Kết quả cũng không cho Thiên Vũ cự tuyệt, hành động của Hướng Lan Huyên
đã khiến cho những người khác chú ý tới, thần bí nhân giấu mình trong chiếc áo
choàng kia đi theo tới, như muốn hỗ trợ chặn Thiên Vũ lại, Ô Ô, Xích Lan cũng
chạy đến đây, hiển nhiên đều không muốn để cho Thiên Vũ bỏ chạy.
Thiên Vũ quay nhìn mọi người, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của các cường
địch, vẻ mặt y u ám.
Ô Ô liếc mắt thoáng nhìn Phượng Kim Kỳ bay đi vào rừng, lập tức quay đầu lại
nói với Xích Lan: “Đại tẩu, ngươi đi nói với Phượng Kim Kỳ, tình huống nơi
này không rõ ràng, mọi người cùng đi với nhau thì tốt hơn, nếu không hành
trình của hắn sẽ không dễ dàng.”
Đây cũng là lời uy hiếp, gã đã lĩnh giáo được sức mạnh của những quái vật vừa
rồi kia, chúng hình như chỉ thích nhằm vào Yêu tu, mà Phượng Kim Kỳ giống
như có biện pháp đối phó, gã há có thể dễ dàng để cho Phượng Kim Kỳ rời đi.
Bên này có lẽ không làm gì được những quái vật đó, nhưng để đối phó Phượng
tộc thì vẫn có chút tự tin.
Xích Lan hiểu ý, lập tức bay đi chặn nhóm người Phượng tộc lại.
Không thể diễn tả được bầu không khí giữa những người ở tại hiện trường là
như thế nào, giữa Ô Ô, Xích Lan và Thiên Vũ xem như từng có sự giao hảo, mà
Hướng Lan Huyên và Thiên Vũ lại âm thầm có quan hệ hợp tác, Dữu Khánh
đứng ngoài quan sát đột nhiên nhận thấy, tình hình có vẻ không quá tệ như mình
nghĩ.
Chỉ chốc lát sau, Xích Lan cùng với Phượng Kim Kỳ và Trì Bích Dao đều chạy
đến.
Phượng Kim Kỳ vừa đến liền hỏi: “Chư Yêu chi cảnh là do ai mở ra?”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía mấy người Dữu Khánh, ngay cả
những người liên quan không biết tình hình cũng nghi hoặc không xác định
quay nhìn về phía bọn hắn, rõ ràng đang bộc lộ sự nghi vấn, là do mấy tên này
mở ra ư?
Dữu Khánh lập tức lên tiếng phủ nhận: “Các ngươi nhìn ta làm gì? Không phải
ta mở ra.”
Hướng Lan Huyên vô thức liếc mắt khinh bỉ, thấy đã đến tình trạng này rồi mà
tên này vẫn còn mở to mắt nói dối.
Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết, Hướng Chân cũng đều vô thức liếc mắt nhìn Dữu
Khánh, chính bọn họ cũng không hiểu, nhưng không dám nhìn lâu, sợ nhìn lâu
sẽ để lộ dấu vết, dù sao trong lòng mỗi người đều lẩm bẩm tự hỏi, không biết vị
này mở to mắt nói dối như vậy là có ý gì.
Ô Ô cất tiếng cười nhạt, “Ngươi từ Ô Lạc tộc chạy trốn đến đây, không phải
ngươi mở ra còn có thể là ai?”
Dữu Khánh ánh mắt lóe lên, trong lòng chợt nảy ra một ý, trực tiếp chỉ tới
Thiên Vũ ở trước người, “Chúng ta thực sự không biết chuyện tiên phủ mở ra gì
gì đó, mấy người chúng ta bị hắn bắt đưa vào đây, không hiểu ra sao lại bị đưa
vào nơi này.”
Thiên Vũ đang đứng ở một bên phía trước lập tức quay đầu lại nhìn hắn, ánh
mắt chạm vào nhau, bắt gặp ánh mắt ra hiệu của Dữu Khánh, hiển nhiên là
muốn y cõng cái nồi này.
Y có bệnh mới đi cõng cái nồi này, nếu còng cái nồi này, có nghĩa là y phải
hừng chịu áp lực bị một đám người ép hỏi sự thật.
Nghĩ đến đây, y bỗng nhiên hiểu được lí do tên cẩu Thám Hoa này đẩy cho
mình cõng nồi, thì ra là bởi vì không muốn bị ép hỏi ra sự thật.
Trong suy nghĩ của mấy tên này, y không phải là kẻ dễ dàng bị bức ép, y có
được thực lực, có thể đứng vững trước sức ép để không nói ra, nếu thực sự
không được, với tốc độ của mình, y cũng có thể dễ dàng thoát thân.
Cuối cùng y đã hiểu được, vì để tránh phải trực tiếp gánh chịu phiền phức, tên
này dứt khoát ném rắc rối tới cho y, nhưng mà y lại không tiện từ chối.
Và rõ ràng đó cũng là lí do vì sao tên này vứt nồi tới cho y, vứt cho người khác
thì không có kết quả gì, không thể chứng minh được thì không thể rửa sạch hoài
nghi cho mình, mà vứt cho y thì y khẳng định sẽ nhận lấy.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, y nhận ra rằng tên cẩu Thám Hoa này thật sự không
phải bỉ ổi một cách bình thường, Thiên Vũ âm thầm ân cần thăm hỏi tổ tông nhà
hắn.
