Nghe nói vậy, cả ba sư huynh đệ đều cùng nhau ngậm miệng quay sáng nhìn gã
ta.
Ngay sau đó, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết quay đầu đi ngắm phong cảnh
giống như chưa từng nghe thấy gì, đụng một cái liền lấy người ta ra làm con tin,
bọn họ cũng xấu hổ không nói nên lời.
Dữu Khánh thoáng ngớ người một chút, rồi lập tức cười hắc hắc nói: “Hướng
huynh lo lắng nhiều rồi, ta chỉ nói như vậy mà thôi, cũng không nhất định người
ta đã đồng ý chứ.”
Hướng Chân không tin mấy lời ma quỷ của hắn, chờ đến khi người ta đồng ý thì
đã muộn, gã nhấn mạnh lại một lần nữa, “Ta không làm con tin.”
Dữu Khánh cười khan nói: “Được rồi, được rồi.”
Không đồng ý thì quên đi, hắn cũng sẽ không ép buộc, mấu chốt là hắn có muốn
ép cũng không ép được, chỉ là thử xem mà thôi, bởi vì vị Hướng huynh này có
đôi khi rất phối hợp, lỡ như gã đồng ý thì sao?
“Đó là cái gì?” Mục Ngạo Thiết đột nhiên chỉ về phía không trung xa xa, nhìn
thấy một thứ gì đó như một đám mây đen đang quay cuồng giữa thiên địa.
Mấy người tập trung nhìn kỹ, nhưng không nhận ra được đó là thứ gì, Dữu
Khánh vận dụng Quan Tự quyết kiểm tra kỹ càng, sau đó do dự nói: “Hình như
là một bầy chim số lượng lớn tạo thành.”
Trong lúc bọn hắn đang xì xào bàn tán, chợt có một bóng dáng từ trong rừng
cây phía trên lòng chảo nhảy ra, trong nháy mắt liền rơi xuống tại trước mặt
mấy người. Thiên Vũ quay trở lại, trên tay y còn cầm một con quái điểu.
Thiên Vũ nhấc con quái điểu trong tay lên, “Là người của Thiên Lưu sơn, bọn
họ đụng phải vô số loại quái điểu này, hai bên đang đánh nhau.”
Mấy người lập tức dõi mắt chăm chú quan sát con quái điểu này. Con chim này
không có miệng, khuôn mặt giống như mặt chuột trụi lông, không có tai, hàm
răng sắc nhọn, con mắt màu xám trắng như là mắt cá chết, trên đầu có ba sọc đỏ
nhìn như vết nứt thấy máu, trông có vẻ đáng sợ, đôi cánh như cánh, bốn chân
móng vuốt sắc bén, toàn thân gần như được bao phủ một lớp vảy nhỏ mịn màu
u lam, không đuôi, và to như con chó.
Một con quái vật trông rất kinh tởm, nhưng trên người dường như lại có một
mùi thơm rất dễ chịu.
Thiên Vũ thả cái cổ bị bóp chặt ra, con quái điểu lập tức phát ra âm thanh kỳ
quái, “Cô… Cô… Cô cô cô cô.”
Làn điệu kỳ quái lúc đầu ngắn gọn đứt quãng, về sau liên tục gấp gáp, khiến
người nghe có cảm giác tâm hoảng ý loạn, da đầu tê dại, tựa như có thể câu hồn.
Thiên Vũ hiển nhiên cũng không quen với loại âm thanh này, y nhanh chóng
bóp cổ họng của con quái điểu này lại, khiến cho nó phải ngậm miệng.
“Khả năng chịu đựng công kích của con quái điểu này không kém, đặc biệt là
lớp vảy nhỏ mịn này, quả thực là đao thương bất nhập, hơn nữa số lượng khổng
lồ, lại còn hung hãn không sợ chết, khiến cho bên phía Thiên Lưu sơn gặp phải
phiền toái không nhỏ. Nếu như chúng ta đã hợp tác với nhau, trước tiên hãy nói
xem đây là thứ gì.”
Ba sư huynh đệ làm sao biết được đây là thứ trò quỷ gì, đây cũng là lần đầu tiên
bọn hắn nhìn thấy, có người gãi đầu, có kẻ mặt không biểu cảm.
Cũng có người vuốt ria mép nói, “Tam động chủ, nếu như đã là hợp tác, phải
chăng đã đến lúc ngươi nên cởi bỏ cấm chế trên người chúng ta?”
Ánh mắt Thiên Vũ âm trầm quan sát mấy người một lúc, sau đó cũng sảng
khoái, đột nhiên cách không búng ngón tay, cởi bỏ cấm chế trên thân bốn người.
