Phản ứng của bốn người bên trong giống như là bị cởi hết quần áo, ở trần ở
truồng trước mắt mọi người.
Tất cả bọn hắn đều không nghĩ tới Thiên Vũ lại làm ra loại chuyện hại người
không lợi mình như vậy, Dữu Khánh trợn tròn mắt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ,
tên yêu quái này quả nhiên không đáng tin.
Trong khi bốn người bọn hắn đang thầm than không tốt thì chợt phát hiện thấy
nguy hiểm trong tưởng tượng không có xuất hiện, đám quái vật đang điên
cuồng tấn công ở bên ngoài vẫn không hề để ý đến bọn hắn, chỉ liều mạng nhào
đến tấn công Thiên Vũ.
Và đây chính là điều Thiên Vũ muốn xác minh, thấy vậy, y tức giận mắng mấy
tên đồng bạn ở trong hốc cây, “Ta đã đoán được các ngươi có thủ đoạn đối phó,
quả nhiên cố ý giấu giếm ta. Còn không mau mau nói cho ta biết?”
Ngụ ý là, thật sự cho rằng ta không dám giết các ngươi sao?
Hiển nhiên, y cho rằng mấy tên đồng bọn này cố ý lừa mình.
Mấy người Dữu Khánh há hốc mồm, thì ra là vì chuyện này, hiểu lầm này thực
sự có phần lớn.
Nam Trúc vội vàng giải thích: “Tam động chủ hiểu lầm rồi. Chúng ta cũng
không biết vì sao chúng nó không tấn công chúng ta. Có phải là chúng nó nhận
ra được ngươi đã giết chết đồng tộc của chúng nó, cho nên mới tìm ngươi báo
thù hay không a?”
Có thể a, rất có lý, mấy người Dữu Khánh vội vàng gật đầu tán đồng khả năng
này, tạm thời không có ý định rời khỏi hốc cây.
Thiên Vũ không ngừng đánh giết quái vật, nghe vậy liền do dự.
Đúng vào lúc này, có một tràng âm thanh ầm ầm nhanh chóng tiếp cận nơi này,
Thiên Vũ lập tức xông ra ngoài nhìn xem có chuyện gì.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy liền hơi kinh hãi, y nhìn thấy Nhị
Động chủ Ô Ô của Thiên Lưu sơn đang lao về phía nơi này, còn có mấy con
quái vật to như trâu vây công xung quanh, uy lực công kích thật đáng sợ, có thể
cứng chọi cứng với Ô Ô, có thể tưởng tượng được thực lực chúng như thế nào.
Lao tới đây không chỉ có Ô Ô, còn có Xích Lan các chủ, phía sau còn có nhân
viên của Thiên Lưu sơn và Xích Lan các, đều đang chạy về phía nơi này.
Lí do một đám người chạy đến nơi này cũng rất đơn giản, bọn họ bị vô số quái
vật quấn lấy, thật sự không có cách nào thoát thân, nhìn thấy sắp rơi vào tuyệt
cảnh, chợt nghe được phía này có tiếng đánh nhau, cho nên dốc sức vừa đánh
giết vừa chạy đến đây, muốn cùng nhau liên thủ.
Địch nhân của địch nhân đương nhiên là có thể tạm thời liên thủ, bọn họ cũng
không ngờ được ở nơi này chính là Tam động chủ Thiên Vũ của bọn họ. Ô Ô
vừa đánh vừa xông đến cũng nhìn thấy được y, gã hét lên, “Lão tam.”
Không biết là muốn hỏi tại sao ngươi ở nơi này hay là đang gọi hỗ trợ.
Thiên Vũ không biết nên mô tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, không
vì điều gì khác, các ngươi tới thì tới đi, còn kéo theo một đám quái vật thực lực
hung dữ như vậy đến đây làm gì.
Y liếc nhìn qua đám người Dữu Khánh vẫn đang bất động trốn ở trong hốc thân,
không thể bỏ mặc lại không quản, nhưng nếu mang đi theo thì lại là gánh nặng,
sẽ liên lụy khiến mình không thoát đi được, sẽ bị đám quái vật che phủ bầu trời
cuốn lấy.
Chẳng mấy chốc, hai bên liền chạm mặt nhau, cũng không quản nổi nói chuyện
khác, Thiên Vũ không thể không xuất thủ liên thủ với Ô Ô chống lại mấy con
quái vật thực lực cường đại kia. Bọn họ liên thủ rất ăn ý, điều này giúp Ô Ô
giảm được rất nhiều áp lực.
Tuy nhiên, mấy con quái vật thực lực cường đại đó giống như là đánh không
chết vậy, lớp vảy giáp trên người thực sự là đao thương bất nhập, đánh rơi
xuống đất lại có thể nhanh chóng vẫy cánh bay lên tái chiến, đám quái vật nhỏ
là không thể cuốn vào trận đại chiến với thực lực như vậy, dồn dập tránh ra.
Những cây cổ thụ khổng lồ bị đánh gãy đổ văng tung tóe như cành khô gỗ mục,
núi non cũng bị trận chiến làm cho sụp đổ, đám người Dữu Khánh trốn ở trong
thân cây giống như đang ở trong vùng biển động, kình khí tung hoành khiến
bọn hắn không thể hít thở bình thường, cây đại thụ đã bị lột sạch vỏ, thủng lỗ
chỗ, cũng may mà người xuất thủ đánh nhau cố ý tránh ra khỏi chỗ bọn hắn.
Ô Ô có thể xuất thủ tránh khỏi bọn hắn, tự nhiên là vì đã phát hiện được mấy
người bọn hắn, gã nhịn không được lên tiếng trách cứ, “Lão tam, ngươi khiến ta
quá thất vọng.”
