Nam Trúc cũng vỗ tay hoan nghênh sự quyết tâm của Thiên Vũ, mấy người
khác, kể cả Dữu Khánh ở trong đó, chẳng phải đều muốn tìm được Thiên tuyền
ư.
Cần tìm được Dã Tiên để xác nhận xem có thể rời khỏi được đây hay không là
chuyện rất quan trọng, nhưng dù sao cũng đã tiến vào nơi quỷ quái này, sẽ là
quá giả dối nếu như nói bọn hắn không có bất kỳ ý nghĩ nào về Thiên tuyền, rất
khó có người nào có thể chống lại sự cám dỗ đối với việc đạt được trường sinh
bất tử, Thiên Vũ không thể chống lại, bọn hắn không phải là thánh nhân nên
cũng khó thể cưỡng lại được. Đương nhiên, chưa nói tới sự cám dỗ về việc
trường sinh bất tử, ít nhất, bọn hắn cần phải dùng Thiên tuyền tẩy rửa thân thể
để giải quyết mối tai họa rất lớn ẩn chứa trong cơ thể.
Mục Ngạo Thiết đột nhiên hỏi một câu, “Tìm ở đâu?”
Y vừa hỏi ra câu này, mọi người lập tức im lặng, đúng vậy, đi đâu để tìm Thiên
tuyền đây, đi đâu để tìm Dã Tiên chứ?
Trời đất bao la, ở nơi lạ nước lạ cái, hoàn toàn không có manh mối.
Thiên Vũ dõi mắt mong đợi nhìn Dữu Khánh, rất mong chờ vào câu trả lời của
Dữu Khánh.
Đúng vào lúc này, một loạt tiếng “ầm ầm” chấn động vang lên, ngay cả ngọn
núi đá hình kim tự tháp dưới chân bọn hắn cũng có cảm giác chấn động, mấy
người nhìn tới, bọn hắn đứng ở nơi đây vẫn có thể nhìn thấy được bụi mù bùng
lên tại địa điểm đánh nhau phương xa.
Tình trạng này không giống như là cảnh đánh nhau của tu sĩ bình thường, sắc
mặt Thiên Vũ hơi biến đổi, “Có cả quái vật có thể đấu cùng Ô Ô.”
Lúc trước y đã chạy đi lén quan sát, nhìn thấy đánh nhau với đám quái vật chính
là người của Thiên Lưu sơn, đương nhiên cũng xác nhận được ai là người dẫn
đội, hơn nữa, y rất quen thuộc Ô Ô, thoáng nghe động tĩnh đánh nhau là có thể
nhận ra được có phải Ô Ô đang xuất thủ hay không.
Nam Trúc hỏi, “Là Nhị Động chủ của Thiên Lưu sơn sao?”
Thiên Vũ khẽ gật đầu, rồi quay đầu nói với mấy người: “Đứng tại khu vực lối
vào này quá dễ bị phát hiện, nếu diễn biến đánh nhau xảy ra chuyện ngoài dự
liệu, rất có thể sẽ chạy đến nơi đây, Chúng ta hãy tìm một nơi để tránh trước đi.”
Tự nhiên sẽ không có ai phản đối, mặc dù tu vi của mấy người đều đã được giải
phóng, nhưng Thiên Vũ vẫn vung tay áo cuốn lấy bọn hắn cùng đem đi. Sau khi
đưa bọn hắn bay qua vùng trũng của lòng chảo, y mới buông bọn hắn ra. Mọi
người cùng nhau luồn lách xuyên qua giữa rừng cây.
Cây cối ở đây xa xưa và to lớn, kích thước cây nào cây nấy đều phải mấy chục
người cầm tay nhau mới có thể ôm hết, và cũng ứng với câu châm ngôn kia, cây
nhỏ khó sống dưới bóng cây đại thụ, trên mặt đất chồng chất một tầng lá khô rất
dày, các loại xà trùng chuột kiến sinh sống ở trong đó diễn biến cuộc canh tranh
sinh tồn, ngoài ra còn có những loại chim bướm, tiểu thú mà bọn hắn chưa bao
giờ nhìn thấy ở thế giới bên ngoài.
Vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng đánh nhau từ phía xa truyền đến, nhưng
trong vùng rừng này lại có một trạng thái yên tĩnh khác, đặc biệt là những cột
nắng xuyên qua những tán cây rừng cao lớn từ trên cao chiếu xuống, tạo ra một
khung cảnh huyền ảo kỳ dị, một vẻ đẹp khác lạ cùng với bầu không khí trong
lành tươi mát thấm vào gan ruột, làm cho mọi người có cảm giác như đang đi
trong một không gian hư ảo, không chân thực.
Nam Trúc đột nhiên lướt đi, hạ xuống dưới mấy gốc cây, nhổ lên mấy loại cỏ và
cây nhỏ. Dữu Khánh nhìn mà đau răng, phát hiện thấy thói quen hám lợi của tên
mập chết tiệt này không thay đổi được, không cần biết mấy thứ đó có thể đụng
vào được hay không, cứ như vậy trực tiếp ra tay, không sợ có độc ư?
Sau khi lướt về bên cạnh mọi người, Nam Trúc hét lên: “Các ngươi nhìn này,
thực vật nơi này dường như không chứa tà khí.”