Sau khi được khôi phục tu vi, bốn người hoạt động thân thể cảm nhận một chút,
sau khi phát hiện thấy cơ thể không có điểm gì khác thường, Dữu Khánh cũng
không lê mề, sảng khoái nói: “Tam động chủ, chúng ta không phải nói dối,
chúng ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cái trò này. Chúng ta không biết được
tình hình bên trong Chư Yêu chi cảnh này.”
Sắc mặt Thiên Vũ hơi sa sầm xuống, “Ngươi cái gì cũng không biết, ta còn cần
thiết hợp tác với các ngươi sao?”
“Đương nhiên là có.” Dữu Khánh chỉ chỉ vào hai bên, nói: “Đã đến một bước
này, cả ngươi và ta đều không muốn rơi vào trong tay những người đó. Tình
hình nơi này không rõ, phía bên ta thiếu người có thực lực để hóa giải nguy
hiểm, mà thực lực của Tam động chủ ngươi cho dù cao, cũng không cao đến
mức có thể lực áp quần hùng. Một mình ngươi năng lực sẽ có hạn, nhiều thêm
mấy người trợ giúp cũng không phải chuyện xấu.”
Thiên Vũ cười lạnh châm biếm, “Thêm mấy cái gánh nặng sao?”
Dữu Khánh: “Gánh nặng hay không, nói vào lúc này vẫn còn quá sớm. Tiểu
Vân gian như thế nào, Kim Khư lại như thế nào, bên trong Kính Hoa uyển thực
sự hung hiểm, Nhiếp Nhật Phục của Thiên Tích sơn bỏ mạng lại trong Bồng Lai
sơn, mà chúng ta vẫn còn sống sót đi ra ngoài. Ai dám nói chúng ta là gánh
nặng? Còn chưa chắc ai là gánh nặng ấy chứ!”
Thiên Vũ ngẩn ra.
Nam Trúc nhìn chằm chằm vào Dữu Khánh, ánh mắt liên tục lấp lóe, hình như
có cái chữ “Phục” thật to, phát hiện thấy hắn nói cũng khá dông dài, nhưng quả
thực có một chút xíu khác biệt.
Mà Thiên Vũ thì lại quay sang quan sát Dữu Khánh, nhìn bộ dạng can đảm khí
phách, ung dung bình tĩnh của hắn, trong lòng y âm thầm nghĩ, người có thể trở
thành tài tử đệ nhất thiên hạ quả nhiên là có chút trò trống.
Lời châm biếm gánh nặng gì đó, y xem như mình chưa bao giờ nói ra, trực tiếp
đổi sang giọng điệu trưng cầu ý kiến, “Nếu đã không biết rõ tình huống, ngươi
dự định làm thế nào?”
Nói đến đây, Dữu Khánh nhịn không được nở nụ cười khổ, “Tự nhiên là phải
nghĩ cách tìm được con đường đi ra ngoài.”
Thiên Vũ: “Làm sao tìm được?”
Dữu Khánh suy nghĩ một chút, “Trước hết chúng ta cần tìm được một người, có
thể hắn biết rõ tình hình Chư Yêu chi cảnh này hơn ta.”
Thiên Vũ ngạc nhiên, rõ ràng nảy sinh hứng thú, “Trong số những người tiến
vào nơi này, còn có người biết rõ tình hình ở đây nhiều hơn ngươi sao?”
Dữu Khánh: “Sau khi cổng vào này mở ra, thực ra, chúng ta không phải là
người đầu tiên tiến vào, người đầu tiên xông vào là một người khác, hắn đã chờ
sẵn ở bên ngoài cổng vào. Theo như lời hắn nói, có lẽ hắn đã biết trước vị trí lối
vào tiên phủ này từ lâu, chỉ là không biết làm sao để mở ra mà thôi.”
Thiên Vũ hơi kinh: “Người nào?”
Dữu Khánh: “Không biết, chúng ta đều chưa từng gặp, là một nam nhân, tướng
mạo rất uy nghiêm, mũi sư tử lông mày rậm, thân thể cường tráng, tóc đặc biệt
dài, dài đến gót chân…”
Thiên Vũ gương mặt co giật, tiếp lời hắn, “Có phải người đó mặc một bộ y phục
vải thô màu xám trắng hay không?”
Vừa nghe hỏi như vậy, bốn người Dữu Khánh đồng loạt quay sang nhìn y, Nam
Trúc gật đầu lia lịa, “Đúng đúng đúng, chính là hắn. Xem ra Tam động chủ có
quen biết, chúng ta đang muốn biết người đó là ai.”
Sau khi đã được xác nhận, Thiên Vũ vô thức đảo mắt nhìn xung quanh, trong
mắt có nét kinh sợ, giọng nói có vẻ khô khốc: “Là người uy hiếp khắp Đại
Hoang Nguyên kia, tộc trưởng của Thiên tộc, được toàn bộ Đại Hoang Nguyên
tôn làm Đại tộc trưởng, ngươi nói xem đó là ai?”