Thiên Vũ: “Nhị ca, ta làm chuyện gì có lỗi với ngươi sao? Ta chỉ là không muốn
tiếp tục làm việc cho hắn nữa mà thôi. Ta không thẩ làm việc cho chính mình
sao?”
Xích Lan các chủ cất tiếng quở trách, “Đại thánh đối xử với ngươi không tệ!”
Thiên Vũ tức giận quát lên, “Ngậm miệng! Ai cũng có tư cách trách ta, duy chỉ
có tiện nhân nhà ngươi là không được. Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì tốt hay
sao?”
Thấy y bất kính với đại tẩu, Ô Ô quát lớn: “Làm càn!”
Sắc mặt Xích Lan các chủ không tốt, có lẽ cảm thấy mình quả thực có phần
nhiều chuyện, cho nên bà ta không tiếp tục hé răng nữa.
Lúc này, các nhân viên của Thiên Lưu sơn và Xích Lan các cũng lũ lượt chạy
đến đây. Nhóm người này thực ra đã bị tổn thất một bộ phận nhân thủ, đám quái
vật vây công ở trước mắt quá kinh khủng, giống như giết không hết, số lượng
gần như vô tận.
Rầm! Thân cây rung động dữ dội, đám người Dữu Khánh ngẩng đầu nhìn lên,
nhìn thấy cây đại thụ mà bọn hắn ẩn thân đã bị một con quái vật giao đấu với
Xích Lan các chủ trực tiếp đụng gãy, may là rễ đại thụ đủ sâu, suýt chút nữa cả
thân cây đã bị hất tung.
Hơi ổn định lại tinh thần sau cơn kinh hãi, mấy người nhìn thấy Ngân Sơn Hà
lướt qua trước mắt bọn hắn khi đang chém giết kịch liệt, cũng nhìn thấy một gã
nhân viên Xích Lan các bị một đám quái vật đánh ngã ra đất, sau đó bị đám quái
vật nhào tới cắn xé.
Mấy người lập tức chứng kiến được một cảnh kinh người, ba vệt màu đỏ như
vết máu nứt ra trên trán đám quái vật thực sự nứt ra, bên trong hình như có điện
quang lấp lóe, trong khi cắn xé, vết nứt màu máu hút ra ánh sáng màu xanh nhạt
từ trên thân thể gã nhân viên Xích Lan các gục ngã, chỉ có mở pháp nhãn mới
có thể thấy.
Khi ánh sáng xanh nhạt trong cơ thể nhân viên Xích Lan các bị hút ra hết, gã
cũng hiện ra nguyên hình, đó là một con gấu xám thân thể khổng lồ, nó lăn lộn
gào thét gầm gừ, nhưng chưa chết. Những con quái vật đó sau khi hút hết ánh
sáng màu xanh nhạt xong thì không tấn công nó nữa, chỉ là trước lúc bay đi
chúng vẫn dùng móng vuốt sắc bén của mình để giết chết nó.
Trò quỷ gì vậy? Đám người Dữu Khánh vừa được mở rộng tầm mắt, vừa âm
thầm kinh hãi.
Ở trong không trung, Thiên Vũ cũng bị cảnh tượng đó làm cho kinh ngạc, về
phần đám người Ô Ô, dường như đã nhìn thấy nhiều không còn kinh dị nữa, lúc
trước, bọn họ hiển nhiên đã tận mắt nhìn thấy không ít cảnh tượng tương tự.
Thiên Vũ nhịn không được hỏi: “Nhị ca, đó là chuyện gì vậy?”
Ô Ô trầm giọng trả lời: “Không biết, lúc trước thấy chúng nó không để ý gì đến
đám người Hướng Lan Huyên đứng xem náo nhiệt, giống như chỉ tấn công Yêu
tu, sau khi bị bọn nó hấp thu cho dù không chết cũng không thể hóa hình trở
lại.”
Thiên Vũ kinh ngạc, “Còn có chuyện quái lạ như vậy?”
Y theo bản năng liếc nhìn mấy người đang trốn ở trong hốc cây giương mắt
nhìn ra, đã nhận ra rằng mình thực sự trách oan cho mấy tên này.
Mà đám người Dữu Khánh cũng nghe được lời bọn họ đối thoại, tiếng đánh
nhau quá lớn, hai bên không thể không lớn tiếng để nói chuyện với nhau. Đám
người Dữu Khánh cũng rất tò mò không biết đây là quái vật gì, không hại người
mà chỉ giết yêu, thực sự quá quái lạ, nhưng bọn hắn thích điều này.
Trong lúc nói chuyện, lại có mấy người của Thiên Lưu sơn và Xích Lan các đổ
xuống, rơi vào kết quả tương tự.
Chẳng bao lâu, tổng cộng cả Thiên Lưu sơn và Xích Lan các cũng chỉ còn lại
khoảng mười kẻ tinh anh, đối diện với sự phối hợp hỗ trợ lẫn nhau của những
tinh anh này, đám quái vật đó dường như không thể nhai nổi.
Vào lúc này, một con quái vật loại lớn đang triền đấu phóng lên cao, lượn vòng
ở trên không phát ra một tràng âm thanh “Cục cục” gấp gáp.
Đám quái vật đang bay loạn xung quanh trước mắt mọi người đột nhiên ào ạt
bay lên không, một đám hỗn độn trong tầm mắt trong nháy mắt liền trở nên
ngăn nắp rõ ràng.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy đám quái vật bắt đầu tụ tập thành bầy
lượn vòng ở trong không trung, rồi dần dần hình thành một vòng xoáy, thanh
thế kinh người.