Bán Tiên

Chương 1122: Giận không thể át




Trêu chọc thì trêu chọc, nhưng thực tế Bạch Sơn cũng không muốn Địa Mẫu đi

vào, một khi Địa Mẫu đã đi vào, y sẽ rất khó xử, nếu như y không đi vào theo,

tất cả người của mình ở trong đó rất có thể sẽ gặp phải tai ương, không có ai là

đối thủ của Địa Mẫu, tình huống ở bên trong rất có thể sẽ bị Địa Mẫu nắm giữ

hết.

May mà vào lúc này, có một người xuất hiện trên không trung, những người ở

trên Phượng đài lần lượt ngẩng đầu nhìn lên.

Lạc Vân Phinh ngước nhìn lên, trong mắt lộ vẻ vui mừng, người tới không phải

ai khác, chính là bạn thân Trì Bích Dao của bà ta.

Trì Bích Dao nhìn thấy tình hình bên dưới, muốn không kinh ngạc cũng khó, cô

ta ở trên không trung điều chỉnh phương hướng, nhìn thấy rõ chữ viết ở trên

cánh cổng kỳ huyễn kia.

Lạc Vân Phinh thân hình lóe lên, xuất hiện trong không trung, nắm lấy tay cô ta,

hỏi: “Bích Dao, sao ngươi lại tới đây?”

Trì Bích Dao: “Ta phát hiện thấy có không ít người của Thiên Lưu sơn và Đại

Nghiệp ty ngang nhiên lao nhanh về phía bên này, cho nên đến đây nhìn xem.”

Cô ta nhìn chằm chằm vào cánh cổng kỳ huyễn phía dưới, hỏi: “Có chuyện gì

vậy?”

Thông tin mà cô ta biết được dừng lại ở việc Trữ Bình Côn bị Phượng tộc bắt

giữ, biết rằng mình đã chọc giận Phượng Kim Kỳ, muốn cứu Trữ Bình Côn ra

thì không thể không cho Phượng Kim Kỳ một lời giải thích công bằng, cho nên

cô ta tự nhiên là đi hỏi ý kiến Địa Mẫu, nhưng Địa Mẫu dặn cô ta cứ bình tĩnh

đừng vội vàng, thực tế là Địa Mẫu không muốn cô ta phá hỏng bố cục của mình

chỉ vì một tên Trữ Bình Côn.

Nói cách khác, Địa Mẫu đã phong tỏa những tin tức sau đó về Trữ Bình Côn,

không cho cô ta biết. Cô ta vốn là thông qua đường dây tin tức của Ty Nam phủ

để liên lạc với Trữ Bình Côn ở Phượng tộc, nhưng đường dây đó đã Địa Mẫu

cắt đứt.

Đối với Lạc Vân Phinh mà nói, những điều đó không còn trọng yếu nữa, bà ta

giải thích tình huống trước mắt: “Hẳn là Bất tử chi địa trong truyền thuyết bất tử

của Phượng tộc đã mở ra.”

“A?” Trì Bích Dao kinh ngạc, “Truyền thuyết có thật sao?” Ngay lập tức cô ta

chợt hiểu ra, “Khó trách ngươi đích thân chạy đến nơi này. Các ngươi quấy rối

lên như vậy chính là vì chuyện này ư?”

Lạc Vân Phinh nắm chặt cổ tay cô ta, nói: “Cổng vào chắc là sắp đóng lại rồi,

không kịp nói nhiều được nữa, người của ta chưa đến kịp, người của Thiên Lưu

sơn và Đại Nghiệp ty đã đi vào. Ta cần ngươi đi vào một chuyến. Phượng Tàng

Sơn, con trai thứ năm của Phượng Kim Kỳ, ta đã tạm thời sai hắn đi vào. Hắn

có nhược điểm ở trong tay ta. Sau khi vào trong đó, ngươi có thể sai khiến hắn.

Khi vào trong đó, thứ chúng ta muốn là cái gì, ngươi kết bạn với ta nhiều năm,

trong lòng hẳn đã biết được. Cái gì cần tranh thì phải tranh, cần đoạt thì phải

đoạt, có thể không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Giữ an toàn cho bản thân để đưa tin

tức ra ngoài là quan trọng nhất. Nhớ kỹ, sau khi cổng đóng lại thì đừng hoảng

sợ, tám chín phần mười chính là do A Sĩ Hành mở ra tiên phủ này. Nếu như hắn

đã có thể mở ra, còn dám đi vào, chắc hẳn là có hiểu biết tình hình trong đó.

Nắm giữ được điểm này, ngươi có thể bảo đảm đi ra ngoài thuận lợi. Phượng

Tàng Sơn ở bên trong sẽ lưu lại dấu hiệu chỉ đường này, sau khi đi vào hãy tìm

nó.”

