Thiên Vũ: “Đúng vậy, ta vốn tưởng rằng cô ta chỉ muốn trả thù các ngươi mà
thôi, nhưng cô ta đã nói như vậy rồi, ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ đó, ta
chỉ có thể ở sau lưng đưa lên chút điểm tâm, không nghĩ tới, các ngươi đúng là
tìm được Kim Khư. Còn có cả Côn Linh sơn, Thiên Tích sơn sau đó nữa. Các
ngươi ra ra vào vào tiên phủ như vậy, bây giờ lại nói với ta rằng không biết cách
rời đi ư?”
Dữu Khánh khó hiểu, hỏi: “Côn Linh sơn, ngươi cũng có phái người tham gia
sao? Chúng ta hình như không có cảm giác gì.”
Thiên Vũ: “Bởi vì chuyện Tiểu Vân gian, có quá nhiều người nhìn chằm chằm
vào ta, người của ta lại bị bộc lộ ở Liệt Cốc sơn trang rồi. Lúc đó, điều ta lo lắng
hơn chính là sợ mình bị bộc lộ, cho nên ta tiến vào giai đoạn kín tiếng. Không
ngờ rằng, manh mối của tiên phủ còn có thể xuất hiện xâu chuỗi như vậy.
Côn Linh sơn tổ chức Triêu Dương đại hội, ai có thể nghĩ đến nó có liên quan
với tiên phủ, ta chỉ cho rằng ngươi muốn đến tham gia trò vui, hơn nữa, ở đó
còn có các thế lực tham dự, khắp nơi có người canh gác, không thích hợp để
nhúng tay làm bừa. Cho đến sau Triêu Dương đại hội, khi Linh cốc của Côn
Linh sơn xảy ra một số rắc rối, việc đó mới khiến cho ta sinh nghi.
Về sau, biến cố ở Thiên Tích sơn lại có liên quan với ngươi, ta liền ý thức được
có chuyện, lập tức phái người đến đó dò xét. Sự biến mất kỳ lạ của các ngươi tại
chín lối vào dưới Vạn Hác trì càng khiến ta tin hơn vào phán đoán của mình.
Lần này, Bất tử chi địa của Phượng tộc mở ra, càng làm cho ta chắc chắn không
còn gì nghi ngờ. Điều khiến ta kỳ quái, và cũng cảm thấy bối rối nhất về các
ngươi chính là, các ngươi đã tiến vào tiên phủ nhiều lần như vậy, vì sao đến nay
vẫn không có chút tiến bộ nào, từng chuyến tiến vào tiên phủ đều vô ích hết hay
sao? Bắt đầu từ Kim Khư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở trong các tiên phủ?”
Dữu Khánh: “Đã xảy ra chuyện gì, sợ là kể ba ngày ba đêm cũng kể không
xong.”
Thiên Vũ: “Vậy thì hãy nói những điều quan trọng trước.”
Dữu Khánh: “Quan trọng? Điều quan trọng là trong mỗi một tòa tiên phủ đều có
Thủ sơn thú bảo vệ, thực lực tương đương với chân tiên. Kim Khư có một
Hoàng kim cự nhân trấn thủ, có thể khai thiên tích địa. Trong Bách Hoa tiên
phủ phía bên Côn Linh sơn có một con Ong chúa, cảnh giới Bán Tiên tại trong
mắt người ta chỉ như rơm như rác. Phía bên Thiên Tích sơn là Bồng Lai sơn
trong truyền thuyết, nơi này có một con Cửu vĩ hồ, hung ác vô cùng. Vân Hề tại
Tiểu Vân gian là bởi vì tham luyến thế tục hồng trần mà tự phế võ công, nếu
không, ai đi vào đều phải chết. Mỗi lần, chúng ta đều là nhặt được mạng sống
trong cửu tử nhất sinh.
Quan trọng là, lần này chúng ta thật sự đến đây đàm phán chuyện buôn bán, thật
sự đến đây xem sự kiện Đại Hoang tự, nhưng cuối cùng lại bị các ngươi cưỡng
ép đi tìm tiên phủ gì đó.
Quan trọng là, sau khi tiên phủ mở ra, chúng ta là định dụ các ngươi vào trong,
để cho tiên phủ một lưới bắt hết các ngươi, bởi vì các ngươi đã bức ép chúng ta
không còn đường quay đầu.
Lúc trước ở bên ngoài, thực ra ngươi không có nhìn sai, chúng ta đúng là định
xuống núi bỏ chạy, từ đầu đã không muốn đi vào mạo hiểm, rốt cuộc lại bị
ngươi không phân biệt tốt xấu gì kéo đi vào. Bây giờ thì hay rồi, đừng ai mong
đi ra ngoài được nữa. Không phải ngươi muốn biết đã xảy ra chuyện gì sao?
Đây là sự thật, đây là lí do vì sao sau khi đã tiến vào các tiên phủ đó, chúng ta
vẫn không có tiến bộ. Tam động chủ, bây giờ ngươi đã hài lòng chưa?”
