Bán Tiên

Chương 1136: Đất rung núi chuyển (2)




Tuy nhiên, trên người mấy con Phệ Linh hào đó cũng bị dính phải ngọn lửa, rất

kỳ lạ, một khi “Liệt nhật kim hoàn” mà Phượng tộc tu luyện dính vào trên

người những Phệ Linh hào này, liền bám lấy thiêu đốt giống như giòi bám vào

xương, gió thổi không tắt, hoàn toàn khác hẳn với đốt những thứ khác, có lẽ đây

là lí do có thể khắc chế chúng.

Bỗng nhiên có mấy tiếng nổ vang lên như đất rung núi chuyển, là mấy con đại

quái lao vào trong lòng đất, rồi lại chui từ dưới đất lên, ngọn lửa thiêu đốt trên

người chúng đã bị mặt đất ma sát dập tắt. Sau đó chúng lại lao vào tấn công

thành viên Phượng tộc.

“Đi theo ta.” Xích Lan các chủ gọi to.

Nhìn thấy Phượng tộc cũng không ngăn cản được, bà ta lại dẫn đám người chạy

về nơi đội ngũ Đại Nghiệp ty ẩn nấp, kéo đám người Thiện Tri Nhất cùng

xuống nước.

Trong thiên địa đột nhiên tung hoành kiếm khí, kiếm quang như mưa, với thực

lực của mình, Thiện Tri Nhất vừa ra tay, cục diện chém giết đột nhiên có biến

hóa mới.

Bóng người tung bay giữa vô số quái vật, Thiện Tri Nhất vẻ mặt lạnh lùng

nghiêm nghị, râu tóc lay động, ở ngoài quan sát đã lâu, ông ta xem như đã nắm

bắt được một số nhược điểm của Phệ Linh hào, chỉ cần tránh những vị trí lân

giáp cứng rắn tự nhiên của chúng là có thể phát huy được sức sát thương của

đòn tấn công, cho dù không tránh được vảy cứng cũng không sao.

Hàng ngàn hàng vạn kiếm quang của ông ta cùng nhau di chuyển, cũng dùng số

lượng đấu số lượng, tựa như một người ngăn cản thiên quân vạn mã, lập tức

đánh giết đám Phệ Linh hào đầy trong không trung rơi xuống như mưa, có thể

nói là có cách khắc chế.

Ngày vui ngắn chẳng tày gang, có hơn mười con đại quái bay lên cao rồi vùn

vụt lao xuống, lấy nhục thân cường đại phá tan lưu quang kiếm ảnh, lao thẳng

tới Thiện Tri Nhất. Vạn kiếm tề phát của Thiện Tri Nhất lập tức bị phá vỡ, ông

ta không thể không quay sang tập trung bảo vệ mình trước sự vây công của đám

đại quái.

Trên mặt đất đánh nhau ầm ầm dữ dội, nhưng người ở sâu trong lòng đất lại

không biết gì, một là bọn họ ở cách mặt đất đã xa, hai là chính bọn họ cũng

đang trên đường đánh giết ầm ĩ điếc tai.

Có hàng ngàn hàng vạn con đường, nhưng nói chung, bọn họ cứ một mực lựa

chọn con đường hướng xuống phía dưới. Khi phía trước xuất hiện những không

gian rộng lớn, và liên tục có lượng lớn Phệ Linh hào treo ngược như dơi lao

xuống tấn công thì trong các thông đạo ở xung quanh đột nhiên truyền đến hàng

loạt âm thanh “Cục cục” gấp gáp, với một tần suất có tiết tấu dị thường.

Đám Phệ Linh hào đang vây công mọi người đột nhiên tung bay chui vào trong

các hang động lớn nhỏ ở xung quanh, rồi biến mất, hiện trường đột nhiên

chuyển từ hỗn loạn ầm ĩ sang yên tĩnh trống vắng, trên mặt đất còn có một số

Phệ Linh hào bị thương vừa kêu rên vừa vặn vẹo đứng lên, lập tức bị mấy vị cao

thủ không lưu tình chút nào cách không xuất thủ bóp chết.

Nhất Chi Hoa sợ hãi nhấc tay áo che chắn khuôn mặt.

Dữu Khánh đang cảm thấy cách đám cao thủ này đuổi tận giết tuyệt thật đủ tàn

nhẫn, nhưng đột nhiên phát hiện các cao thủ này nghiêng tai như đang lắng

nghe, hắn mới nhận ra rằng mấy kẻ này làm như vậy là để loại trừ tạp âm nhằm

lắng nghe động tĩnh gì đó.

Sau đó, Ô Ô trầm giọng nói: “Trên mặt đất hình như đang có đánh nhau.”

Sắc mặt của gã rất khó coi, đám Phệ Linh hào này chính là nhằm vào Yêu tu

bọn họ, có thể tưởng tượng được tình cảnh những thủ hạ của gã như thế nào.

Mấy người Dữu Khánh nhìn nhau, bọn hắn không hề nghe được chút động tĩnh

nào.

Sắc mặt Phượng Kim Kỳ biến đổi, quay người lại định đi về, ông ta là thật sự

quan tâm đến tính mạng tộc nhân của mình, hơn nữa ở trong còn có con trai của

ông ta, nhưng bị Thiên Vũ đưa tay ngăn cản, “Bây giờ ngươi quay lên đó cũng

không kịp nữa rồi, chúng ta vừa đi vừa đánh, con đường phía sau gần như đều

đã sụp đổ. Chờ khi ngươi đi ra đến nơi, có lẽ giao tranh đã kết thúc từ lâu.”