Nói xong, bà ta mở bàn tay Trì Bích Dao ra, vẽ ra kí hiệu liên lạc với Phượng

Tàng Sơn lên trong lòng bàn tay cô ta.

Trì Bích Dao có chút sửng sốt, nuốt xuống một đống tin tức như nuốt nguyên

quả táo, sau đó gật đầu xác nhận mình đã nhớ được kí hiệu trong lòng bàn tay.

Tiếp đó, cô ta còn chưa kịp hỏi thêm điều gì thì đã bị Lạc Vân Phinh kéo xuống

dưới. Rồi vừa sà xuống trên mặt hồ nước, cô ta lại bị Lạc Vân Phinh thúc đẩy ra

pháp lực cường đại trực tiếp đưa vào trong cánh cổng kỳ huyễn kia.

Trì Bích Dao bị đưa vào trong tiên phủ, có thể nói là vội vàng không kịp trở tay.

Lạc Vân Phinh hạ xuống bên cạnh hồ kì thực cũng là như vậy, không kịp chuẩn

bị. Bà ta ung dung điềm tĩnh trốn ở phía sau để bố cục, nào ngờ Dữu Khánh đột

nhiên hất tung bàn lên, khiến cho bà ta bất ngờ, vì vậy, ngay cả thủ hạ cũng

không kịp điều động đến đây, đành phải tạm thời tập hợp một đội ngũ Phượng

tộc dùng tạm, có còn hơn không.

Trên thực tế, ở một mức độ nào đó mà nói, sự quyết đoán của bà ta là đúng, sau

khi Trì Bích Dao được đưa vào không bao lâu, những điểm sáng vàng kim lốm

đốm phác họa ra hình dạng cánh cổng tiên phủ dần dần phai nhạt đi, rồi hoàn

toàn biến mất, giống như chúng đã hao hết lực lượng vậy.

Ngay khi những điểm sáng đường viền của cánh cổng biến mất, toàn bộ cánh

cổng cũng tan biến vào hư không, một đám người tụ tập quanh hồ mở to mắt

kiểm tra tỉ mỉ, hoặc quay mặt nhìn nhau.

Cuối cùng, Tử Xuyên và Bạch Sơn đều sai mấy thủ hạ nhảy vào trong hồ kiểm

tra, sau khi thủ hạ báo cáo không phát hiện thấy bất kỳ điều gì lạ thường, hai

bọn họ mới nhảy xuống đích thân điều tra, và sau đó Lạc Vân Phinh cũng

xuống kiểm tra.

Đáy ao vẫn ẩm ướt, còn có một lớp bùn đất, nhưng đá phía dưới rất cứng rắn,

thi pháp tra xét cũng không phát hiện ra điều gì dị thường, đây chỉ là một hồ

nước bình thường được đào ra trên đỉnh núi mà thôi, tất cả những gì trước đó

giống như ở trong giấc mộng.

Trên đỉnh núi ồn ào xôn xao một hồi. A Lạc Công vội vã quay lại, không thấy

Phượng Tàng Sơn, lập tức truy hỏi tộc nhân ở lại, “Ngũ lang đâu?”

Các tộc nhân tự nhiên sẽ không nói dối lão ta, báo cáo lại theo sự thật đã diễn

ra, điều này khiến cho A Lạc Công vô cùng lo lắng.

Nhảy ra khỏi hồ, Bạch Sơn nhìn khắp nơi xung quanh, nhìn thấy Tử Xuyên

đứng chắp tay sau lưng bên mép núi, thả bước đi đến bên cạnh y, cất lời cảm

thán: “Tiên gia thuật này quả thực là thần kỳ, chỉ với cánh cổng huyền diệu như

vậy, bọn ta đã không thể ngóng theo được bóng lưng của họ.”

Tử Xuyên: “Ngươi không cảm thấy quái lạ sao?”

Bạch Sơn: “Chuyện gì?”

Tử Xuyên: “Nơi đây gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng không thấy Dã Tiên

có bất kỳ phản ứng gì.”

Bạch Sơn: “Chuyện khác hắn có thể không quan tâm tới, nhưng cánh cổng thế

giới Chư Yêu mở ra, ta không tin hắn còn có thể thờ ơ không chút động lòng.

Với tình hình hiện tại, không biết đến khi nào cánh cổng đó mới mở ra lại,

không biết khi nào người vào bên trong mới lại đi ra, có lẽ rất ít có khả năng sẽ

đi ra trong khoảng thời gian ngắn. Dã Tiên tất nhiên sẽ đến đây. Một khi hắn

chạy đến đây phát tác, nếu như chúng ta muốn ở lại nơi đây chờ đợi lâu dài, mọi

người cần phải liên thủ để chống lại hắn mới được.”