Thiên Vũ đang ở phía trước mở đường, nghe vậy liền quay đầu nhìn lại, nhìn
thấy một đám người đều đã dừng lại, đang kiểm tra những thực vật kia, y quay
trở lại, hỏi: “Không có tà khí là không bình thường sao?”
Vừa giựt đứt mấy đoạn thực vật và kiểm tra xong, Dữu Khánh lắc đầu, “Tam
động chủ có điều không biết, mấy nơi động phủ chúng ta đã đi qua đều giống
như Tiểu Vân gian vậy, tà khí xâm nhập vào hầu hết mỗi thân cây mỗi cọng cỏ
ở trong đó. Nơi này không bị tà khí xâm nhập, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy.”
Như là để xác định có phải đúng như thế hay không, hắn lướt đi bay lên trên đại
thụ, bẻ gãy một ít cành cây để kiểm tra. Những người khác cũng làm theo, mỗi
người đều đi kiểm tra các loại thực vật xung quanh, kết quả cuối cùng đã chứng
minh rằng các loài thực vật ở đây quả thực không ẩn chứa bất kỳ chút tà khí
nào.
Đối với kết quả này, Dữu Khánh không biết có phải mình nhìn lầm rồi hay
không, hắn cảm thấy Thiên Vũ dường như có phần hưng phấn, không biết y có
ý nghĩ gì.
Ném đoạn thực vật bị giựt đứt trong tay xuống, Thiên Vũ nhìn xung quanh một
vòng rồi cất lời cảm khái, “Tiên phủ này đầy đủ linh khí, không phải giới của
chúng ta có thể so. Đây là một nơi phúc địa để dựng dục thiên tài địa bảo. Hãy
nhìn xem nơi này, khắp nơi đều là thực vật đã sinh trưởng nghìn vạn năm, lại có
thêm linh khí dồi dào, e rằng cực kỳ dễ dàng thành tinh.”
Nam Trúc nhìn nhìn xung quanh, thể hiện tán đồng, “Đúng là phải cẩn thận, ở
bên ngoài khó gặp được Yêu tu mộc thuộc tính, ở tại nơi này có lẽ rất dễ dàng
nhìn thấy.”
Mục Ngạo Thiết cũng chen vào một câu, “Linh khí dồi dào như thế này, cây cỏ
tinh linh chỉ là thứ yếu, các loài động vật sẽ càng dễ dàng thành tinh hơn.”
Bản thân là Yêu tu, Thiên Vũ gật đầu nói: “Tu luyện một năm ở nơi này, ít nhất
có thể bằng với bên ngoài mười năm.”
Trong khi mấy người vừa đi vừa nói chuyện, Thiên Vũ đột nhiên phất tay ra
hiệu cho mọi người dừng lại. Mọi người đều sửng sốt, không phát hiện ra bất kỳ
điều gì bất thường, bọn hắn quay nhìn theo phương hướng y đang nhìn chằm
chằm, lúc này mới nhìn thấy mấy con quái điểu từng gặp lúc trước đang nằm
trên cành một cây đại thụ, chúng đã khép cánh lại, gần như không thể nhận ra.
Vì bị cành cây chằng chịt che chắn, bọn hắn nhất thời không thể nhìn rõ cụ thể
có bao nhiêu con, nhưng có thể xác định được rằng, bọn hắn đã bị đám quái vật
này theo dõi.
Đột nhiên có ba con quái vật giang rộng đôi cánh, nhảy ra khỏi cành cây, vẫy
cánh bay vọt đến, nối đuôi nhau đánh về phía Thiên Vũ.
Thiên Vũ không di chuyển, một luồng khí cơ hào hùng bùng phát ra từ trên
người y, cưỡng ép cố định ba con quái điểu dừng lại trong không trung, sau đó y
vung tay lên, ba con quái vật tức thì như bị đánh mạnh, miệng phun ra máu tươi,
nện xuống mặt đất.
Thấy bên ngoài thân thể ba con quái vật này không có tổn thương gì, Nam Trúc
tắc lưỡi cảm thán, “Xem ra lớp giáp vảy của con quái vật này có năng lực phòng
ngự không phải tầm thường.”
Trên cành cây đại thụ mà đám quái vật ẩn nấp lại có hơn mười bóng dáng nhảy
ra, nhanh chóng lao lên không trung.
“Cục… Cục… cục cục cục cục…”
Mọi người vốn tưởng rằng chúng nó bị Thiên Vũ làm cho sợ hãi bỏ chạy, nào
ngờ chúng lại dừng tại trong không trung đồng thời phát ra âm thanh gấp gáp,
những âm thanh này vang lên, tức thì khiến cho lòng người tâm phiền ý loạn,
lần này, tác động quấy nhiễu mạnh hơn hẳn so với một con đơn độc lần trước.
Âm thanh của loài quái vật này tựa hồ có ma lực quấy nhiễu tâm thần.
Thiên Vũ là Yêu tu, dường như có thể đọc hiểu được điều gì đó từ trong loại âm
thanh này, đột nhiên thay đổi sắc mặt, “Không tốt, chúng nó đang kêu gọi đồng
bạn.”