Bán Tiên

Chương 1134: Sào huyệt




Thuận theo ánh mắt hắn, Nam Trúc nhìn trên người mình, khi nhìn thấy chiếc

Hắc hồ lô bên hông, Nam Trúc cũng ngẩn người, sau đó gã ngẩng đầu nhìn

Nhất Chi Hoa đang dẫn đường phía trước, rồi lại trao đổi ánh mắt với Dữu

Khánh.

Dù không có giao tiếp bằng lời, bọn hắn đều có chung một nhận định, đó chính

là vấn đề nằm tại chiếc Hắc hồ lô này, nghĩ lại lúc đó, vì để có được thứ này,

Đằng yêu ngoài Bách Hoa tiên phủ có thể nói là không từ thủ đoạn.

Bọn hắn cũng từng nhìn thấy uy năng của Địa Nguyên Tiên Lộ kia, Nhiếp Nhật

Phục uống xong một bình, liền trực tiếp một bước đăng tiên, có thể tưởng tượng

được diệu dụng của thứ này.

Và Hắc hồ lô này kỳ thực cũng có ý nghĩa giống như Địa Nguyên Tiên Lộ, thực

ra nó chính là lớp vỏ ngoài do Địa Nguyên Tiên Lộ bộc lộ ra trong không khí và

khô đi mà tạo thành. Bọn hắn từng thử qua, rót một ít nước vào trong đó lắc lắc

ra một chút quầng sáng màu xanh lục, đổ nó cho thực vật hấp thu thì có hiệu

quả thần kỳ hiệu tương tự. Cho nên, khi đó Nhiếp Nhật Phục mới nói là cái Hắc

hồ lô này cũng là một thứ tốt.

Chính vì biết nó là thứ tốt, cho nên mới sẽ không tùy ý vứt bỏ, khi cải trang

cũng mang theo nó ở trên người.

Mà Nhất Chi Hoa cũng là cây cỏ tinh quái, có lẽ đã nhận ra được sự bất phàm

của cái Hắc hồ lô này.

Kể cả Mục Ngạo Thiết ở bên cạnh cũng đã biết điều đó, nhưng không có ai nói

gì, đều giả vờ như không biết.

Phượng Tàng Sơn không hiểu phản ứng nhìn tới nhìn lui của bọn hắn, gã ta tăng

nhanh tốc độ lướt tới trước, áp sát đến gần Phượng Kim Kỳ, ra hiệu cho Phượng

Kim Kỳ tách ra để nói chuyện.

Không phải chuyện gì khác, chính là nói lại lời nhắc nhở của Dữu Khánh, bản

thân chúng ta có thể đối phó đám Phệ Linh hào đó, nếu thực sự Yêu tu nào ở

nơi này đều biết về tiên tuyền, vậy chúng ta cần gì phải khiêu vũ với bầy sói.

Phượng Kim Kỳ hỏi ngược lại: “Có phải bây giờ tùy thuộc hoàn toàn vào chúng

ta không? Còn các tộc nhân thì phải làm sao?”

Phượng Tàng Sơn do dự muốn nói gì đó rồi lại thôi, có một số lời là không có

thể nói ra miệng, mình chỉ có thể nhắc nhở đúng lúc, còn nên làm như thế nào

hãy để phụ thân tính toán.

Mà hiện thực quả thực cũng giống như lời Phượng Kim Kỳ đã nói, hai phụ tử

bọn họ chỉ dừng lại bên đường nói chuyện một chút, kết quả đội ngũ đi tới

không bao xa liền dừng lại, đã bị mấy cao thủ kia ép ngừng, đều đang nhìn

chằm chằm chờ đợi bọn họ.

Sau khi hai cha con quay trở lại, đội ngũ mới tiếp tục tiến tới.

Trên đường đi, Thiên Vũ nói tới chuyện lối vào đã bị đóng kín, một nhóm người

không tránh khỏi quay sang dò hỏi Nhất Chi Hoa cách để đi ra ngoài. Kết quả

giống như những gì mọi người đã nghĩ, nếu như người ta biết được cách rời đi

thì đã chạy ra ngoài từ lâu rồi, đâu cần ở lại trong giới này để cả ngày lẫn đêm

phải đề phòng bị Phệ Linh hào săn giết.

Băng đèo vượt núi, lội suối qua sông, quãng đường ba trăm dặm nói gần cũng

không gần, đối với một đám tu sĩ lướt đi thì không xa, nhìn bầu trời, đến giữa

buổi chiều sẽ đến nơi.

Cũng may trên đường đi tất cả đều thuận lợi, không biết là bị thủ đoạn khắc chế

của Phượng tộc dọa cho sợ hãi, hay là đã xảy ra chuyện gì, nói chung, trên

đường đi bọn họ không có gặp phải Phệ Linh hào.

