Xung quanh còn có người của các thế lực khác đang xem náo nhiệt.
Có người của Phượng tộc do Phượng Kim Kỳ cầm đầu, đội ngũ do Phượng
Tàng Sơn suất lĩnh đã tập hợp vào đây, Trì Bích Dao cũng ở trong đó, nhờ có sự
hỗ trợ thuyết phục của Phượng Tàng Sơn.
Nhóm khác là người của Đại Nghiệp ty do Hướng Lan Huyên cầm đầu. Bên
cạnh nàng là một người thần bí khoác trên mình chiếc áo choàng đen.
Bởi vì góc độ nhìn, nhóm người Hướng Lan Huyên không có nhìn thấy đám
người Dữu Khánh trốn ở trong hốc cây.
Tương tự như vậy, cũng bởi vì góc độ nhìn mà đám người Dữu Khánh không
phát hiện thấy những người xem náo nhiệt.
Những người đứng xem kịch này đều là bị âm thanh đánh nhau thu hút tới.
Nhìn thấy vô số quái vật vây công đám người Thiên Lưu sơn và Xích Lan các,
các khán giả chỉ tập trung đứng xem trò vui, không hề có bất kỳ ý định xuất thủ
tương trợ nào.
Rồi đột nhiên, chợt có âm thanh “cục cục” từ trên không trung vọng xuống như
tiếng núi sập biển gầm, trong nháy mắt liền giống như đập mạnh vào trán mọi
người, đám người lập tức có cảm giác bị đập cho chóng mặt. Mọi người cảm
thấy trong lỗ tai bùng lên một tiếng ong vang vọng rồi cả người không khỏe,
đầu óc choáng váng ngất ngư, chỉ có vô số tiếng “cúc cúc” rầm rĩ bên tai và
trong đầu, như đang khuyên bảo mọi người khổ hải vô biên quay đầu lại là bờ,
nói là thần hồn điên đảo cũng không quá đáng.
Người lơ lửng trong không trung không thể đứng yên, người đứng ở trên cành
cây cũng rung động, dồn dập rơi xuống, ôm đầu lắc lư, thi pháp cũng không thể
ngăn cách âm thanh vang vọng trong đầu, giống như là ma âm rót vào tai,
không thể tránh được, toàn bộ ý thức người nghe nhanh chóng rơi vào hỗn loạn.
Có người muốn lắc mình rời đi, nhưng bay không được bao xa thì lại rơi xuống,
ôm đầu lảo đảo lung lay, đầu óc không tỉnh táo, không thể thi pháp kiểm soát
bản thân.
Có quá nhiều quái vật bay lượn trong không trung, diện tích che phủ quá rộng.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, chen chúc trong hốc cây, ba người Dữu Khánh
vẫn còn khá bình thường, tuy rằng cũng bị âm thanh cục cục ồn ào bao trùm
làm cho có phần bực bội khó chịu, nhưng nhìn chung bọn hắn vẫn tương đối
tỉnh táo, bọn hắn không bị ảnh hưởng quá lớn bởi âm thanh hỗn độn đó.
Trong khi đó, người chen chúc cùng một chỗ với bọn hắn là Hướng Chân rõ
ràng cũng bị trúng tà, gã lắc lắc đầu như đã uống say, được Mục Ngạo Thiết đè
lại.
Dữu Khánh và Nam Trúc vươn đầu nhìn ra bên ngoài, phát hiện thấy tình trạng
bọn họ đều không khác với Hướng Chân, hai người quay mặt nhìn nhau.
Nam Trúc nhịn không được hỏi: “Vì sao chúng ta không bị gì?”
Nhìn ba sư huynh đệ mình, lại nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng của Hướng
Chân, Dữu Khánh nghi hoặc nói: “Nước do Đầu To nấu có thể trừ tà thì đã biết
rồi, nhưng nó còn có thể ảnh hưởng tới âm thanh hay sao, không đến mức thần
kỳ như vậy chứ?”