Nhưng biểu hiện ra ngoài thì y nhịn không được nửa thật nửa giả cất tiếng trách
mắng hắn một câu, “Ngậm miệng chó của ngươi lại đi, sẽ không có ai cho là
ngươi câm điếc.”
Ô Ô lập tức nhìn chăm chú vào y, “Lão tam, đúng như lời hắn nói như vậy
sao?”
Thiên Vũ không muốn cõng cái nồi này, ai cõng người đó phiền phức, tất nhiên
sẽ bị mọi người cùng nhằm vào, nhưng y không thể chối bỏ, chỉ có thể tiếp tục
đẩy nồi đi nơi khác: “Các ngươi đừng có nhìn chằm chằm vào ta, Chư Yêu chi
cảnh không phải do ta mở ra, là Dã Tiên mở ra.”
“Dã Tiên?” Mấy người đồng thanh thốt lên.
Hướng Lan Huyên liếc mắt nhìn Dữu Khánh, cảm giác không đúng, lẽ nào
mình thật sự đã oan uổng cho tên gia hỏa này rồi sao? Nàng nghi ngờ hỏi: “Dã
Tiên vì sao lại đột nhiên mở ra tiên phủ?”
Thiên Vũ: “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai chứ? Dù sao Dã Tiên là người đầu tiên tiến
vào, muốn hỏi, các ngươi tìm hắn mà hỏi.”
Nói lời này có phần chơi trò lưu manh.
Dù sao, chính y là không muốn bị xác định tiên phủ do mình mở ra, cho nên
phải kiếm một cái cớ cho mình, đồng thời, cũng muốn lợi dụng đều này để xúi
giục mọi người cùng đi tìm Dã Tiên.
Nhưng Dữu Khánh không vui, phát hiện thấy tên Thiên Vũ này không có ý tốt,
vứt nồi cho Dã Tiên, sau này tìm được Dã Tiên, chỉ cần đối chất, chẳng phải nồi
sẽ rơi trở về trên người hắn sao?
Suy nghĩ lại một chút, tên Thiên Vũ đó đâu cần quan tâm điều này? Chỉ cần
Dữu Khánh hắn không lừa gạt y, nếu thật sự tìm được Dã Tiên, có thể làm cho
Dã Tiên mở miệng, y sẽ không cần phải quan tâm đế sự sống chết của hắn, còn
nếu như Dã Tiên không chịu mở miệng, đương nhiên sẽ không có việc gì.
Bất kể như thế nào, ngoại trừ Hướng Lan Huyên vẫn còn có chút nghi ngờ ra,
tại trong mắt những người liên quan khác, mấy người Dữu Khánh đã không còn
bị nghi ngờ là người mở ra tiên phủ nữa.
Tuy nhiên vẫn còn có điểm đáng nghi ngờ, Trì Bích Dao thình lình hỏi một câu,
“Thiên Vũ, ngươi tiến vào tiên phủ, bắt mấy người Thám Hoa lang cùng vào để
làm gì?”
“Ngươi biết cái gì, vì sao ta phải nói cho ngươi?” Thiên Vũ không chút khách
khí dùng lời nói đốp chát lại, y còn hất hất cằm ra hiệu về phía Đại Nghiệp ty và
Thiên Lưu sơn, “Ngươi trước tiên hỏi bọn họ xem có phải là đang truy bắt mấy
người này hay không.”
Không đợi Trì Bích Dao nhiều lời, Hướng Lan Huyên tiếp lời: “Vừa rồi đi mời
Phượng Kim Kỳ, Ô huynh nói câu đó rất đúng, tình huống nơi này không rõ
như thế nào, mọi người tốt nhất là cùng đi với nhau, có ý kiến gì trước hết đặt
sang một bên, hãy lo chuyện trước mắt đã, những chuyện khác về sau hãy nói.
Mọi người thấy thế nào?”
Các phương thế lực tại đây đều trầm mặc, không lời nào để nói, không người
nào hé răng.
Hướng Lan Huyên mỉm cười, xem như mọi người đều đã đồng ý, nàng ta nhìn
Phượng Kim Kỳ chăm chú, hỏi: “Phượng Kim Kỳ, trông có vẻ như ngươi có thể
đối phó loại quái vật đó, ngươi có biết loài quái vật đó là thế nào không?”
Nghe lời này, sự chú ý của mọi người nhanh chóng chuyển sang Phượng Kim
Kỳ, ánh mắt chờ đợi nhìn ông ta.
Phượng Kim Kỳ hơi trầm mặc một chút rồi trả lời: “Trong truyền thuyết xa xưa
của Phượng tộc, có một loài quái tên là ‘Phệ Linh hào’, vì để có thể đặt chân tại
rừng sâu núi thẳm, tổ tiên Phượng tộc đặc biệt tổ chức nuôi dưỡng nhằm đối
phó các loại tinh quái trong sơn dã, bảo vệ sự bình an cho tộc nhân.
Nói đơn giản một chút, trong tình huống bình thường loại quái này chỉ đối phó
Yêu tu, bởi vì chúng thích hấp thu yêu linh trong cơ thể Yêu tu. Người không
gây tổn thương cho bọn chúng, bọn chúng cũng không thèm để ý đến con
người. Khi quá đói, bọn chúng sẽ tự giết lẫn nhau. Loại chúng ta nhìn thấy lúc
nãy, chắc là loại quái này. Ta tưởng rằng thứ này đã bị diệt sạch từ lâu, không
ngờ rằng ở đây vẫn còn tồn tại nhiều như vậy.”