Khi đi đến địa điểm, mọi người theo bản năng dừng lại trước nó. Phía trước là

một vùng núi non hoàn toàn khác lúc đầu, không có màu xanh um tươi tốt của

cỏ cây, chỉ có một chút cây xanh như là tô điểm, tổng thể trơ trụi, màu sắc

chung thì mù mịt âm trầm, hình dạng núi non có chút lộn xộn, thậm chí còn có

cảm giác vẹo bên này lệch bên kia, giống như răng nanh, từa tựa hàm răng đan

xen cài vào nhau, dưới ánh nắng mặt trời nhưng vẫn có một loại cảm giác ngột

ngạt đè ép, tử khí nặng nề, âm trầm vô cùng.

Nhất Chi Hoa lộ ra sự sợ hãi, không dám tiến về phía trước. Hướng Lan Huyên

quay đầu nhìn chằm chằm lão yêu bà, “Là nơi này hả? Tiên tuyền tại sao lại ở

một nơi âm trầm như vậy?”

“Không biết.” Nhất Chi Hoa chỉ tới ngọn núi cao nhất trong dãy núi, “Nghe nói

tiên tuyền ở chỗ sâu trong lòng đất phía dưới chủ phong. Lòng đất nơi đó cũng

là sào huyệt của Phệ Linh hào. Tiểu yêu không dám đi tiếp nữa, xin hãy buông

tha cho ta đi.”

Tại trước khi chưa xác nhận được lời lão yêu bà nói là thật hay giả, làm sao có

thể thả cho nó đi, nhất định phải tiếp tục nắm chặt nó trong lòng bàn tay.

Tuy nhiên, nhóm người cũng không có đặt hết trứng vào trong một giỏ, và cũng

không có ý định tất cả mọi người đều đi mạo hiểm, đối với những cao thủ đó

mà nói, nếu thật sự đụng phải nguy hiểm cần động thủ, người phía dưới không

thể giúp được việc gì, trái lại còn là gánh nặng, mà những nhân thủ này phải

tạm giữ lại làm công việc lặt vặt.

Thực ra, vì để đề phòng chuyện bất ngờ, trong tình huống bình thường bọn họ

đều sẽ sai khiến người phía dưới đi dò đường trước, nhưng chuyện lần này liên

quan đến tiên tuyền, những cao thủ này vậy mà đều xung phong dẫn đầu.

Phượng Kim Kỳ cũng làm như vậy, nhưng ông ta thực sự không muốn để cho

tộc nhân của mình dễ dàng mạo hiểm, vì vậy ông ta quyết định đại diện cho

Phượng tộc đi một mình, còn chỉ định Phượng Tàng Sơn ở lại tọa trấn.

Tuy nhiên, Phượng Tàng Sơn rõ ràng không muốn, “A cha, bên cạnh ngài

không có một người nào giúp đỡ, như vậy không thích hợp, vẫn nên mang Ngũ

lang cùng theo đi.”

Phượng Kim Kỳ hoàn toàn không cho cơ hội để thương lượng, chỉ lạnh lùng

liếc mắt nhìn gã ta một cái.

Phượng Tàng Sơn đành phải thức thời ngậm miệng lại.

Về phía Thiên Lưu sơn, Ô Ô đưa ra quyết định một mình đi vào, đem cả hai đội

ngũ giao lại hết cho Xích Lan các chủ tọa trấn chỉ huy, Xích Lan các chủ cũng

muốn đi vào, nhưng không thể lay chuyển được quyết định của Ô Ô.

Hướng Lan Huyên cũng quyết định độc thân đi vào, nàng ta dặn dò người thần

bí khoác áo choàng ở bên cạnh ở lại trông đội ngũ.

Nhưng vào lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra, Ô Ô bất ngờ vung roi đánh úp về

phía người thần bí khoác áo choàng, người thần bí vừa mới lắc mình né tránh,

một bóng người khác đã lướt qua bên cạnh, một tay xé toạc chiếc áo choàng

quấn kín trên người Thần bí nhân.

Kẻ giật chiếc áo choàng lướt đến một bên không phải ai khác, chính là Thiên

Vũ, chỉ hơi chạm ánh mắt giao lưu với Ô Ô, trong nháy mắt đã hoàn thành một

đò nliên thủ đẹp mắt.

Tuy rằng hiện tại hai bọn họ đạo bất đồng bất tương vi mưu, nhưng thói quen

phối hợp vẫn rất ăn ý.

Trên mặt người thần bí giấu mình trong chiếc áo choàng vẫn còn có một chiếc

khăn đen che nửa khuôn mặt, nhưng thân phận đã bị lộ ra, ngay cả Dữu Khánh

cũng nhận ra được.

Ô Ô híp mắt nói: “Thiện Tri Nhất.”