“Dã Tiên?” Dữu Khánh và Nam Trúc cùng buột miệng thốt lên, Mục Ngạo
Thiết và Hướng Chân rõ ràng cũng rất kinh ngạc.
Thiên Vũ khó khăn nói ra: “Nếu như các ngươi không nói dối, với tướng mạo
và cách ăn mặc như vậy, ngoại trừ hắn ra, chắc không còn ai khác.”
Nam Trúc hét toáng lên: “Tại sao hắn lại chạy vào chứ? Tam động chủ, không
phải ngươi nói cái gì mà Thiên kim chi tử rất cẩn thận sao?”
Thiên Vũ không để ý tới câu chất vấn đó, y nỗ lực để cho bản thân mình bình
tĩnh lại, sau khi bình tĩnh suy nghĩ một lúc, y dường như hiểu ra được điều gì
đó, nhịn không được cất tiếng thở dài, “Đúng rồi, lúc trước ta cảm thấy quái lạ,
mấy nhóm người này tại Đại Hoang Nguyên, tại Phượng tộc gây ra náo loạn lớn
như vậy, vì sao hắn không có hiện thân, hoàn toàn không hợp lẽ thường.
Nếu như hắn đã sớm biết vị trí cửa vào, chỉ không biết cách đi vào, vậy thì sẽ
giải thích được. Hắn là đang cố ý buông thả. Cuối cùng, bất kể người nào làm
được, đều là đang giúp hắn mở động phủ ra. Ngay từ đầu hắn đã đứng ở thế bất
bại, ngay từ đầu hắn đã không cần phải đi tranh với mấy vị chí tôn khác.”
Hóa ra là như vậy, mấy người khác ngây người.
Nam Trúc sau đó hỏi tiếp: “Mấy vị chí tôn khác không dám vào, tại sao hắn lại
dám chạy vào?”
Thiên Vũ ném ánh mắt về phía Dữu Khánh, “Không phải hắn đã nói rồi sao,
nếu vị Đại tộc trưởng đó đã sớm biết về lối vào, chắc hẳn là biết rõ về tòa tiên
phủ này hơn chúng ta, và đương nhiên điều đó đã tạo ra niềm tin để hắn tiến
vào. Thám Hoa lang, ngươi nói không sai, tìm được hắn, quả thực có thể biết
được cách đi ra ngoài, nhưng vấn đề là, trong chúng ta, ai dám đi tìm hắn?”
Đây đúng là một vấn đề phải giải quyết, Dữu Khánh suy nghĩ một chút, rồi lắc
đầu nói: “Tìm đến hắn, không nhất thiết sẽ gặp nguy hiểm. Khi hắn đi vào đây,
chúng ta đã đối mặt hắn, nhưng hắn không có ý làm khó chúng ta, hay nói cách
khác, hắn hoàn toàn xem thường làm khó chúng ta.”
Nghe được những lời này, Thiên Vũ cũng có điều suy nghĩ, y nói: “Dã Tiên quả
thực có biểu hiện kiểu thanh cao như vậy. Hắn ở tại Đại Hoang Nguyên không
muốn qua lại với thế tục bên ngoài, chỉ cần không chủ động trêu chọc hắn…
Nhưng dù sao chúng ta cũng đã gây ra náo loạn khá lớn tại Phượng tộc, hắn
không động đến các ngươi có phải là do hắn không nhận ra các ngươi hay
không?”
Rõ ràng là đang lo lắng nếu mình gặp hắn thì phải nhận một kết quả khác.
Y cũng có một sự cảnh giác nhất quán đối với loại cao thủ này.
Dữu Khánh nói: “Hắn tận mắt nhìn thấy chúng ta mở ra cánh cổng này, nếu
muốn tính sổ giùm cho Phượng tộc thì còn cần phải biết chúng ta là ai sao? Tam
động chủ, gặp phải chuyện đánh đánh giết giết, ngươi lên, tận lực bảo vệ cho
bọn ta bình an là được. Nếu tìm được Dã Tiên, chúng ta lên. Đã là hợp tác,
không thể chỉ một mình ngươi xuất lực. Đến lúc đó Tam động chủ có thể tránh
đi, ta sẽ hỏi hắn những gì cần hỏi, nếu có gì nguy hiểm ta chịu trách nhiệm.”
Những lời nhận lãnh trách nhiệm đó khiến Thiên Vũ sửng sốt.
Y không biết rằng, vừa nghe nói đó là Dã Tiên, Dữu Khánh liền chướng mắt
Thiên Vũ y, tại nơi nguy hiểm như thế này, có một phương thực lực mạnh hơn
để hợp tác, tại sao lại từ chối chứ? Hơn nữa, có khả năng Dã Tiên biết được
nhiều thông tin về Chư Yêu chi cảnh.
