Bán Tiên

Chương 1127: Gánh nặng làm mệt mỏi (2)




Thân hình y nhoáng lên, cấp tốc lao vút lên không trung, thân ảnh lóe lên mấy

lần trong không trung, hơn mười con quái điểu đang cất tiếng kêu to liền bị giết

chết hết. Sau khi hạ xuống, y lại mang về một thông tin không tốt, “Đúng là bọn

nó đang kêu gọi đồng bọn, có rất nhiều quái vật đang tiến về phía này. Đi mau.”

Nếu chỉ có những quái vật này thì không đáng sợ, cũng không đủ để khiến bọn

hắn chạy trốn, mấu chốt là còn có loại quái vật mà lúc trước Thiên Vũ đã nói,

sức mạnh có thể đối kháng với Nhị Động chủ Ô Ô của Thiên Lưu sơn, nếu như

có một đám chạy tới, vậy thì khỏi phải nói?

Đương nhiên, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhanh chóng chạy

đi mới là thượng sách.

Mấy người lập tức đổi hướng lao theo Thiên Vũ để chạy trốn.

Tuy nhiên, cuối cùng cũng không thể chạy thoát, đám quái vật đó tản ra trong

rừng và trên không trung rừng núi, triển khai một cuộc tìm kiếm kiểu vung lưới,

chẳng bao lâu sau, trên đầu cả nhóm vang lên tiếng kêu “Cục cục” cổ quái,

Thiên Vũ lập tức tung người nhảy ra giết chết mấy con quái vật đã phát hiện và

đang truy tung theo bọn hắn, sau đó lại dẫn mọi người thay đổi phương hướng

chạy trốn.

Trước đây, chỉ có y, vị Tam động chủ Thiên Lưu sơn này đi truy đuổi người

khác, khiến người khác phải chạy trốn khắp nơi, bây giờ, y đã được nếm mùi bị

kẻ khác săn lùng.

Chỉ vừa mới tiến vào Chư Yêu chi cảnh liền bị truy đuổi chạy khắp nơi, nghĩ

đến lời Dữu Khánh nói, có khả năng còn có tồn tại đáng sợ hơn, tâm tình của

Thiên Vũ lập tức trầm xuống.

Nhưng mà cứ chạy như vậy cũng không phải là biện pháp, mang theo mấy cái

gánh nặng mà y cho là bảo bối nên không chịu thả ra này, quả thực là một

chuyện phiền phức, cùng mang theo bay lên trời thì bay không được nhanh, có

thể thấy được đám quái vật đó bay cũng rất giỏi, huống hồ trong đám đồng loại

của chúng còn có cao thủ, mà không mang bay theo thì càng không thể chạy

thoát.

Dữu Khánh hiển nhiên cũng nhận ra được vấn đề này, hắn hét lớn: “Tam động

chủ, chạy không phải là biện pháp, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp, không

bằng tìm nơi ẩn nấp và quan sát.”

Vừa nghe lời này liền biết là biện pháp bất đắc dĩ, nếu không được thì đành phải

liều rồi.

Thiên Vũ lập tức phất tay hưởng ứng: “Trốn đi.”

Đám người Dữu Khánh lập tức tìm kiếm một cái khe cây thích hợp, một người,

hai người, ba, bốn người, cả đám người dồn đống vào trong khe trống giữa thân

cây, chen chúc tại bên ngoài vị trí hẹp nhất.

Đã rất chật rồi, nhưng vẫn có người cố gắng chen vào, Dữu Khánh thể hiện sự

bất mãn, “Hướng huynh, tại sao cứ phải dồn hết vào một chỗ làm gì?”

Hướng Chân không nói lời nào, dù sao cũng đã chen vào đây rồi.

Nam Trúc hướng ra bên ngoài, nhìn nhìn xung quanh, cười hắc hắc nói,

“Phương pháp của Tam động chủ mới là tốt.”

Mấy người lập tức ngoái nhìn ra ngoài khe hở, nhìn thấy Thiên Vũ trực tiếp

chui vào dưới lớp lá khô dày đặc trên mặt đất, thi pháp tạo ra một trận gió quét

qua, trong khoảnh khắc liền che phủ toàn bộ dấu vết ẩn nấp.

Cách này quả nhiên rất tốt, so sánh hai cách với nhau, bọn hắn trốn ở trong khe

hở của thân cây thực sự rất dễ dàng bị phát hiện. Nam Trúc định chui ra để làm

theo, nhưng bị Dữu Khánh khẩn cấp đè vai lại, gã quay đầu nhìn lại, nhìn thấy

Dữu Khánh đưa tay ra dấu im lặng.

Nam Trúc quay đầu lại nhìn, lập tức nhìn thấy mấy con quái vật đang tìm kiếm

ở bên ngoài, hơn nữa, chúng còn nhanh chóng chuyển từ tình trạng bay loạn xạ

thành có trật tự, rồi bay vòng quanh vùng đất trống ở bên ngoài.

Mấy người nhìn xuống phía dưới khu vực đám quái vật đang bay xoay quanh,

không khỏi quay mặt nhìn nhau, cảm thấy hình như chúng nó đã phát hiện ra

Thiên Vũ nấp ở phía dưới lá cây khô, có vẻ chúng đã khóa chặt mục tiêu. Bọn

hắn không hiểu đám quái vật này làm thế nào phát hiện được, cảm thấy Thiên

Vũ ẩn nấp rất tốt.