Đúng là Thiện Tri Nhất, thấy không cần phải tiếp che giấu nữa, chính tay ông ta

cởi bỏ chiếc khăn che mặt ra, bộc lộ khuôn mặt thật, khí định thần nhàn đứng ở

đó, “Bích sơn” bảo kiếm lúc trước bị đánh rớt xuống biển đã quay trở lại bên

hông ông ta.

Hướng Lan Huyên mỉm cười nói: “Có ý gì vậy, muốn đánh nhau một trận, định

đánh xong rồi mới đi tìm tiên tuyền sao?”

Ô Ô nhướng nhướng mày, thu hồi cây roi trên tay lại, không có phản ứng gì.

Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, ném chiếc áo choàng trên tay xuống, không để ý

đến nữa, quay sang hất hất cằm với Dữu Khánh, hỏi: “Ngươi bắt cóc con trai

của Xích Lan, lúc trước vị Thiện trang chủ này cũng từng chặn giết ngươi,

chúng ta đều rời đi, một khi bọn họ muốn động đến ngươi, sẽ không còn ai có

thể bảo vệ ngươi.” Nói xong, y lại quay nhìn về phía Hướng Lan Huyên, “Theo

ta thấy, vẫn nên cùng đi nhìn xem với chúng ta mới tương đối ổn.”

Y vừa nói ra lời nói chỉ thuần túy lấy cớ đó, Dữu Khánh đang đứng ngoài nhìn

liền muốn thăm hỏi tổ tông nhà y. Lúc trước hắn phí biết bao công sức để rửa

sạch hiềm nghi cho mình, bây giờ lại bị tên gia hỏa này bôi lên rồi. Hắn đã đoán

Nhất Chi Hoa vừa phát huy tác dụng, Thiên Vũ sẽ không quá quan tâm đến sự

sống chết của hắn nữa, quả nhiên như thế.

Hắn không dễ cự tuyệt, cũng không dễ đồng ý.

Hướng Lan Huyên hiểu được lời của Thiên Vũ nói với mình ám chỉ cái gì, nàng

cũng là người biết rõ nhóm người Dữu Khánh từng nhiều lần ra vào tiên phủ,

đứng ở góc độ của Thiên Vũ để suy bụng ta ra bụng người, đương nhiên không

thể để cho mấy tên này thoát khỏi tầm tay, nói không chừng lúc nào đó có thể

dùng tới.

Sau khi cân nhắc một chút, nàng quay nhìn Thiện Tri Nhất, cười hỏi: “Thiện

trang chủ không có thừa dịp chúng ta không có mặt để giết bọn hắn, đúng

không?”

Thiện Tri Nhất không biết nàng ta hỏi câu này là có ý gì, cảm thấy lời này có ẩn

ý, nhưng nhất thời không thể hiểu được ẩn ý trong đó.

Ông ta chỉ mới do dự một chút như thế, Hướng Lan Huyên liền thuận thế nói

với Trì Bích Dao: “Vậy thì mang theo?”

Trải qua hành động đó của nàng ta, Trì Bích Dao cũng cảm thấy lưu Dữu Khánh

lại nơi này không an toàn, vẫn nên mang theo bên cạnh mình mới ổn thỏa hơn

chút, cô ta lập tức nói với Dữu Khánh: “Cùng đi mở mang kiến thức đi.”

Dữu Khánh không nói nên lời, nhưng sự thật là hắn hoàn toàn không thể làm

chủ, hắn chỉ có thể nghe lời làm theo.

“Đó là sào huyệt của Phệ Linh hào, càng nhiều người giúp đỡ càng an toàn. Mọi

người nên cùng đi vào đi.”

Nhất Chi Hoa đột ngột đưa ra đề nghị, khuôn mặt giấu sau tay áo, bộ dạng thấp

thỏm lo lắng, giống như không biết đề nghị của mình là đúng hay sai.

Tuy nhiên, căn bản không có ai để ý tới ý kiến của lão yêu bà, Thiên Vũ đưa tay

nhấc nó lên, loa vút lên không bay đi trước. Những người khác lần lượt lóe lên

đuổi theo.

Trì Bích Dao hơi tốn chút sức lực, thi pháp cuốn lấy ba sư huynh đệ Dữu Khánh

cùng đưa đi, nhưng không mang theo Hướng Chân.

Hướng Chân lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, chủ động ngự kiếm đuổi theo, khiến

cho một đám nhân viên lưu thủ quay mặt nhìn nhau.

Một tốp người đi dò xét rất nhanh liền bay đến đỉnh ngọn núi nhấp nhô cài răng

lược cao nhất kia, chỉ thấy trên ngọn núi xương xẩu này đầy những hang động

to to nhỏ nhỏ, và rải đầy những vết cào, giống như bị ác quỷ Địa ngục cào cấu

qua.

