Bán Tiên

Chương 1132: Lão yêu bà Nhất Chi Hoa




Chỉ đối phó Yêu tu? Tất cả mọi người nhìn về phía đội ngũ thuộc về Thiên Lưu

sơn, bọn họ bị tổn thất rất nặng nề. Khi hợp nhất người của Xích Lan các, bọn

họ vốn là thế lực đông nhất, bây giờ tính lại, đã trở thành ít nhất, chỉ còn lại xấp

xỉ mười người.

Thần sắc đám người Ô Ô trông không tốt, bao gồm cả Thiên Vũ ở trong đó, bọn

họ không ngờ rằng còn có nơi bất lợi đối với Yêu tu như thế, bọn họ muốn biết

vì sao lại như vậy?

Phượng Kim Kỳ nhìn xung quanh, rồi tiếp tục nói: “Quái vật này có thể xuất

hiện với quy mô lớn như thế, xem ra trong Chư Yêu chi cảnh này có không ít

yêu linh để bọn nó hấp thu.”

Trì Bích Dao cũng quan sát xung quanh một vòng, nói: “Thế giới bên ngoài

không thể sánh được với nơi này, ở đây linh khí dồi dào, cây cỏ xanh tươi, quả

thực là một mảnh đất cực kỳ thích hợp để thành tinh.”

Phượng Kim Kỳ quay đầu lại nói với tộc nhân vừa chạy đến: “Ngũ lang, dẫn

người đi dập lửa đi.”

Trong mắt người Phượng tộc, nơi này có khả năng chính là Thánh địa trong

truyền thuyết của bọn họ, đi vào đây, bọn họ ít nhiều có tâm lý như đi “Hành

hương”, làm sao có thể dễ dàng để đốt hủy.

Mọi người nhìn thấy ánh lửa nổi lên bốn phía, khói đặc cuồn cuộn núi rừng, nếu

không kịp thời dập tắt, một khi ngọn lửa lan rộng ra, thế lửa bùng lên, đó thực

sự là một đại họa.

Ánh mắt Phượng Tàng Sơn hơi chạm ánh mắt Dữu Khánh rồi tách ra, nhận lệnh

dẫn theo tộc nhân tản ra cứu hỏa.

Đối với vị tỷ phu này, tâm trạng của Dữu Khánh là càng ngày càng phức tạp,

nhìn Trì Bích Dao ra vẻ đứng ở phía bên Phượng tộc, ai cũng biết rõ Trì Bích

Dao là người của Địa Mẫu.

Không ngờ Trì Bích Dao cũng đang theo dõi hắn, thấy vậy liền trực tiếp hỏi:

“Thám Hoa lang, ta vẫn giữ những lời đã nói tại khu trại Phượng tộc ở Đại

Hoang tự, nếu như ngươi đồng ý, vậy tại trong Chư Yêu chi cảnh này, ngươi

không phải là tứ cố vô thân.”

Hầu hết mọi người giống như nghe câu đố, nhưng Dữu Khánh vừa nghe liền

biết, người ta đang nói tới việc hôn sự giữa hắn và Chung Nhược Thần, hơn nữa

đã ám chỉ rất rõ ràng, chỉ cần mình đồng ý nối lại tình xưa với Chung Nhược

Thần, người ta sẽ sẵn sàng làm chỗ dựa cho hắn tại trong Chư Yêu chi cảnh này.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nghe hiểu, nhưng

cảm thấy Trì Bích Dao là đang đàn gảy tai trâu, tại trong chuyện này, lão Thập

Ngũ cực kỳ cố chấp, sẽ không đồng ý.

Nào ngờ Dữu Khánh chỉ hơi do dự một chút, liền gật đầu nói: “Được, nguyện ý

tuân theo lời Trì bảo chủ phân phó, làm phiền Trì bảo chủ hao tâm tổn trí.”

Đồng ý rồi? Tròng mắt của Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết suýt chút nữa rớt ra

ngoài, đều khó có thể tin nổi.

Thực ra hai người đoán cũng không sai, nếu như là mấy năm trước, trong

chuyện này Dữu Khánh có khả năng sẽ cực kỳ cố chấp, nhưng hiện tại, hắn chỉ

muốn nỗ lực hết sức để hai bọn họ có thể sống sót rời đi, đây là trách nhiệm và

cái giá phải trả cho sự quyền uy độc đoán thường ngày với tư cách là chưởng

môn.

