Bán Tiên

Chương 1130: Phệ Linh hào (1)




Đám quái vật bị đốt rơi xuống, đốt cháy lá khô phủ đầy trên mặt đất, ngọn lửa

trong chốc lát là rất khó đốt cháy những thân cây đại thụ dựng thẳng cao vút

kia, vì những cây đại thụ này quá lớn, nhưng những cây đại thụ bị giao tranh

đánh đổ thì khó thể may mắn thoát khỏi, tạo nên cảnh tượng khói đặc cuồn

cuộn.

Mặt đất còn lưu lại những dấu vết giao tranh, mặt đất bị cày nát, cây cối gãy đổ,

bùn đất lẫn lộn với vô số thi thể quái vật.

Nhanh chóng khôi phục lại tỉnh táo, người của các thế lực không nhìn thấy diễn

biến trận không chiến, nhưng nhìn thấy được cảnh tượng đám quái vật phân tán

bỏ chạy trong không trung, cũng nhìn thấy Phượng Kim Kỳ lơ lửng trên không.

Dù không nhìn thấy vì sao đám quái vật lại rút đi, nhưng kết hợp với ánh lửa

trên mặt đất, bọn họ đều đoán được tám chín phần mười là có liên quan với

Phượng Kim Kỳ.

Ô Ô, Xích Lan, Hướng Lan Huyên và cả Trì Bích Dao đều bay về phía Phượng

Kim Kỳ trong không trung, định hỏi thăm tình hình.

Hướng Chân ở trong hốc cây ra sức lắc đầu, nhìn xung quanh rồi lại ngẩng đầu

nhìn, phát hiện thấy chỉ còn một mình mình ở tại trong hốc cây đại thụ. Gã giật

mình, vội vàng trực tiếp phá vỡ hốc cây, xông ra ngoài, lúc này mới phát hiện

đám người Dữu Khánh không phải bỏ mình lại để chạy trốn, bọn hắn hình như

còn chưa tỉnh táo lại sau cơn đau đầu.

Thiên Vũ không có thuận theo xu thế tới “Ân cần thăm hỏi” Phượng Kim Kỳ, y

nhìn nhìn xung quanh, nhìn thấy đám người Dữu Khánh còn đang ở trên mặt đất

ôm đầu khó chịu, không khỏi nhăn lại mày, phát hiện thấy mấy tên này quá

kém, những người khác đều đã tỉnh táo, chỉ có bọn hắn vẫn còn chưa bình

thường lại.

Y liền lướt đến, nhấc chân đá một cước vào mông Dữu Khánh, giúp hắn nâng

cao tinh thần.

Bị đá đau, Dữu Khánh quả nhiên tỉnh táo lại, mở mắt ra nhìn xung quanh, phát

hiện thấy những người sống sót gần như đều đã đứng dậy hết, hắn liền không

tiếp tục giả vờ nữa, nhanh chóng đứng dậy, tra bảo kiếm vào vỏ, hai tay vỗ vỗ

huyệt Thái Dương, trông như thể vẫn chưa tan hết dư âm, “Ai da, tiếng kêu của

đám quái vật này thật sự quá khó chịu.”

Còn cụ thể khó chịu như thế nào thì hắn không rõ, nói mơ hồ một chút vậy là

được rồi.

Thiên Vũ liếc mắt nhìn mấy người tụ tập trên không trung, hạ thấp giọng nói:

“Lúc này không đi, còn đợi khi nào.”

Y nghiêng đầu ra hiệu về phía mấy người Nam Trúc. Y cũng không biết mấy

đồng bạn này của Dữu Khánh đến cùng có tác dụng gì hay không, dù sao, trước

khi chưa thể xác định được tác dụng như thế nào thì không thích hợp bỏ lại.

Sau khi thoáng nhìn qua trên không trung, Dữu Khánh cũng vô cùng lo sợ, hắn

nhanh chóng lướt đến bên cạnh Nam Trúc, rồi cũng ra tung cước đá vào gã,

“Tỉnh dậy đi, được rồi đó.”

“Hả?” Nam Trúc ngóc đầu nhìn, rồi cũng đứng dậy.

Mục Ngạo Thiết tương đối nhạy bén hơn, sau khi lén nhìn thấy tình hình của hai

người, y đã tự giác đứng lên.

Bọn hắn đều biết thực lực của mình yếu, không thể liều được về thực lực thì chỉ

có thể dùng kỹ năng diễn xuất để bù đắp.

Không còn cách nào khác, sau khi mấy người chạm mặt, Thiên Vũ thi pháp

cuốn mấy người lên, nhanh chóng luồn vào trong rừng, định nhân cơ hội này để

trốn đi.

Tuy nhiên, không thể thành công thoát thân, bị Hướng Lan Huyên ở trong

không trung liếc nhìn thấy.

Nếu như chỉ là một mình Thiên Vũ, Hướng Lan Huyên chưa chắc đã có hành

động gì, mấu chốt là nàng nhìn thấy Dữu Khánh.

Lúc đầu, nàng không nhận ra Dữu Khánh, cho dù lúc đó Dữu Khánh đứng nói

chuyện ở bên cạnh Thiên Vũ, nàng có liếc mắt nhìn qua nhưng không nhận ra,

bởi vì Dữu Khánh vẫn đang mặc kiểu bộ lạc, nàng còn tưởng rằng Dữu Khánh

là người của bộ lạc nào đó. Vấn đề xuất hiện từ hình dạng của Nam Trúc và

Mục Ngạo Thiết, mấy người vừa tụ tập lại, vóc dáng của hai người lập tức nhắc

nhở Hướng Lan Huyên nhìn lại cách ăn mặc của Dữu Khánh, xem như đã nhận

ra đây là trò gì.

