Bán Tiên

Chương 1121: Ai muốn đi vào (2)




Lúc này, nàng ta cũng không thể quản nổi chuyện này, trước tiên phải giải thích

cho lão đại của mình đã: “Chưởng lệnh, có cao thủ giết Tô Bán Hứa diệt khẩu

rồi, ngay tại dưới mí mắt của chúng ta, Cừu Hạp liên thủ với Ô Ô cũng không

thể đuổi kịp, đã để cho hung thủ trốn thoát. Cừu Hạp hạ lệnh rút khỏi Ô Lạc tộc,

dẫn theo chúng ta đuổi theo phương hướng Chưởng lệnh rời đi. Chúng ta dự

đoán Chưởng lệnh có thể đã đến Phượng tộc, mọi người đều đã đến đây và đang

tản ra tìm kiếm. Ta tình cờ nhìn thấy nơi này có quầng sáng tỏa lên, nên tới

đây.”

Tô Bán Hứa đã bị diệt khẩu? Tử Xuyên và Bạch Sơn lần lượt quay đầu nhìn

chằm chằm vào người tới sau, Lạc Vân Phinh.

Lạc Vân Phinh biết bọn họ đang hoài nghi cái gì, hừ một tiếng xem thường,

không thèm giải thích.

Sau khi giải thích xong, Hướng Lan Huyên lại chủ động hỏi: “Chưởng lệnh,

cổng vào tiên phủ này là do đám người Thám Hoa mở ra ư?”

Hiện tại nàng ta muốn biết tình cảnh của mấy người Dữu Khánh như thế nào.

Tử Xuyên thuận miệng giải thích, “Có lẽ là vậy, không ai nhìn thấy, không biết

có phải đã tiến vào hay không.”

Không ai nhìn thấy? Hướng Lan Huyên thoáng sửng sốt, đưa mắt nhìn lướt qua

hoàn cảnh xung quanh, rồi như hiểu ra điều gì đó.

Hiện tại Tử Xuyên không có tâm trạng nói chuyện khác, y đã biết được lí do thủ

hạ của mình xuất hiện tại nơi này, biết được người của mình đã đến gần đây,

tinh thần phấn chấn, lập tức hạ lệnh cho Hướng Lan Huyên: “Nhanh đi tập

trung người đến đây.”

“Vâng.” Hướng Lan Huyên nhận lệnh, khi vọt đến không trung thì quay đầu lại

thoáng nhìn cánh cổng mở ra kia, rồi lại nhìn một đám người thủ ở bên ngoài,

trong mắt thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.

Sau khi nàng ta rời đi được một lúc, lại có người đến, là Nhị Động chủ Ô Ô của

Thiên Lưu sơn. Gã ta từ trên trời lao xuống, cũng hạ xuống trên Phượng đài, đối

mặt với Bạch Sơn.

Bạch Sơn hỏi thăm một chút liền biết, tình huống không khác gì lắm với những

gì Hướng Lan Huyên đã nói, cũng là phát hiện thấy ánh sáng nơi này nên chạy

đến kiểm tra, tương tự, khi Bạch Sơn biết người của mình cũng đã đến bên này

liền lập tức hạ lệnh cho gã triệu tập nhân thủ nhanh chóng đến đây.

Ô Ô rời đi không bao lâu, Hướng Lan Huyên và Cừu Hạp cùng nhau đi đến, hạ

xuống tại trước mặt Tử Xuyên bẩm báo tình hình, người phía dưới đã tản ra rồi,

cần có thời gian để triệu tập và tập trung lại, hơn nữa, người phía dưới không

thể bay như bọn họ, tốc độ chạy đến đây chắc chắn sẽ chậm một chút.

Nhưng dù sao tất cả đều đã đến gần đây, đợi một khoảng thời gian sau, mấy

chục người của Đại Nghiệp ty gấp rút chạy đến trước.

Nhìn động tĩnh dưới chân núi, A Lạc Công liền biết đám người này là dùng sức

mạnh ngang ngược xông vào địa bàn của Phượng tộc chạy đến đây, may là ai

cũng biết sự mạnh mẽ của Đại Nghiệp ty, tộc nhân chắc hẳn không có xảy ra

xung đột quá lớn.

Người vừa đến, Tử Xuyên lập tức lệnh cho một nhóm nhỏ tiến vào tiên phủ

điều tra trước, xem tình hình bên trong có ổn không.