Một tràng lời nói ầm ầm phun ra rõ ràng đã khiến cho Thiên Vũ nghe sửng sốt
ngây người.
Đừng nói là Thiên Vũ, ngay cả mấy người Nam Trúc cũng sững sờ nhìn hắn, tại
sao nói ra hết cả vậy chứ? Bọn họ cảm thấy lão Thập Ngũ giống như đang phát
tiết cảm xúc vậy.
Rất nhiều tin tức, hơn nữa còn là rất nhiều tin tức quan trọng, cái gì mà Kim
Khư, cái gì mà Bách Hoa tiên phủ, cái gì mà Bồng Lai sơn, trong lúc nhất thời
Thiên Vũ thực sự đã bị một đống thông tin lấp đầy, không kịp tiêu hóa, không
biết nên hạ thủ từ đâu, trước tiên chỉ có thể đối diện với hiện thực, y trầm giọng
nói: “Đừng có làm cái bộ này với ta, nếu như đó đều là nơi cửu tử nhất sinh, các
ngươi chạy thoát được một lần có thể nói là may mắn, làm sao có thể lần nào
cũng gặp may mắn?”
Dữu Khánh nói với giọng nghiêm chỉnh, có ý cảnh cáo, “Ta nói nha Tam động
chủ, ta không có nói đùa với ngươi, làm gì có may mắn, ta nói cửu tử nhất sinh,
ý là liều mạng, ngươi đừng có lái sang ý khác. Ta nói ra những điều này không
phải để lấy lòng ngươi, không phải vì sợ ngươi uy hiếp, ta là muốn hợp tác với
ngươi, ngươi có hiểu không?”
“Hợp tác?” Thiên Vũ hơi cau mày, như muốn nói, ngươi xứng sao.
Dữu Khánh lập tức chỉ vào mũi y, giáo huấn, “Ngươi đừng có trừng mắt
nhướng mày với ta, ngươi cũng không có tư cách vênh váo tại trước mặt chúng
ta, thực lực chân tiên, chúng ta cũng đã gặp được mấy cái, ngươi tính là cái rắm
gì!”
Vừa nghe được những lời này, Thiên Vũ không phải là kẻ ăn chay, mặt nổi giận,
vừa định phát tác, nhưng lời nói tiếp theo của đối phương đã làm cho y kiềm
chế lại.
“Nếu không phải vì để sống sót đi ra ngoài, nếu không phải vì không còn lựa
chọn nào khác, nếu không phải không có cách nào, ngươi cho rằng bọn ta
nguyện ý hợp tác với ngươi sao?”
Thiên Vũ nghe vậy thì tạm thời bình tĩnh lại, a một tiếng, hỏi: “Vì sao ta lại trở
thành đối tượng hợp tác tốt nhất của các ngươi chứ?”
Dữu Khánh: “Sau khi đi ra ngoài, bọn họ có thể buông tha cho chúng ta ư? Sau
khi rời khỏi đây, bọn họ có thể tha cho ngươi ư?”
Thiên Vũ lập tức trầm mặc ngay tại chỗ.
Dữu Khánh nói tiếp: “Nếu là ngươi không tin vào thành ý hợp tác của chúng ta,
chúng ta có thể đặt một con tin trong tay ngươi.” Hắn nhấc tay chỉ tới Hướng
Chân ở bên cạnh.
Hướng Chân bỗng nhiên trợn tròn mắt, trong khi Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết
thì im lặng cố giữ cho vẻ mặt không biểu cảm.
Đột nhiên, từ nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau ầm ầm, không biết đang
xảy ra chuyện gì, mấy người đồng loạt quay đầu nhìn đến. Thiên Vũ nhanh
chóng lắc mình bay đi, rõ ràng đã đi xem tình huống.
Nam Trúc nhìn ngọn núi cao vút, không dễ dàng chạy trốn, vội hỏi: “Lão Thập
Ngũ, hợp tác với hắn không phải là làm bạn với sói sao? Không thể tin tưởng
loại người này.”
Dữu Khánh: “Ai bảo chúng ta xui xẻo, đã rơi vào trong tay người ta, đánh
không thắng thì làm sao đây? Vậy thì gia nhập vào đi.”
Nam Trúc nghẹn lời, sau đó hỏi tiếp: “Hợp tác… Hắn có thể tin tưởng chúng ta
sao?”
Dữu Khánh: “Chỉ cần có thể cho hắn một cái lí do là được, có tin hay không
cũng không quan trọng, hắn chỉ có thể đồng ý, ít nhất là để lợi dụng chúng ta,
hắn phải làm bộ tin tưởng chúng ta. Trước tiên nghĩ cách khôi phục pháp lực đã,
rồi mới thuận lợi tính toán về sau, ít nhất chúng ta có thể ít bị đau khổ hơn, nếu
không, ngươi cho rằng hắn có thể nhẫn nhịn không tra tấn ép hỏi sao?”
Nam Trúc lập tức vui vẻ liên tục gật đầu thể hiện tán thành.
Hướng Chân đột nhiên toát ra một câu, “Ta không làm con tin.”