Kết quả là nàng lập tức lướt xuống, chặn tại trước mặt Thiên Vũ, ngăn không

cho y cuốn theo mấy người chạy đi, mỉm cười nói, “Thiên Vũ, không chào hỏi

gì đã định bỏ đi sao?”

Lời thì nói với Thiên Vũ nhưng nhưng anh mắt tươi cười quan sát lại dừng tại

trên người Dữu Khánh, có thể gặp nhau tại nơi này quả thực là niềm vui bất

ngờ.

Lúc này, hình tượng của tài tử đệ nhất thiên hạ thực sự không có gì đặc biệt,

mới lăn lộn trên mặt đất, không tránh được y phục da thú và mái tóc dài phủ vai

bị dính chút thứ như bùn đất, lá khô, ngay cả trên ria mép cũng dính chút vụn

cỏ, vẻ ngoài như tên ăn mày nhưng đôi mắt sáng ngời lấp lóe, nhìn có chút buồn

cười.

Tình cảnh này khiến nàng vừa tức giận vừa buồn cười, đã nói là đồng khí liền

chi, cuối cùng lại ném nàng lại đi làm một mình, nàng làm sao có thể không

giận? Giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lúc trước nàng còn tưởng rằng vị Thám Hoa lang này mở tiên phủ ra là vì đào

hố để người khác rơi vào, tưởng rằng sau khi mở ra tiên phủ, vị Thám Hoa lang

này đã bỏ chạy, nghĩ rằng mình là bị lừa đi vào, nàng thật sự không nghĩ tới còn

có thể gặp hắn ở trong này. Tên này chạy vào đây làm gì, không đến mức ngốc

như vậy chứ?

Nàng đoán rằng có thể có lí do nào đó mà mình không biết, muốn tìm cơ hội hỏi

thăm thử xem, nhưng lúc này đang ở ngay trước mặt Thiên Vũ, nàng không tiện

hỏi.

Trong khi đó, Dữu Khánh nhìn thấy nàng ta mỉm cười, đôi môi đỏ mọng hé mở,

cảm thấy có chút phản cảm, trong lòng hiện lên mấy cụm từ kiểu như “Cười

nham hiểm” hay là “mỹ nhân rắn rết” gì đó. Lúc trước nữ nhân còn nói là cần

phải đào hố đẩy mấy Bán Tiên đó vào một nồi, hầm lên. Rốt cuộc, tiên phủ vừa

mở ra, bản thân nàng ta lại chạy đi vào.

Hắn đã sớm nghi ngờ nữ nhân này đang lợi dụng mình để tìm tiên phủ, bây giờ,

thực tế đã chứng minh đúng là như thế, thiệt thòi cho mình lúc trước còn băn

khoăn tự hỏi không biết có phải hai người bọn hắn đã có một chân với nhau rồi

hay không, suýt chút nữa hắn đã tin vào chuyện ma quỷ của nàng ta.

Hiện tại xem ra, loại nữ nhân khiêu gợi quyến rũ như vậy, đâu phải là bộ dạng

nên có của một nữ nhân đứng đắn, người ta có thể đi tới vị trí ngày hôm nay, có

lẽ không biết đã cởi váy với bao nhiêu nam nhân rồi. Nghĩ đến việc lúc trước

mình còn cảm thấy áy náy vì việc giữa hai người có thể đã xảy ra chuyện ấy ấy,

trong lòng hắn liền tràn đầy phiền muộn và tức giận.

Có sự phẫn nộ vì bị người lợi dụng cảm tình để lừa dối, cũng có nguyên nhân vì

sự thuần khiết của mình bị vấy bẩn mà phẫn nộ.

Thiên Vũ cũng không dành cho nàng vẻ mặt hòa nhã gì, “Muốn giữ ta lại chào

hỏi những người khác, là muốn nói rõ ràng chuyện giữa chúng ta hay sao?”

Y đang nhắc nhở đối phương, nếu như ta không còn đường nào để đi nữa,

chuyện ngươi hùa theo ta cũng sẽ bị vạch trần.

Kỳ thực chính là đe dọa.

Y cũng không còn cách nào khác, một mình y còn có thể cắt đuôi đối phương

để thoát thân, nhưng nếu mang theo mấy gánh nặng này là không thể thoát thân

được.

Hướng Lan Huyên cười ha hả nói: “Ngươi không thích hợp chạy trốn, có phcú

cùng hưởng, có họa cùng chia mới tốt, vẫn nên ở lại đi, có người của Đại

Nghiệp ty ta duy trì chính nghĩa, chắc hẳn người khác cũng không thể dễ dàng

làm gì ngươi.”

Nói đến cùng chính là không muốn để cho đối phương mang Dữu Khánh đi, về

công về tư nàng đều không thể đồng ý.

Dữu Khánh có thể nghe hiểu được những ý tứ sắc bén trong những lời đối thoại

của bọn họ, nghĩ đến việc nữ nhân này một bên thì vừa hợp tác với Thiên Vũ,

vừa lừa gạt Thiên Vũ, một bên thì đem việc này nói cho hắn, giả bộ suy nghĩ vì

hắn để lừa gạt mình, hắn càng thêm cảm thấy nữ nhân này chính là một kẻ âm

hiểm tiếu lí tàng đao.