Rất nhanh, trong vùng rừng cây này liền tập trung một đám quái vật đông đúc,

không chỉ bay quanh tại phía trên vị trí Thiên Vũ ẩn nấp, còn có không ít con

đậu xuống trên cành cây, cũng có không ít con thò móng vuốt sắc bén bấu vào

trên khe hở, còn có con hạ xuống trước mắt đám người Dữu Khánh.

Có mấy con thò đầu vào nhìn nhìn trong khe hở, thậm chí còn có con đung đưa

đầu ở trước mặt đám người Dữu Khánh, đôi mắt xám trắng của nó đối diện với

ánh mắt mấy người, có thể khẳng định được bọn nó đã phát hiện ra bọn hắn.

Mấy người đã cầm kiếm ở trong tay, sẵn sàng đâm rụng con quái vật ở trước

mắt bất cứ khi nào, nhưng quái vật chỉ tùy tiện quan sát bọn hắn một chút rồi

thôi, sau đó nó quay đầu đi không để ý đến nữa, điều này khiến mấy người Dữu

Khánh rất ngạc nhiên.

Lúc này, trong đám quái vật bay lượn trong không trung, có một con dẫn đầu

lao xuống, lao thẳng tới vị trí Thiên Vũ ẩn nấp.

Ngay khi nó sắp chạm vào lớp lá khô, bùm! Nó phun máu văng ngược ra ngoài.

Thiên Vũ đã xuất thủ, cuối cùng y không tiếp tục ẩn nấp nữa, lao ra khỏi lớp lá

khô, có thể nói là đại khai sát giới, mỗi lần phất tay liền đánh giết một đống lớn.

Hành động này lập tức thu hút đám quái vật ùa tới quần công hung hãn không

sợ chết.

Thiên Vũ vừa đánh giết vừa hô to, “Ta yểm hộ, các ngươi đi mau.”

Hiển nhiên là đang nói với đám người Dữu Khánh, xem như nói lời giữ lời, đã

hứa bảo vệ đám người Dữu Khánh, quả nhiên là nỗ lực để làm cho được.

Nhưng đám người Dữu Khánh cầm kiếm trốn ở trong hốc cây đều im ắng, đừng

nói là chạy trốn, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.

Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi? Thiên Vũ cực kỳ hoảng sợ tranh thủ quay đầu

nhìn lại, y còn muốn lợi dụng mấy tên này để đi tìm Thiên tuyền, y không cho

rằng mấy gia hỏa này có thể tự giác nói ra hết tất cả tình huống. Với y mà nói,

đám người Dữu Khánh còn có giá trị rất lớn để lợi dụng, không thể dễ dàng từ

bỏ.

Y đánh giết lao vọt ra vòng vây đám quái vật chen chúc xông đến, vọt tới trước

hốc cây đám người Dữu Khánh đang ẩn thân, nhìn thấy bọn hắn đang co mình

như chim cút trốn trong một tổ, ngửa đầu mở to đôi mắt long lanh nhìn y, không

giống có việc gì.

Thiên Vũ vừa phản sát đám quái vật vây công mình, vừa hét to với bọn hắn:

“Các ngươi điếc hay là sợ chết khiếp rồi? Đi mau, ta yểm hộ cho các ngươi.”

Hành động này của y tức thì khiến cho mấy người bọn hắn có chút khẩn trương,

Dữu Khánh dựng thẳng ngón tay đặt lên môi, ra hiệu cho y nhỏ giọng lại một

chút, đồng thời hạ thấp giọng nói: “Bọn ta là gánh nặng, Tam động chủ đi trước

đi, dẫn đám quái vật này rời đi giúp chúng ta là được rồi. Ngươi đi một vòng rồi

gặp lại.”

Đây cũng là một cách, Thiên Vũ lập tức xoay người đánh bay một đám lớn quái

vật, đột phá vòng vây. Nhưng mới lao ra không xa, y vụt quay đầu nhìn lại,

nhận ra có điểm không thích hợp, ngay lập tức giết ngược trở về, lại xông tới

trước hốc cây đối diện với mấy người Dữu Khánh.

Y một vòng chạy tới chạy lui như vậy, thu hút theo một đám quái vật, làm cho

mấy người ở trong hốc cây có chút hoảng loạn.

Nam Trúc im lặng hất hất tay, ra hiệu cho y đi mau.

Dữu Khánh vẫy tay với y, Mục Ngạo Thiết cũng phất phất tay với y, Hướng

Chân cũng là như vậy, tất cả đều ra hiệu cho y đi trước.

Vẫn không ngừng vung tay tấn công ra sau, Thiên Vũ thỉnh thoảng ngẩng đầu

lại cúi đầu nhìn, phát hiện thấy đám quái vật này rõ ràng đã phát hiện ra mấy gia

hỏa này, nhưng lại không tấn công bọn hắn, chỉ tấn công một mình y, đây là có

ý gì?

Y đột nhiên giương bàn tay như ưng trảo, xuất thủ, rẹt, hốc 1cây bị xé mở ra

một khoảng hở thật lớn, trực tiếp bộc lộ cả bốn người trốn ở bên trong ra ngoài.