Lúc này đối mặt với hiện thực, hắn biết mấy người bọn hắn không có thực lực

để ngoan cường trước bất kỳ một phương thế lực nào, cần cúi đầu thì phải cúi

đầu, chỉ cần có cơ hội, hắn nguyện ý kết giao cùng tất cả các bên, chỉ để đổi lấy

một con đường sống.

Mình không có thực lực, có đôi khi chính là bi ai như thế.

Lăn lộn trên giang hồ cho đến bây giờ, hắn đã dần dần thấm mùi câu nói “Đại

trượng phu co được dãn được” kia, mặc dù cảm thấy có chút cay đắng, nhưng

vẫn phải cắn răng nuốt xuống.

Đối với hắn mà nói, trong tình cảnh này, lòng tự tôn của một thanh niên không

còn quan trọng nữa, hắn phải dốc hết khả năng để sống sót giữa những “Cường

địch” này, cho nên hắn cũng không dám vạch trần chuyện Hướng Lan Huyên

lợi dụng hắn để tiến vào tiên phủ, hắn cần phải cẩn thận ứng phó với các

phương thế lực, nỗ lực hết sức để gia tăng tỷ lệ sống sót.

Trì Bích Dao nghe vậy tinh thần phấn chấn, phát hiện thấy chiêu này quả nhiên

hữu dụng, nếu không phải bị Thiên Vũ làm hỏng chuyện tốt, chắc hẳn cô ta đã

đắc thủ khi tại Thiên Tộc sơn rồi, cô ta ngoắc tay với hắn, nói: “Đến đây, đến

chỗ ta.”

Thiên Vũ cau mày, “Ta đã đồng ý sao?”

Nhưng Dữu Khánh đi tới phía trước y, xoay người lại, đối diện với y, chắp tay

nói: “Tam động chủ, ngươi giữ chúng ta lại cũng không có tác dụng gì, buông

tha cho mấy gánh nặng chúng ta đi.”

Nhân cơ hội quay lưng về phía mọi người, hắn liên tục nháy mắt với Thiên Vũ,

ngoại trừ Thiên Vũ và đám người Nam Trúc phía sau Thiên Vũ thấy được,

những người khác đều không nhìn thấy.

Một ánh mắt không cung cấp được quá nhiều thông tin, nhưng sau khi được

nhắc nhở, Thiên Vũ cũng không khó lý giải thâm ý trong đó, ít nhất, y có thể

cân nhắc lợi và hại.

Thứ nhất, y nắm trong tay việc vị Thám Hoa lang này mở ra tiên phủ, hắn chạy

không thoát bàn tay y, quan hệ hợp tác giữa hai người không đứt được, chỉ là từ

chỗ sáng chuyển sang chỗ tối mà thôi, âm thầm nháy mắt không phải là ý này

sao?

Thứ nhì, với thế cục hiện nay, giữ hắn lại bên người quả thực là gánh nặng, một

mình y mang theo không tiện, còn sẽ dễ khiến cho mọi người nghi ngờ, thật sự

là tiện đường bắt mấy người này đưa vào đây sao? Nhân cơ hội này buông tay

thả hắn ra thì càng có thể rửa sạch hiềm nghi, đều tốt cho cả hai bên bọn y.

Nói chung, giữ bọn hắn lại bên cạnh mình, quả thực không bằng giao cho Trì

Bích Dao.

Vì vậy y “Hừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa, xen như đã ngầm đồng ý.

Dữu Khánh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liên tục chắp tay cảm tạ, sau đó vẫy

tay ra hiệu cho mấy người Nam Trúc, mang bọn họ chạy sang bên phía Trì Bích

Dao.

“Chậm đã.” Vào lúc này Hướng Lan Huyên chợt lên tiếng, nhìn chằm chằm vào

Dữu Khánh vừa sửng sốt đứng khựng lại, không đau không ngứa nói một câu,

“Ta đã đồng ý rồi sao?”

Ả đàn bà này làm gì vậy? Dữu Khánh không nói nên lời, ba đồng bạn khác theo

sau hắn đồng thời đứng lại đó mặc người thưởng thức.

Trì Bích Dao lập tức cảnh cáo: “Hướng Lan Huyên, chuyện chung thân đại sự

của lứa thanh niên không đến phiên ngươi nhúng tay, chẳng lẽ đến bây giờ

ngươi còn không hiểu tâm ý của Chưởng lệnh các ngươi, phải chờ tới khi Yến

Y dạy cho ngươi một bài học, ngươi mới có thể tỉnh táo lại hay sao?”

Cô ta là đang nhắc nhở đối phương, đây là lí do mình muốn bảo vệ Dữu Khánh.

