáng trước tầm nhìn hoàn toàn biến mất, bọn hắn thoáng
nhận thấy một cái cửa hang động, lập tức chạy về phía đó.
Bất chợt có một luồng kình khí cường đại xuất hiện, cuốn tới, trực tiếp nâng
bọn hắn lên cao, mang theo bọn hắn bay về phía cửa hang động mà đám người
Thiên Vũ đã chạy vào, người xuất thủ chính là Trì Bích Dao.
Trước khi tầm nhìn biến mất, bọn hắn liếc nhìn thấy Trì Bích Dao khẩn cấp vọt
đến cứu mình, ngay lập tức trong lòng Dữu Khánh dâng trào cảm kích, bất kể
mục đích người khác cứu bọn họ là để làm gì, và hắn cũng không quan tâm
mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm này có phải vì người ta ép buộc kéo bọn hắn
đến đây hay không, tại trong tình huống khẩn cấp này người ta vẫn muốn cứu
bọn hắn, đủ để đáng giá bọn hắn biết ơn vô hạn.
Nếu có thể thoát khỏi kiếp nạn này, về sau hắn nhất định sẽ lập bài vị trường
sinh cho người ta và thắp nhiều thêm mấy nén nhang.
Trì Bích Dao gấp gáp cứu bọn hắn tự nhiên là vì nghĩ đến việc giải quyết hôn sự
cho Chung Nhược Thần, muốn cho thầy trò Địa Mẫu một lời giải thích, còn về
việc cô ta mang theo bọn hắn đuổi theo hướng đám người Thiên Vũ bỏ chạy,
mục đích đương nhiên là vì không muốn từ bỏ cơ hội đạt được tiên tuyền.
Nhưng mà chỉ một thoáng chốc lướt tới cuốn lấy bọn hắn rồi quay lại, trong tình
thế cấp bách này, quả thực là đã muộn một bước.
Chỉ hơi chậm một chút xíu như vậy mà thôi, cửa động bị bịt kín lại được cô ta
tung một chưởng mở ra, nào ngờ cửa động chỉ vừa mở ra lại ầm ầm bị đè sụp
xuống.
Cô ta nhanh chóng thi pháp đánh vào trong khe hở của đống sụp đổ để điều tra,
phát hiện thấy chỉ trong thoáng chốc như vậy, toàn bộ những nơi mà pháp lực
có thể dẫn đến đều đã hoàn toàn sụp đổ.
Mà ngọn núi trên đỉnh đầu cũng đã đè ép xuống, Trì Bích Dao lại khẩn trương
vung chưởng chống lên, cô ta dùng hết toàn bộ tu vi dùng động tác đẩy trời đạp
đất để chống lại, khí cơ khổng lồ cuồn cuộn tràn ra xung quanh, khí cơ được
phóng thích khắp trong bóng tối để tìm kiếm một lối có thể thoát ra.
Trước mắt cô ta bỗng nhiên sáng lên, đám người Dữu Khánh đã lần lượt lấy
Huỳnh thạch ra rọi sáng giúp cô ta, và cũng đồng loạt nhấc tay hỗ trợ chống đỡ
phía trên, còn dõi đôi mắt nhìn cô ta với vẻ mặt lấy lòng, như thể muốn nói
chúng ta vẫn có chút tác dụng, hoàn toàn là sợ bị ruồng bỏ.
Lúc này, nếu Trì Bích Dao có yêu cầu mấy tên này gọi mình là “Mẹ”, có lẽ bọn
hắn sẽ không chút do dự mở miệng gọi ngay, đại trượng phu co được dãn được
không phải là lúc này sao.
Tuy nhiên, Trì Bích Dao không có tâm trạng nhìn xem bộ dáng lấy lòng của bọn
hắn, cánh tay chống lên trên đã cong lại, vẻ mặt gắng gượng, phát hiện thấy
nguyên cả ngọn núi lớn đè xuống tạo ra áp lực quá lớn, với tu vi của cô ta cũng
không chống được.
Lúc này, khí cơ của cô ta đã tìm được một cửa động vừa sụp đổ một nửa và vẫn
đang tiếp tục sụp đổ, cô ta lập tức không chút do dự lắc mình lao đến, bóng
dáng lóe lên rồi biến mất ở trong đó. Ngay sau đó, cửa động liền sụp đổ hoàn
toàn. Có thể nói, cô ta đã phải thực sự chạy đua với thời gian, đoạt lấy một
đường sinh cơ.