Về sau, người của Đại Nghiệp ty và Thiên Lưu sơn lại tiếp tục có từng nhóm

chạy tới. Cách bố trí của phía bên Thiên Lưu sơn không khác nhà kia lắm, đều

là trước tiên phái người đi dò đường, làm việc rất cẩn thận.

Nhìn thấy từng màn này diễn ra, Lạc Vân Phinh âm thầm nôn nóng, người của

hai nhà này hành động trước, hoạt động gần đây, còn người của bà ta thì phải

nhận được tin tức rồi mới chạy đến, hành động rõ ràng sau người ta rất nhiều.

May mà vào lúc này, Phượng Tàng Sơn đột nhiên tung người nhảy lên trên đỉnh

núi, nhìn thấy một đám người ở trên đỉnh núi, gã có phần kinh ngạc và nghi

hoặc.

A Lạc Công bước nhanh đến trước mặt gã, trầm giọng hỏi: “Đã nói ngươi ở lại

tọa trấn Phượng Đầu lĩnh, sao ngươi lại đến đây?”

Phượng Tàng Sơn đã tìm được một cái cớ, “Có rất nhiều người lạ xông tới, phía

bên Phượng Đầu lĩnh có phần rối loạn. Có một số người không nghe lời ta, làm

không tốt có thể xảy ra xung đột, cần đích thân A Lạc Công ngài đi làm chủ.”

A Lạc Công lập tức quay đầu lại đảo mắt nhìn qua người của các thế lực, hiển

nhiên là đang trách những người này đã làm ra chuyện đó, lão ta không nói lời

nào, phi thân nhảy xuống vách núi rời đi.

Còn Phượng Tàng Sơn nhìn xem tình huống hiện trường, có phần không biết

nên làm gì bây giờ, sau khi bị Lạc Vân Phinh dùng ánh mắt thúc giục mấy lần,

cuối cùng gã mới đi tới bên vách núi huýt lên một tràng huýt sáo rất to.

Chỉ chốc lát sau, từ dưới núi có gần hai mươi người lao nhanh lên, người dẫn

đầu là Phượng A Đao. Bọn họ đi đến trước mặt gã chờ nghe lệnh. Đây đều là

người mà gã mang đến.

Phượng Tàng Sơn kêu gọi đám người đi thẳng đến cổng vào tiên phủ, điều này

khiến cho các phương thế lực chú ý.

Có nhân viên Phượng tộc được phân công canh gác ở đây thấy vậy thì lập tức

tiến tới hỏi, “Ngũ lang, ngươi định làm gì vậy? Không được A Lạc Công cho

phép, tộc nhân không được tự ý xông vào.”

“Các ngươi sợ chết, ta không sợ. A cha của ta không thể xảy ra chuyện.”

Phượng Tàng Sơn phẫn nộ quát lớn, trực tiếp đưa tay đẩy những người cản

đường ra.

Những lời này cũng khiến các nhân viên Phượng tộc khác không còn gì để nói,

không biết có nên tiếp tục ngăn cản hay không.

Ngược lại, có người của Thiên Lưu sơn và Đại Nghiệp ty có ý định ngăn cản,

không cho Phượng Tàng Sơn dẫn người đi vào tiên phủ, nhưng bị Lạc Vân

Phinh mở miệng chặn lại, “Người ta đang ở trong nhà người ta, còn không cho

người ta tiến vào sao? Người ngoài thì lại trực tiếp tùy ý xông loạn trong nhà

người ta, đúng là ngang ngược vô cùng. Ta rất không quen nhìn kiểu ỷ thế hiếp

người như vậy. Phượng tộc, các ngươi cứ việc đi vào đi. Để ta xem ai dám ngăn

cản các ngươi!”

Thái độ của bà ta như muốn nói, ta không được gì tốt thì cũng không muốn để

người khác được chỗ tốt, muốn nhân cơ hội này để quấy rối.

Sợ bà ta làm xằng làm bậy, Tử Xuyên và Bạch Sơn không thể không ra hiệu cho

thủ hạ để người đi qua.

Hướng Lan Huyên là người biết được chiếc lông phượng hoàng trong tay Dữu

Khánh đến từ đâu, nhìn thấy cảnh này, khóe miệng hơi nhếch lên một nét cười

mỉa mai, nhìn Lạc Vân Phinh ở đó diễn kịch, không có nói ra, cũng không có ý

định báo cho Chưởng lệnh của mình biết.

Vì vậy, mọi người mở to mắt nhìn Phượng Tàng Sơn dẫn theo đồng tộc nhảy

vào bên trong cánh cổng vào tiên phủ.