Bọn hắn vừa hạ xuống, lập tức có Phệ Linh hào kêu lên quái dị nhào tới tấn

công, rất nhanh liền phát triển thành hàng loạt xông ra vây công, nhưng đối mặt

với một đám cao thủ đánh giết như vậy, tất cả chúng đều giống như đi tìm cái

chết.

Đối với những âm thanh kêu gào quái dị quấy nhiễu tâm thần đó, bọn hắn cũng

thực hiện theo chỉ dẫn của Nhất Chi Hoa, với loại âm thanh này, thi pháp phong

kín thính giác và trực tiếp bịt kín lỗ tai đều vô ích, bởi vì quái âm do Phệ Linh

hào phát ra có thể trực tiếp quấy rầy tâm trí, cần phải thủ chặt tâm thần, cần phải

ổn định tâm thần linh trí của mình mới được.

Dưới sự quấy nhiễu của âm thanh quái dị đó, khi bọn hắn vừa làm theo chỉ dẫn,

lập tức phát hiện quả nhiên hữu dụng, sau đó nghe thấy âm thanh quái khiếu đó

chỉ như là tạp âm mà thôi.

Không thể không nói, con tiểu yêu này có thể tránh thoát sự săn lùng của Phệ

Linh hào để sống sót đến nay quả thực là có chút năng lực.

Đối mặt với sự vây công, mấy người Dữu Khánh cũng vung kiếm chém loạn xạ,

có thể nhận thấy bọn hắn chỉ tham gia cho có, hấu hết các đòn tấn công đều bị

Trì Bích Dao ngăn cản, xem như là đang bảo vệ bọn hắn, Hướng Lan Huyên ở

gần bên thỉnh thoảng cũng sẽ ra tay giúp một chút.

Mục tiêu của nhóm người là chỗ sâu dưới lòng đất, theo lời Nhất Chi Hoa nói,

sào huyệt của Phệ Linh hào ở cuối cùng trong lòng đất. Sau khi xác định một

cái hang động, Phượng Kim Kỳ khống chế từng vòng kim hoàn rực rỡ lóa mắt

đi trước mở đường, đánh giết cho đám Phệ Linh hào chặn đường phải hoảng sợ

bỏ chạy.

Sau khi cả nhóm xông vào bên trong hang động, áp lực tấn công trái lại yếu đi,

công kích đều dồn tại phía đầu và phía cuối, mấy người Dữu Khánh đi giữa đội

ngũ trở nên nhàn hạ, thỉnh thoảng mới bị luống cuống tay chân một chút.

Bên trong hang động rối rắm hỗn loạn, có quá nhiều lối rẽ, nếu không cẩn thận

sẽ phải đối mặt với đòn tập kích cắt ngang.

Nơi này còn phải hỗn loạn hơn cả mê cung, căn bản không thể phân biệt rõ

đường tiến lên, chỉ có thể nỗ lực một mực đi xuống.

Mang theo Nhất Chi Hoa cũng vô dụng, lão yêu bà này chưa từng tới nơi này,

không chỉ không thể chỉ đường, trên đường một mực co rúm ở bên cạnh mọi

người để được bảo vệ, trong khung cảnh tranh đấu kịch liệt, nó nhấc ống tay áo

che trái che phải, bộ dạng bẩm sinh đã nhát gan sợ hãi, dễ bị kinh hãi khiếp vía.

Mọi người đều đang tận lực bảo vệ lão yêu bà, chỉ khi trong quá trình đánh

nhau, nó tình cờ đến bên cạnh đám người Dữu Khánh thì mới xuất hiện tai nạn,

Nam Trúc không hề có lòng thương hương tiếc ngọc với lão yêu bà, sẽ trực tiếp

dùng chân chào hỏi nó, như thể nhìn thấy một con rệp vậy, gã không lưu tình

chút nào tung cước đá văng nó ra, có khi còn dùng kiếm lúc đâm, lúc chém.

Quan trọng là cả Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng vậy, có đôi khi sẽ tham

gia đá lão yêu bà một cước.

Cái mạng nhỏ của Nhất Chi Hoa thật sự là mấy lần suýt chút nữa đã bị bọn hắn

tung cước đưa cho Phệ Linh hào.

Cũng may mà có những người khác bảo vệ Nhất Chi Hoa, trong khi cứu giúp nó

bọn họ cũng tức giận chỉ trích hành vi tội ác của mấy người. Vì vậy, bọn họ

không thể không tách Nhất Chi Hoa ra khỏi bọn hắn, sau nhiều lần sợ hãi, Nhất

Chi Hoa không dám tới cạnh bọn hắn nữa, cho dù gặp phải tình huống nguy

hiểm đến đâu.