Nam Trúc lại nhìn ra bên ngoài, phát hiện thấy Thiên Vũ và Ô Ô đều không
chịu được, gã nhất thời mừng rỡ, “Lão Thập Ngũ, chuyện tốt a, đám quái vật
này đang dọn dẹp giúp chúng ta! Di…”
Ánh mắt Dữu Khánh lóe lên, hắn cũng đã chú ý thấy dị thường, chỉ thấy một
bóng người từ một bên phóng xéo lên cao.
Tình trạng phía bên Phượng tộc tốt hơn một chút, bọn họ thi pháp chống đỡ
dường như đã có chút hiệu quả, chỉ là người tu vi hơi yếu vẫn không thể đứng
ổn định trên ngọn cây, rơi xuống mặt đất với vẻ mặt đau khổ. Đang đứng ngoài
theo dõi, Phượng Kim Kỳ nhìn thấy các đồng tộc phía sau cũng không thể thoái
khỏi ảnh hưởng, ông ta trừng mắt nhìn lên bầu trời, thân hình lóe lên lao về phía
trung tâm vòng xoáy quái vật trong không trung, nhắm tới mấy con lão quái
mạnh nhất ở trung tâm.
Bùm! Trên không trung bùng lên một tiếng nổ chấn động, giống như một tảng
đá nện vào mặt nước.
Sau một trận hỗn loạn, mấy con lão quái ổn định lại thân thể sau cơn chấn động,
chúng nhìn về phía Phượng Kim Kỳ đang lơ lửng trong không trung sau khi
đánh bay chúng nó. Con nào con nấy đều nhe nanh ra, thay đổi phương hướng,
vốn không tấn công con người, lúc này chúng nó cũng bày ra tư thế tấn công.
Phượng Kim Kỳ với khuôn mặt già nua, mái tóc hoa râm tung bay phất phơ, hai
tay chắp tay lại như một lão tăng đang lơ lửng trong không trung. Sau lưng ông
ta, lấy ông ta làm trung tâm, đột nhiên tỏa ra từng vòng sóng vàng kim, vòng
sau lớn hơn vòng trước, cho đến khi đạt ba mươi sáu vòng mới ngừng, sáng rực
lóa mắt.
Với ba mươi sáu vòng hào quang sau lưng, lúc này trông Phượng Kim Kỳ giống
như thiên thần, coi thường đám quái vật kia và đám người Dữu Khánh ở phía
dưới đang ngước nhìn ngây người.
” ‘Liệt nhật kim hoàn’ của Phượng tộc, khi Phượng Tàng Sơn đánh bại huynh
trưởng Phượng Tàng Vân của gã, hình như cũng chỉ có thể thi pháp ra bảy vòng
a? Còn Phượng Kim Kỳ lại làm ra đến ba mươi sáu vòng, chênh lệch lớn không
phải bình thường. A, ông ta cũng không bị ảnh hưởng bởi âm thanh của đám
quái vật kia.”
Trong khi Nam Trúc đang mở miệng lẩm bẩm, mấy con lão quái đó đã phát
động tấn công Phượng Kim Kỳ, chúng hung hãn đồng loạt tấn công ông ta từ
nhiều hướng.
Phượng Kim Kỳ lơ lửng trên không cũng có phản ứng, không có làm ra động
tác gì quá mạnh, vẫn lơ lửng tại chỗ, chỉ dùng hai tay thi pháp thúc đẩy mà thôi,
những vòng sáng vàng kim phía sau nhanh chóng bật ra, biến hóa kích thước
lớn nhỏ rất tự nhiên.
Một cảnh tượng thần kỳ trong nháy mắt liền xuất hiện, những chiếc vòng vàng
kim đó giống như là dây thừng trói buộc quái vật, nhanh chóng thu nhỏ lại và
buộc lấy từng con lão quái, mấy vòng vàng kim siết lấy từng con với các góc độ
khác nhau.
Lão quái dường như cực kỳ sợ hãi những chiếc vòng vàng kim này, vừa bị vòng
chạm vào thân thể lập tức cất tiếng kêu “Ngao ngao” thảm thiết, ra sức giãy
giụa.