Lần này, cô ta bỏ qua đám người Dữu Khánh, chạy đi một mình, thậm chí còn
không hề quay đầu lại nhìn mấy người Dữu Khánh lần nào.
Không còn kịp nữa rồi, đã chịu thua thiệt một lần, cô ta đã rút ra bài học, lần
trước, nếu không phải vì bận tâm tới mấy gánh nặng đó mà bị chậm trễ một chút
xíu, với tu vi và tốc độ phản ứng của mình, cô ta đã có thể rời đi cùng với đám
người Thiên Vũ.
Tại trong lòng đất này, nếu mấy cao thủ cùng nhau liên thủ thoát thân, năng lực
đối kháng với nguy hiểm cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều, đó cũng là lí do vì sao
bọn họ dám cùng nhau mù quáng xông xuống lòng đất.
Bây giờ tình thế nguy cấp, sau khi xuất thủ chống áp lực bên trên, cô ta phát
hiện tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng, khiến cô ta bị hù dọa không ít,
chỉ có thể tập trung quan tâm cho tính mạng của mình trước, không dám lôi kéo
theo bất kỳ gánh nặng nào.
Cô ta quả thực là thành tâm muốn tác hợp cho Dữu Khánh và Chung Nhược
Thần nối lại tình xưa, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể góp tính mạng
của mình vào chuyện đó.
Về tình về lý, đối với cô ta mà nói, ném lại mấy người để chạy đi vào lúc này,
cô ta không có chút nào áy náy, tai họa ập đến nơi, có thể lo cho chính mình đã
không tệ rồi, không có đạo đức gì ở đây.
Người đi rồi? Chỉ còn nhìn thấy đá vỡ rơi ầm ầm, chuyện gì vậy chứ? Bọn hắn
có chút bối rối, Dữu Khánh lập tức búng ngón tay bắn viên Huỳnh thạch trong
tay bay ra, nhìn theo luồng ánh sáng đó, hắn nhìn thấy được những hình ảnh sụp
đổ cuối cùng của cửa hang mà Trì Bích Dao vừa thoát thân kia, Huỳnh thạch
nện vào trên tảng đá rồi bật rơi ra đất.
“Đi, đào ra!” Dữu Khánh chỉ tới nơi mà Trì Bích Dao vừa thoát thân, hét to.
Trong tình thế cấp bách, năng lực phân biệt của hắn cũng không giúp tìm được
cửa hang khác, hắn hi vọng có thể đào ra thoát thân, còn nước còn tát, bất kể
như thế nào hắn đều phải thử một lần, cũng không thể ngồi yên chờ chết a.
Mấy người lập tức buông cánh tay chống lên trên xuống, lướt đến đó, thực ra,
bọn hắn có chống hay không chống cũng không có gì khác nhau, ngay cả tu vi
của Trì Bích Dao cũng không chống nổi, bọn hắn làm sao có thể chống lại được
cả ngọn núi lớn đè xuống?
Đất rung núi chuyển, đá rơi ầm ầm liên tục không ngừng, ngọn núi sụp xuống
rất nhanh liền đè ép cho bọn hắn không duỗi thẳng được eo, những tảng đá lớn
một chút đều bị ép nổ tung, vỡ nát.
Mấy người chạy đến trước chỗ viên Huỳnh thạch rơi xuống, dốc sức đào bới
cửa hang đã sụp đổ. Sau nhiều lần thi pháp điều tra, Dữu Khánh xác nhận phía
trước đã bị chặn kín, hắn rất muốn đào ra, nhưng nhìn xung quanh thấy ngọn
núi bên trên đang dần dần đè xuống với tốc độ như vậy, đã là không thể được.
Đã bị đè cho không đứng thẳng được, Dữu Khánh vẫn không cam lòng ngồi chờ
chết, hắn quay đầu lại giận dữ hét to: “Không ra được lối này, tìm tiếp thử xem,
tách ra tìm, nhanh tách ra tìm đi.”
Trong cơn tuyệt vọng hắn gào lên không cam lòng, bụi mù dày đặc khó có thể
nhìn rõ được người ở gần.
Mấy người lập tức khom người chạy tứ tán khắp nơi, nỗ lực tìm kiếm trong bụi
mù cuồn cuộn, cố gắng sống sót trong tuyệt cảnh.