Tách ra cũng không sao, chỉ cần không ham muốn hồ lô của mình là được.
Sự thù địch của Nam Trúc đối với Nhất Chi Hoa bắt nguồn từ việc muốn bảo vệ
hồ lô của mình, gã cho rằng Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng là như thế.
Gã không biết rằng, Dữu Khánh mới là người thực sự muốn hạ độc thủ, hắn rất
muốn tìm cơ hội giết chết Nhất Chi Hoa, nhưng mà xung quanh có quá nhiều
người, hắn lại không dám ra tay quá mức trắng trợn, nhìn thấy Nhất Chi Hoa đã
được tách ra, hắn âm thầm tiếc nuối.
Về phần Mục Ngạo Thiết, không phải là bởi vì muốn bảo vệ hồ lô, cũng không
phải vì có ý muốn giết chết Nhất Chi Hoa, hoàn toàn là vì nhìn thấy hành động
của Dữu Khánh, cảm thấy Dữu Khánh làm như vậy nhất định có nguyên nhân,
cho nên mới làm theo.
Những con Phệ Linh hào nhảy ra từ các lối đi trong lòng đất đó căn bản không
thể cản đường được những cao thủ này.
Nhóm cao thủ này tụ tập lại với nhau dũng khí quả thực là cứng cỏi, chỉ dùng
một biện pháp, đánh giết đi tới!
Nếu đã không tìm được con đường chính xác đi đến địa điểm mục tiêu, vậy thì
dùng sức mạnh xông vào, dùng vũ lực để cưỡng ép tới lui tìm đường.
Đá vụn bay tung tóe, đá tảng sụp rơi, ánh lửa rọi chiếu bốn phía, đao quang
kiếm ảnh, cương khí lan tràn, tiếng nổ âm ầm đinh tai nhức óc, bụi mù tung bay,
xen lẫn tiếng kêu quái dị của đám Phệ Linh hào.
Mấy người Dữu Khánh trốn ở giữa đội ngũ, được sự bảo vệ nên tương đối nhàn
rỗi, tác dụng lớn nhất của bọn hắn không phải là đánh giết, mà là cầm Huỳnh
thạch hỗ trợ rọi sáng.
Suốt đường đi, bọn hắn gần như là đạp trên thi thể của Phệ Linh hào để tiến lên,
nhìn cảnh tượng đánh giết này, bọn hắn âm thầm líu lưỡi, phát hiện thấy những
kẻ này có phần điên cuồng, đã biết thủ lĩnh của Phệ Linh hào có cảnh giới Chân
tiên, là vương giả của Chư Yêu chi cảnh này, bọn họ còn dám đại khai sát giới
với đồng tộc của nó, nếu không phải bị điên thì là gì?
Suy cho cùng, chính là vì nguồn tiên tuyền kia, vì mục đích cuối cùng của
người tu hành là để được trường sinh.
Từ khi Thiên Vũ nói ra nơi này có tiên tuyền rồi sau đó Nhất Chi Hoa xác nhận
sự tồn tại của tiên tuyền, tâm tính của đám người lập tức thay đổi, không còn
bình tĩnh như trước, nhanh chóng mất đi lý trí, trực tiếp trượt về phía ranh giới
điên cuồng.
Dữu Khánh nhận ra được, đám người này đã nảy sinh lòng tham, cũng giống
như bọn hắn trước đây liều mạng nghĩ cách phát tài vậy.
Thờ ơ quan sát hành vi của người khác là một chuyện, trên thực tế, hành động
và tâm lý của hắn thực ra cũng giống với những người đó, hắn không nỗ lực hết
sức để nghĩ cách trốn thoát khỏi tay đám người này, và thậm chí hắn hoàn toàn
không nghĩ đến việc thoát thân, trái lại còn nương theo sóng mà trôi, hi vọng có
thể mượn nhờ lực lượng của những người này để tìm đến tiên tuyền.
Nhìn tình hình đám Phệ Linh hào trước mặt điên cuồng tấn công, cũng như sức
mạnh tấn công của chúng, nếu như tiên tuyền thực sự ở dưới lòng đất này, hắn
biết rõ, chỉ với thực lực của bọn hắn, gần như không có cách nào đến gần, bây
giờ chẳng phải đúng lúc.
Ngay cả khi đường lui sụp xuống, đám người này cũng sẽ bất chấp tất cả một
đường đánh giết xông xuống dưới lòng đất.
Càng ngày càng đi sâu vào trong lòng đất…
Trên mặt đất, ánh sáng ban ngày đã không còn quá mãnh liệt, nửa buổi chiều
còn lại không còn bao lâu nữa, hoàng hôn sắp đến, đêm tối tới gần, nhưng phía
chân trời vẫn sáng ngời chói mắt.
Nơi tiếp giáp giữa vùng đất xanh um tươi tốt và khu vực âm trầm ngột ngạt, hai
ba trăm người đang âm thầm chờ đợi hơi ngước mắt lên nhìn ra phía xa, nhìn
thấy phía chân trời sáng ngời có một đám mây đen trôi đến đây.
Có người cất tiếng lẩm bẩm, “Đêm nay trời sẽ mưa sao?”