Tử Xuyên: “Đến lúc đó ngươi đừng có đùa giỡn chiêu trò gì là được.”

Bạch Sơn: “Ngươi nha, đã đến tình trạng này rồi, ta còn có thể đùa giỡn chiêu

trò gì? Nhưng còn ngươi, e rằng phải chịu hi sinh một chút mới được.”

Tử Xuyên quay đầu nhìn gã, hiển nhiên là không hiểu, đang đợi gã nói tiếp câu

sau.

Bạch Sơn nghiêm túc nói: “Ngươi phải ổn định được nam nhân bà kia. Đi đối

đầu với cô ta vào thời điểm này, nếu cô ta tức giận đứng về phía Dã Tiên thì làm

sao bây giờ? Đại cục làm trọng, ngươi hi sinh một chút sắc tướng đi.”

Nghe đến câu nói cuối cùng, y mới biết được gã lại lấy mình ra để trêu đùa,

khuôn mặt Tử Xuyên lập tức có chút vặn vẹo, chất vấn: “Ngươi muốn chết

sao?”

Bạch Sơn tươi cười vui vẻ quay đầu bỏ đi…

Sau khi vượt qua cánh cổng kỳ huyễn đó, đám người Dữu Khánh đặt chân trên

một thế giới khác, bọn hắn phát hiện thấy mình rơi xuống trong một lòng chảo,

địa hình có phần giống như chỗ Trấn Linh chung trong Bồng Lai sơn. Bọn hắn

đang ở trên đỉnh một ngọn núi cao vút lên giữa lòng chảo.

Ngọn núi này giống như là một ngọn kim tự tháp, được xây dựng từ những tảng

đá lớn, chiếc cổng kỳ huyễn hé mở kia xuất hiện trong hư không phía sau lưng

bọn hắn.

Cây cối bên trong và bên ngoài lòng chảo rậm rạp xanh tươi, dưới chân và xung

quanh bọn hắn có vô số cây cối to lớn.

Thiên Vũ quan sát xung quanh một lúc rồi xoay người lại nhìn qua khoảng

trống hé mở của cánh cổng phía sau, đứng tại một nơi ban ngày ban mặt, nhưng

lại có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao ở phía bên kia, cảm giác có vẻ vô lý, nhưng

chính là tình hình thực tế. Y định đóng cánh cổng này lại, nhưng nhìn từ thế

giới này, cánh cổng kỳ huyễn đó chỉ là một khe hở trong không trung mà thôi,

không giống như bên ngoài còn có hình thái của một cánh cổng. Y thử mấy lần

đều không thể đóng lại được, và cũng không dám ở lại lâu tại nơi cổng vào này,

vì vậy y thi pháp cuốn lấy mấy người Dữu Khánh trực tiếp bay lên trời, rời đi.

Y cũng không có đi xa, bay vòng xung quanh lòng chảo một vòng, rồi lựa chọn

một nơi kín đáo để ẩn nấp, bọn hắn trốn ở trong khe hở của một cây đại thụ cao

vút rợp trời, rình xem những ai đi vào.

Trước lúc im lặng rình xem, Thiên Vũ ra tay hạ cấm chế trên thân mấy người,

khiến cho bọn hắn không thể thi pháp hành động.

Đánh không thắng người ta, đám người Dữu Khánh không còn cách nào khác,

chỉ có thể để mặc cho y xử lý.

Không cam lòng một mực bị người khác thao túng, Nam Trúc chủ động tiến tới

phía trước, áp sát đến phía sau Thiên Vũ, rồi thừa dịp Thiên Vũ tập trung chú ý

cổng vào, gã lấy cây ngọc trâm xanh lục mang theo trên người ra. Nhìn thấy

động tác này, mí mắt Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết co giật.

Hai người biết rõ tác dụng của cây trâm này, vừa nhìn liền biết Nam Trúc muốn

làm gì.

Tu vi bị khống chế, còn dám ra tay với một cao thủ Cao Huyền, loại dũng khí

như vậy, nếu là tại thời điểm bọn hắn vừa mới xuất sơn, đây là chuyện không

dám tưởng tượng.

Dữu Khánh liên tục nhẹ nhàng lắc đầu với gã, ra hiệu cho gã không nên khinh

suất mạo hiểm, nhưng mà Nam Trúc rõ ràng đã là tức giận khó át, muốn nhân

cơ hội này hạ gục Thiên Vũ.

Không cần phải nói bọn hắn, ngay cả Hướng Chân cũng nhận ra được Nam

Trúc định đánh lén Thiên Vũ.