Hướng Lan Huyên bị lời nói đó làm cho sửng sốt, lúc này mới bừng tỉnh hiểu

ra, thì ra là như vậy, khóe miệng giật giật, không nói gì nữa rồi.

Mà Trì Bích Dao coi như đã nói rõ ràng ra rồi, ngoại trừ nhóm người Phượng

tộc ra, các phương thế lực khác dường như đều có suy nghĩ về lời đó, đại khái

đều đã hiểu được là chuyện gì xảy ra.

“Đến đây.” Trì Bích Dao lại vẫy tay gọi, ra hiệu cho Dữu Khánh cứ việc yên

tâm đi đến.

Mấy người Dữu Khánh vừa mới di chuyển, Xích Lan các chủ lại đột nhiên lên

tiếng chế nhạo, “A Sĩ Hành, xem ra ăn cơm mềm càng ngon nha!”

Bà ta là đang bất bình cho con trai của mình. Từ chỗ Ngân Sơn Hà, bà ta đã

nghe nói việc khi ở Minh Hải, Dữu Khánh từng tát con trai của mình, trước đây

bà ta có thể chấp nhận được điều đó, vẫn có thể xem như đó là cách để con trai

của mình trải sự nghiệm thất bại, chẳng hạn như sau khi trở về từ Triêu Dương

đại hội, con trai mình đã biết rằng cần phải chăm chỉ khổ tu.

Bây giờ nhìn thấy Dữu Khánh cũng đã bắt đầu ăn cơm mềm, bà ta liền khó thể

nuốt trôi được chuyện hắn giáo huấn con trai mình trước đây, cái quái gì vậy

chứ, chế nhạo đã là nhẹ lắm rồi.

Dữu Khánh đương nhiên có thể hiểu được, nhưng hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ,

làm như không nghe thấy.

Ánh mắt Hướng Lan Huyên nhìn theo tràn đầy vẻ châm chọc, nét mặt dường

như có chút khó chịu.

Ô Ô lúc này cũng lên tiếng, “Lão tam, là quay đầu lại, hay là dự định một mình

đi đến cuối đường?”

Thiên Vũ quay đầu đi không nhìn gã, nhìn về phía xa, hỏi một đằng, trả lời một

nẻo, chậm rãi nói: “Thứ gọi là Tiên tuyền, thực ra chia làm ba tuyền là Thiên,

Địa, Nhân. Nhân tuyền, sau khi tắm rửa có thể biến không phải người thành

người. Địa tuyền có thể biến người thành yêu ma quỷ quái. Còn Thiên tuyền thì

có thể giúp cho người trở nên trường sinh bất tử. Và Thiên tuyền thì ở trong

Chư Yêu chi cảnh này. Đây có lẽ chính là nguồn gốc truyền thuyết bất tử của

Phượng tộc.”

Khi nghe được những lời này của y, có thể nói rằng tất cả mọi người tại đây đều

kinh ngạc chấn động.

Ánh mắt Thiên Vũ khinh thường đảo qua mọi người tại đây: “Người ở bên

ngoài không dám tiến vào đây, đó là tổn thất của chính bọn họ. Nếu đã tới đây,

không có gì để quay đầu hay không quay đầu. Trong các ngươi, ai bằng lòng từ

bỏ cơ hội trường sinh bất tử? Chờ người ở bên ngoài cho phép rồi mới đi vào

đây tắm rửa Thiên tuyền sao? Ai bằng lòng làm như vậy, thì cứ một mình đứng

ra ngoài là được. Còn không thì trước tiên tìm được Thiên tuyền đã rồi nói tiếp

đi.”

Người của tất cả các phương thế lực tại đây đều rơi vào cảnh kinh nghi bất định,

có người nào sẵn sàng đứng ra ngoài một mình sao? Mãi vẫn không có.

Khóe miệng Dữu Khánh giật giật, không chỉ có hắn, mọi người đều đã nhận ra

được, Thiên Vũ là đang muốn chứng minh không phải y bất trung, mà tất cả

mọi người đều bất trung. Y muốn kéo mọi người cùng xuống nước.

Ô Ô trầm giọng hỏi: “Lão Tam, ngươi biết được điều này từ đâu vậy?”

Thiên Vũ trả lời bằng một câu hỏi, “Không phải các ngươi vẫn luôn muốn biết

Vân Hề đã nói điều gì với ta sao?”