Đang dõi mắt nhìn về phía xa, vẻ mặt Thiện Tri Nhất chợt căng thẳng, ông ta
quay đầu lại trầm giọng nói với đám người Đại Nghiệp ty: “Có rất nhiều Phệ
Linh hào đang tới, trước tiên tìm nơi né tránh đi.”
Rất nhanh, Xích Lan các chủ cũng nhận ra được, bà ta khẩn trương thúc giục
đám người hệ Thiên Lưu sơn còn may mắn sống sót: “Trốn mau!”
“Đám mây đen” ngăn cản ánh sáng phía chân trời đó là Phệ Linh hào ư? Quy
mô như vậy, số lượng phải bao nhiêu?
Nhìn thấy “đám mây đen” tiến đến nơi này, ngay cả người của Phượng tộc cũng
hoảng sợ, Phượng Tàng Sơn khẩn cấp kêu gọi các tộc nhân tránh đi.
Mấy thế lực chia nhau tìm kiếm những nơi kín đáo ở trong rừng núi để ẩn nấp.
Cho dù là người của Phượng tộc hay là người của Đại Nghiệp ty, họ đều cố ý
tránh xa nơi ẩn nấp của những Yêu tu thuộc hệ Thiên Lưu sơn.
Kết quả chứng minh sự lo lắng của bọn họ đã đúng. Trong lúc hoảng sợ, những
Yêu tu đó có ẩn trốn kín đáo đến đâu, tại trong mắt đám Phệ Linh hào này, bọn
họ giống như cũng không hề ẩn núp. Phệ Linh hào rợp trời trùng trùng điệp điệp
ùa tới, rồi một nhóm đông lập tức chính xác lao về phía ẩn nấp của đội ngũ
Thiên Lưu sơn, cuộc chiến ầm ầm nổ ra.
Nhìn thấy vô số Phệ Linh hào ở xung quanh nhào tới, nhìn thấy số lượng nhiều
vô số kể và tốc độ khiến mình không thể thoát được, nhớ lại tình hình kinh
khủng khi bị đám quái vật này săn giết, đám Yêu tu còn sót lại này sợ hãi đến
nỗi tay chân như nhũn cả ra.
Trong nháy mắt liền rơi vào tuyệt cảnh, Xích Lan các chủ dẫn dắt bầy yêu điên
cuồng liều mạng.
Từng dải lụa đỏ bung ra của bà ta quét qua bốn phương tám hướng, nhưng
không lâu sau, liền bị vô số Phệ Linh hào xé rách thành mảnh nhỏ.
Đầu Ngân Sơn Hà bùng nổ ra đầy tơ bạc, tạo thành một tấm lưới bạc dày đặc
như thiên la địa võng, thủ đoạn này đã làm trì trệ thế tấn công của rất nhiều Phệ
Linh hào, khiến cho rất nhiều Phệ Linh hào bị lưới tơi trói buộc, không ít con
rơi trên mặt đất lăn lộn không thể thoát khốn.
Nhưng mà quy mô của Phệ Linh hào thực sự quá khổng lồ, nhóm này rơi
xuống, nhóm khác xông lên, sau mấy lần đi lặp lại, thiên la địa võng của ông ta
liền bị phá hủy, mà Ngân Sơn Hà thì không thể thả ra tơ bạc một cách vô hạn,
lúc này đã là dốc túi phun ra.
Trong hình thái ba đầu sáu tay, đang điên cuồng đối phó bốn phương tám
hướng, ông ta hét to, “Các chủ, chỉ dựa vào chúng ta là không thể chống nổi, rút
về phía Phượng tộc đi.”
Lời này đã nhắc nhở Xích Lan các chủ, bà ta lập tức đi trước mở đường, dẫn dắt
mọi người liều mạng chạy đi, không bao lâu sau đã thành công liên lụy đến đám
người Phượng tộc đang ẩn nấp.
“Tiện nhân Xích Lan!” Phượng Tàng Sơn tức giận mắng chửi.
Mắng thì mắng, tay không thể dừng, toàn bộ thành viên Phượng tộc đều xuất
thủ, từng vòng kim hoàn rực rỡ phóng ra, lực xung kích rất mạnh mẽ, tác dụng
khắc chế Phệ Linh hào cũng rất rõ ràng, con Phệ Linh hào nào chạm phải vòng
kim hoàn đều sẽ cất lên tiếng kêu thảm thiết, rất nhanh ánh lửa liền dấy lên ở
khắp nơi.
Tiếng đánh nhau kịch liệt, Phệ Linh hào tử thương thảm liệt.
Nhưng những tộc nhân Phượng tộc này dù sao cũng không phải là Phượng Kim
Kỳ, mấy con Phệ Linh hào kích thước cực lớn trong không trung đột nhiên lao
vút xuống, không quan tâm tới đồng loại bị hất văng, nó vẫn không giảm tốc độ,
cũng đánh nổ tung những vòng kim hoàn bay tới biến thành liệt diễm, xuyên
qua ngọn lửa, quét qua đám người Phượng tộc.
Những người bị đụng phải lập tức tứ phân ngũ liệt, thân thể bị va chạm bùng nổ
tung tóe máu, không hề có sức kháng cự.