Từ trước đến nay luôn bình tĩnh, lúc này tròng mắt Hướng Chân suýt chút nữa

lồi rớt ra ngoài, gã ta rất muốn hỏi xem tên mập mạp này có phải đã bị điên rồi

hay không, cầm một cây trâm là có thể đánh lén được cao thủ Cao Huyền ư?

Ngươi đã bị khống chế tu vi, cho dù người ta để cho ngươi dùng cây trâm đó

đâm ở sau lưng mấy cái, thứ này cũng không thể dễ dàng đâm chết được người

ta nha.

Nhất là sau khi Yêu tu hóa thành hình người, bộ phận chí mạng trên cơ thể

không giống với con người, mà cho dù bị ngươi đâm trúng vào vị trí yếu hại,

với tu vi của người ta, một đòn trong lúc hấp hối cũng đủ để khiến tất cả bọn họ

mất mạng.

Gã mong rằng mình đã nhìn lầm, đã hiểu lầm, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng

khẩn trương của Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết, gã càng cảm thấy mình có thể

không phải hiểu lầm.

Mà Thiên Vũ dường như cũng nhận ra được phía sau có chút động tĩnh rất nhỏ,

y vụt quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Nam Trúc vung cây trâm trên tay

lên.

Cảnh tượng này khiến cho mấy người Dữu Khánh cảm thấy tim mình như

ngừng đập, rợn cả tóc gáy, tay chân lạnh lẽo.

Tuy nhiên, Nam Trúc lại thuận thế thay đổi động tác, nhấc cả hai lên, vén lại

mái tóc dài phủ vai của mình.

Thiên Vũ trầm giọng hỏi: “Ngươi định làm gì vậy?”

“Không có gì, loại người văn minh chúng ta không quen được với bộ dạng tóc

tai bù xù của Ô Lạc tộc.” Nam Trúc miệng thì giải thích, động tác cũng không

chậm, thành thạo cuốn mái tóc lên, dùng cây trâm cài tóc lại, thở ra một hơi,

nói: “Thật là thoải mái hơn nhiều.”

Thiên Vũ không có nghi ngờ gì gã, then chốt là y không cho rằng một người bị

khống chế tu vi có thể tập kích mình chỉ với một cây trâm cài tóc, có chơi đùa

cũng không chơi đùa được như vậy. Y đảo mắt nhìn mấy người một vòng, rồi

lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm cổng vào.

Đám người Dữu Khánh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hung dữ trừng mắt lườm

Nam Trúc, suýt chút nữa bị gã hù chết.

Chỉ chốc lát sau, Thiên Vũ ngước đầu lên, hình như phát hiện ra điều gì đó, mấy

người Dữu Khánh cùng nhìn theo, nhìn thấy một đám người Phượng tộc tiến

vào, sau đó lại nhìn thấy đích thân Phượng Kim Kỳ dẫn theo một đám tộc nhân

đi vào, lên núi xuống núi để kiểm tra rồi đi xa, thậm chí còn có người dừng

chân tại tán cây trên đỉnh đầu bọn hắn nghe ngóng một hồi.

May mà không có ai sẽ đi kiểm tra kỹ càng từng thân cây, nơi đây có quá nhiều

cây đại thụ xa xưa như cây này.

Từ việc này, Dữu Khánh có thể nhận ra được Thiên Vũ là người can đảm và

thận trọng.

Về sau, bọn hắn lại nhìn thấy người của Thiên Lưu sơn và Đại Nghiệp ty xông

vào trong này, tiếp đó chính là Phượng Tàng Sơn dẫn theo một đám người.

Sau khi đợi cho những người này đi qua, Dữu Khánh nhịn không được nghi

hoặc hỏi: “Tam động chủ, ngươi không phải muốn đến tiên phủ để tìm tiên

duyên sao? Thật vất vả chiếm được tiên cơ, vì sao dừng lại nơi này, lại để cho

bọn họ đi trước một bước?”

Thiên Vũ quay đầu nhìn lại, ra vẻ xem thường nói: “Để cho bọn họ đi trước một

bước thì thế nào? Bọn họ hiểu rõ nơi này sao? Người hiểu biết nhiều nhất về nơi

này đang ở trong tay ta, tiên cơ nằm trong tay ta, bọn họ chạy nhanh đến đâu

cũng vô ích. Điều quan trọng nhất hiện tại là nắm giữ được tình hình thực lực

của các phương thế lực, để dễ ứng đối về sau.”

Hướng Chân thì không nói lời nào, ba sư huynh đệ quay mặt nhìn nhau một

vòng, sau đó Nam Trúc yếu ớt hỏi một câu, “Tam động chủ, người mà ngươi nói

là hiểu rõ nhất nơi đây là chỉ mấy người chúng ta sao?”