Đối với Dữu Khánh mà nói, việc đã đến nước này, nếu như đã bị tên khốn Thiên
Vũ này kéo vào đây, nhóm người mình rơi vào trong tay ai kỳ thực đều giống
nhau.
Nói chuyện hợp tác với Thiên Vũ, nếu đã có thể nói cho Thiên Vũ bằng lòng tin
tưởng, vậy thì nói chuyện hợp tác với Dã Tiên cũng tương tự, chỉ với việc bọn
hắn từng tiến vào nhiều tiên phủ như vậy, rơi trong tay người nào đều có lời làm
người thích nghe.
Về phần Dã Tiên có giết Thiên Vũ ngươi hay không, liên quan cái rắm gì với
chúng ta?
Hắn hận không thể chính tay chặt con chim này ra mới cam lòng!
Hiện tại, Dữu Khánh chỉ muốn bảo vệ được mấy cái mạng chó của bọn hắn, bản
thân là chưởng môn, hắn phải làm tròn trách nhiệm của mình, phải dẫn dắt mọi
người cùng nhau vượt qua kiếp nạn này.
Nếu hắn đã nhận trách nhiệm như vậy, đã có người nguyện ý mạo hiểm làm
việc, Thiên Vũ liền không để ý nữa, y không có phản đối, Y nhìn xung quanh
một vòng, nói: “Một vùng thế giới, rộng lớn vô biên, muốn tìm Dã Tiên, cũng
không biết bắt đầu từ đâu a!”
Dữu Khánh liếc y một cái, ném ra một cái chủ đề, “Nếu là đã chui vào nơi này,
chắc có lẽ là tới vì ‘Thiên tuyền’, tìm được Thiên tuyền, hẳn là có thể tìm được
hắn.”
Thiên Vũ kinh ngạc, “Thiên tuyền?”
Dữu Khánh: “Chính là Tiên tuyền trong truyền thuyết tại bên ngoài, thực tế
được phân ra làm ba loại tuyền: Thiên, Địa, Nhân. Sau khi tắm rửa Nhân tuyền,
có thể làm cho yêu ma tinh quái biến thành người. Sau khi tắm rửa Địa tuyền thì
làm cho người biến thành yêu ma quỷ quái. Còn Thiên tuyền, sau khi tắm rửa,
nó có thể giúp người có được thân thể trường sinh. Thiên tuyền hẳn là ở trong
Chư Yêu chi cảnh này. Đây có thể chính là nguồn gốc truyền thuyết bất tử của
Phượng tộc.”
Thiên Vũ kinh ngạc, thất thố lẩm bẩm, “Thiên tuyền…” Rồi đột nhiên tinh thần
y trở nên phấn chấn, hai mắt sáng lên nói: “Được, cứ làm theo lời Thám Hoa
lang nói, trước tiên đi tìm Thiên tuyền.”
Nhưng Dữu Khánh lại sờ sờ ria mép, ngập ngừng nói: “Thiên tuyền có thật sự
tồn tại hay không cũng không chắc chắn, trên đường đi còn có thể gặp phải
hung hiểm. Kỳ thực, chúng ta cố thủ tại nơi này cũng có thể xem là một biện
pháp tốt. Nơi này chắc hẳn cũng là lối ra? Chỉ cần Dã Tiên đi ra ngoài, tất nhiên
phải đi qua nơi này, chúng ta có thể ở lại đây ôm cây đợi thỏ.”
Mặc dù nói như vậy, kỳ thực hắn có phần lo lắng không biết Dã Tiên còn có thể
sống sót rời đi hay không, tại một nơi như thế này, cảnh giới Bán Tiên chỉ sợ
cũng không đủ nhìn. Và cũng không biết Dã Tiên có thực sự biết được biện
pháp để đi ra ngoài hay không, lỡ như ông ta là người thứ hai không muốn rời
khỏi giống như Nhiếp Nhật Phục thì phải làm sao bây giờ?
Thiên Vũ thái độ kiên quyết nói: “Nơi này đúng là lối vào, nhưng ngươi có thể
xác định rằng nơi này nhất định là lối ra hay không? Hơn nữa, thủ lại nơi này
quá gây chú ý, rất dễ dàng bị những người đó phát hiện ra, vẫn nên đi tìm tiên
tuyền nhanh nhất có thể đi. Trên đường đi, nếu như gặp phải hung hiểm, ta nhất
định sẽ đi đầu, nhất định tận lực ngăn cản nguy hiểm cho các ngươi. Thám Hoa
lang cứ yên tâm đi tới đi.”
Nói xong, y cầm cái cổ con quái điểu trong tay lên, vặn mạnh một cái, tiếp đó
ném mạnh nó xuống đất chết ngắc.