Đây là sự thật, tròng mắt Phượng Kim Kỳ đầy vẻ lo lắng, nhưng chân lại khó di

chuyển.

Trì Bích Dao cũng lên tiếng: “Hang động trong lòng đất này không có khả năng

kéo dài vô tận, đã xông vào đến tận đây rồi, ngươi dù sao cũng phải cho tộc

nhân và bản thân mình một lời giải thích chứ?”

Thiên Vũ nói: “Ngươi muốn đi, chúng ta cũng không ngăn cản.”

Bây giờ đã xác nhận được biện pháp chống cự ma âm của Phệ Linh hào do Nhất

Chi Hoa hướng dẫn có hiệu quả, bọn họ thực sự không còn quá quan tâm đến

việc Phượng Kim Kỳ có muốn tiếp tục cùng đi hay không.

Không còn để ý đến phản ứng của Phượng Kim Kỳ nữa, Thiên Vũ đảo đôi mắt

tinh tường của mình quan sát xung quanh một vòng, rồi đột nhiên chỉ về phía

mấy người Dữu Khánh, “Cất Huỳnh thạch trong tay các ngươi đi.”

Đám người Dữu Khánh ngạc nhiên, tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Vốn tưởng rằng sau khi cất Huỳnh thạch đi, không gian trong lòng đất này sẽ

chìm trong bóng tối, nào ngờ sau khi tầm mắt tối đi, bọn hắn lại nhìn thấy được

một ít đốm sáng nhỏ với ánh sáng xanh lam nhàn nhạt rải rác trên mặt đất.

Sau khi ánh mắt mọi người bắt đầu thích ứng, với thị lực của tu sĩ bọn họ, chỉ

nhờ vào chút ánh sáng do những đốm sáng đó phát ra, bọn họ cũng có thể nhìn

thấy được trong một số khu vực.

Mọi người dồn dập đi về phía những đốm sáng đó, mỗi người nhặt lên một đốm

sáng để kiểm tra, sau khi dò xét một hồi, bọn hắn đều không biết đây là thứ gì,

chỉ cần hơi bóp liền vỡ vụn, biến thành bột phấn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Nhất Chi Hoa lấp ló một con mắt lộ ra phía sau tay áo, quan sát hành động của

mọi người.

“A, hình như nó có chứa đựng linh khí.” Trì Bích Dao chợt kinh ngạc kêu lên.

Những người khác đều phát hiện ra điều này, Thiên Vũ cầm thứ phát sáng này

hỏi Nhất Chi Hoa, “Đây là thứ gì?”

Nhất Chi Hoa che nửa khuôn mặt, lắc đầu, “Không biết, tiểu yêu lần đầu tiên

xâm nhập vào nơi sâu trong lòng đất này, và cũng là lần đầu nhìn thấy nó.”

Thiên Vũ cũng tin rằng nó không có thực lực đi sâu đến nơi đây, y quay đầu lại

hỏi Phượng Kim Kỳ, “Phượng huynh có biết đây là thứ gì không?”

Phượng Kim Kỳ vừa bóp vỡ một đốm sáng ra ngửi ngửi, ngửi thấy có một mùi

thơm nhàn nhạt và khác lạ, nghe hỏi vậy thì lắc đầu, “Đối với Phượng tộc, nơi

này cũng chỉ là truyền thuyết, đã quá lâu rồi, ta không biết được nhiều hơn các

ngươi bao nhiêu, càng không cần phải nói đến những chi tiết cụ thể như thế

này.”

Ô Ô trái lại có chút hưng phấn bóp nát vật phát sáng trong tay, “Đúng là có chứa

đựng linh khí, bây giờ mới có phần giống như đã đi đến nơi bảo địa.”

Mọi người đều hiểu ý gã, và cũng trở nên hưng phấn, đúng vậy, như vậy mới

giống là nơi có tiên tuyền.

Bỗng nhiên, sắc mặt mọi người đại biến, tất cả quay nhìn xung quanh, phát hiện

thấy xung quanh gần như cùng lúc vang lên tiếng va chạm ầm ầm, lực va đập

rất dữ dội, khiến cho mọi người dồn dập biến sắc, ngay sau đó chính là đất rung

núi chuyển, đá vỡ rơi xuống, phía trên và các vách tường xung quanh xuất hiện

vết rạn.

Trong nháy mắt, xung quanh sụp đổ, toàn bộ phía trên sụp xuống, thanh thế này

thực quá kinh khủng, có cảm giác như cả ngọn núi lớn sụp xuống, từng tấc từng

tấc vách đá vỡ vụn ra.

Vẻ mặt mấy người Dữu Khánh trong nháy mắt trở nên tái nhợt vì sợ hãi.

Trong lúc nguy cấp, Thiên Vũ đảo mắt liếc nhìn bọn hắn, rồi cuối cùng lại lựa

chọn Nhất Chi Hoa.

Trong tình thế cấp bách, y không thể có nhiều thời gian để lựa chọn, trong

khoảnh khắc lóe lên lướt đi, y đồng thời duỗi tay chụp lấy Nhất Chi Hoa, rồi vọt

về phía cửa hang đuổi theo đám người Phượng Kim Kỳ, ngay khi y vừa mới

bước vào, cửa hang liền bị tảng đá rơi xuống, lấp kín.