Tiếp đó, y quay đầu nhìn Ô Ô, hỏi tiếp: “Nhị ca, ngươi có thể ngăn cản ta,

nhưng ngươi có thể ngăn cản mấy người phía sau ngươi sao? Còn có những

người này.” Y nhấc tay chỉ về phía đám người ánh mắt lấp lóe của các thế lực

khác.

Ô Ô bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía sau mình, chỉ thấy ánh mắt mọi người

đều né tránh gã, ngay cả Xích Lan các chủ cũng không dám nhìn thẳng gã, vẻ

mặt gã tức thì âm trầm.

Lúc này, người của Phượng tộc đi dập lửa đã bắt đầu quay lại.

Khói lửa mù mịt xung quanh đã nhạt đi, trên cơ bản ngọn lửa đã bị dập tắt, đối

với Phượng tộc tu luyện công pháp hỏa thuộc tính mà nói, chuyện dập lửa chỉ là

một chuyện dễ dàng.

Điều khiến mọi người chú ý chính là, Phượng Tàng Sơn tóm một lão thái bà

trên tay mang về đây. Nhìn qua liền nhận ra được lão bà này là một Yêu tu, da

mặt nhăn nheo, thân thể còng xuống, áo quần vải xám, mái tóc xanh lục nửa

quấn nửa xõa, trên đầu còn cài một cành hoa tươi màu trắng hồng lớn cỡ nắm

tay, rất nổi bật.

Lão thái bà vẻ mặt hoảng sợ bị đẩy đến trước mặt mọi người, vừa được thả ra,

thân thể lập tức lay động tạo ra một loạt cái bóng, cắm rễ xuống đất tại chỗ, biến

thành một bụi cây gai cao một trượng, lá cây xanh biếc, hoa tươi trắng hồng,

nhìn rất đẹp.

Hành động này khiến mọi người không biết là có ý gì.

Phượng Kim Kỳ hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”

Phượng Tàng Sơn: “Khi dập tắt lửa thì phát hiện thấy yêu bà này đang lén lút

theo dõi ở gần đó, cho nên bắt bà ta lại.”

Nghe nói là như vậy, hình như trong lòng đang có lửa giận, Ô Ô vung tay lên,

một bóng roi đen láy, bộp một tiếng, đánh trúng bụi hoa kia, nhánh gãy, da tróc,

xương nứt.

“A!” Một tiếng hét thảm vang lên, bụi hoa đó lại hóa thành hình người, hoảng

sợ co rúm người tựa vào nửa đoạn thân cây đổ nghiên ở bên cạnh, nhấc tay áo

che mặt, có vẻ cực kỷ sợ hãi.

Ô Ô lại vung roi ra, trực tiếp cuốn nó tới, đưa tay chụp lấy thi pháp điều tra,

phát hiện tu vi chỉ có cảnh giới Cao võ, vì vậy bỏ qua lo lắng, thuận tay đẩy nó

ngã xuống đất, lạnh lùng chất vấn: “Lén lút ở đây làm gì?”

Lão bà hơi nhấc tay áo che mặt, không biết là vì sợ hãi hay là ngượng ngùng,

nơm nớp lo sợ trả lời: “Chỉ nhìn xem, không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là

đến xem, chỉ là nhìn xem.”

Ô Ô dẫm một chân lên vai lão bà, quát hỏi: “Ta hỏi ngươi, trong giới này có

phải có một cái tiên tuyền?”

Khi nói lời này thì còn liếc mắt nhìn Thiên Vũ, hiển nhiên là muốn kiểm chứng

thật giả.

Lão bà trốn ở mặt sau tay áo, giọng nói run rẩy nói: “Nơi này có một tuyền, sau

khi tắm rửa có thể được trường sinh. Không biết có thể được xem là tiên tuyền

hay không?”

Ô Ô nghẹn lời, mày cau chặt, vậy mà lại là sự thật?

Giờ phút này, không biết có bao nhiêu người đã không thể hô hấp bình thường,

ngay cả Phượng Kim Kỳ cũng bắt đầu hai mắt tỏa sáng.

Mấy sư huynh đệ Dữu Khánh quay mặt nhìn nhau, kinh ngạc khi phát hiện ra

Cửu vĩ hồ không lừa gạt mình, tim bọn hắn cũng đập thình thịch.

Đám người Phượng Tàng Sơn vừa mới trở về có phần không hiểu ra sao, nhìn

trái nhìn phải, bắt đầu hỏi những tộc nhân ở lại nơi này xem đã có chuyện gì

xảy ra, sau khi biết được tình hình, thần sắc mỗi người đều bồn chồn không yên.