Lão quái bị trói trước tiên hít sâu một hơi, dựa vào sức mạnh vùng cánh làm nổ
tung vòng vàng kim đang trói buộc mình, nhưng vòng vàng lại nổ tung thành
liệt diễm, và có không ít bị lão quái hít vào trong cơ thể. Tức thì, lão quái đó bị
liệt diễm bao trùm, giãy giụa kêu thảm thiết, lao lên trời cao bay loạn cũng vô
dụng, không thể thoát khỏi bị liệt diễm đốt cháy.
Lúc này, Phượng Kim Kỳ thực sự giống như thần linh, ngón tay chỉ đến con lão
quái nào, con quái đó liền rơi vào trong thảm họa lửa đốt. Mấy con lão quái này,
đám cao thủ Thiên Vũ không làm sao giết được, tại trong tay ông ta thì chỉ cần
búng ngón tay là có thể giải quyết.
Những quái vật khác xung quanh lập tức điên cuồng lao tới Phượng Kim Kỳ,
nhưng không có lực xung kích cường đại như của mấy con lão quái đó, chúng
khó thể đến gần ông ta. Từng vòng kim hoàn tan vỡ, lại có từng vòng khác bay
ra theo động tác búng tay của Phượng Kim Kỳ. Quái vật bị vòng kim hoàn trói
buộc lập tức cất tiếng kêu thảm thiết bay loạn cả lên, va chạm vào đồng bọn, liệt
diễm thiêu đốt trên người nó cũng hại đến đồng bọn.
Không ngừng có quái vật bị thiêu đốt bộp bộp rơi xuống mặt đất.
Nam Trúc cảm thán, “Ai da, công pháp mà Phượng Kim Kỳ tu hành hình như
có thể khắc chế loại quái vật này. Các ngươi nhìn kìa, sau khi xông tới, thủ pháp
của ông ta rất lưu loát. Ông ta chắc chắn đã biết mình có thể khắc chế đám quái
vật này, nói cách khác, ông ta biết rõ quái vật này là thứ gì. Xem ra, Phượng tộc
thủ tại lối vào Chư Yêu chi cảnh này không phải là không có lí do.”
Không cần gã giới thiệu, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng đã nhận ra được.
Nhưng hiện tại, đó không phải là điều Dữu Khánh quan tâm, hắn nhìn về phía
đám người Thiên Vũ như đang say rượu ở bên ngoài, đưa kiếm ra, vẻ mặt hung
dữ nói: “Đây là thời điểm thích hợp để hạ thủ, tốc chiến tốc thắng, chém bọn họ
trước đã rồi nói tiếp.”
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết trong nháy mắt liền hiểu hắn có ý gì, cùng nhau
vung kiếm lên.
Dữu Khánh là người đầu tiên nhảy ra ngoài.
“Không quyết đoán sẽ tiếp tục bị hắn quấy rầy, hôm nay chính tay chúng ta sẽ
đâm mấy tên Cao Huyền, chém hắn.” Nam Trúc phụ họa một câu rồi cùng nhảy
ra theo.
Mục Ngạo Thiết cũng lập tức lao ra ngoài, không còn bị ai chen chúc và giữ lại,
tạm thời không thể tự lo cho bản thân, Hướng Chân rơi vào chỗ khe hẹp phía
dưới.
Dữu Khánh tràn đầy sát cơ là người đầu tiên lao đến Thiên Vũ, nhưng còn chưa
kịp nhảy đến trước mặt Thiên Vũ, hắn bất ngờ đánh ra hai luồng kình khí vào
hai vị sư huynh, sau đó thuận thế nhào xuống ngã trên mặt đất, ôm đầu lăn lộn,
có vẻ rất khổ sở.
Phản ứng của Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng không khác lắm, lần lượt ngã
xuống.
Đám quái vật bay lượn trên không trung đã rối loạn, Phượng Kim Kỳ lấy sức
một người phá đại trận ma âm đó, đám quái vật đụng phải khắc tinh, bị làm cho
sợ hãi, kinh hãi phân tán bay đi.
Dần dần ổn định lại thân thể, đám người Thiên Vũ ra sức lắc đầu.