Chẳng bao lâu, nhóm người đầu tiên đi vào dò đường đã quay trở lại, báo cáo

rằng trời đất bên trong rộng lớn bao la, linh khí dồi dào, con người có thể sống

bình thường ở bên trong.

Tử Xuyên lập tức nhìn chăm chú vào Cừu Hạp và Hướng Lan Huyên, hỏi: “Hai

người các ngươi, ai muốn dẫn đội đi vào thăm dò?”

Hướng Lan Huyên nói: “Chưởng lệnh, tiên phủ này xuất hiện, đủ để chứng

minh bất tử truyền thuyết của Phượng tộc là có thật.”

Nàng ta đang nhắc nhở đối phương rằng, tại đây rất có khả năng lấy được tiên

duyên trường sinh bất tử, định kích thích đám người Tử Xuyên đích thân đi vào.

Căn cứ vào tình trạng nhân viên Phượng tộc bị giết tại hiện trường, hiện tại

nàng ta đại khái đã đoán được Thiên Vũ đã xông vào, cũng dần dần đoán được

dụng ý của đám người Dữu Khánh khi mở ra tiên phủ này. Nàng đoán rằng bọn

hắn là muốn dồn hết mấy vị Bán Tiên đó vào trong một nồi. Trừ khi đám người

Dữu Khánh nắm giữ bí mật nào đó không ai biết, có nắm chắc tìm được pháp

môn gì đó để tự bảo vệ mình ở bên trong, nếu không, rất không bình thường khi

xuất hiện tình huống này.

Cho nên nàng ta cho rằng, đây là cạm bẫy do đám người Dữu Khánh lập ra, cho

rằng đám người Dữu Khánh đã chạy thoát.

Nào ngờ đúng vào lúc này, có người cất tiếng ‘A’ kinh ngạc, nói: “Mau nhìn

kìa, ánh sáng của cánh cổng đó hình như đang yếu đi, khung cảnh trong cổng có

vẻ cũng đang mờ dần.”

Mọi người lập tức tới gần quan sát, phát hiện quả thực là như thế, Tử Xuyên

bấm ngón tay tính toán, “Tính toán đại khái theo thời gian tử vong của mấy thi

thể này, thời gian cánh cổng tiên phủ này mở ra có thể chỉ kéo dài trong vòng

một canh giờ.”

Tiếp đó y quay đầu lại nhìn Cừu Hạp và Hướng Lan Huyên, ý tứ rất rõ ràng,

muốn hỏi xem ai tự nguyện đi?

Hướng Lan Huyên có chút kinh ngạc, tiên duyên có thể giúp trường sinh bất tử

a, cám dỗ lớn như vậy mà vẫn không thể đả động đích thân ngươi đi vào sao?

Cừu Hạp vốn có chút động lòng, nhưng thấy cổng vào tiên phủ vậy mà sẽ biến

mất, không biết sau khi đóng kín lại thì có thể quay ra hay không, lão ta lập tức

quay sang nói với Hướng Lan Huyên: “Ngươi từng đi vào Tiểu Vân gian, đã có

kinh nghiệm trong việc này, ngươi cũng đã tiếp xúc nhiều với A Sĩ Hành, hiểu

rõ về hắn nhiều hơn ta, vì đại cục, muội tử, làm phiền ngươi rồi.”

Đây là lí do kiểu gì? Hướng Lan Huyên muốn phản bác, nào ngờ sau khi liếc

mắt nhìn cánh cổng vào tiên phủ đang nhạt dần đi, Tử Xuyên cũng tán đồng với

đề nghị của Cừu Hạp, y nói với Hướng Lan Huyên: “Đúng là như thế, đành phải

phiền ngươi khổ cực đi một chuyến.”

Lời nói tuy rằng có khách khí, nhưng giọng điệu lại tràn đầy sát phạt quyết đoán

không cho phép nghi ngờ, nói cách khác, y đã quyết định như vậy rồi.

“…” Hướng Lan Huyên không nói nên lời, cũng không thể công khai từ chối,

chỉ có thể nỗ lực gượng cười đáp ứng.

Cừu Hạp lập tức chắp tay cúi đầu, khiến nàng vô cùng tức giận, trong lòng càng

thêm ân cần thăm hỏi tổ tiên của Dữu Khánh, ngươi có muốn làm việc này thì

nên báo trước một tiếng, nếu như lão nương biết trước thì sẽ không xông tới nơi

này, đồ chết tiệt.

Đồng thời nàng cũng hối hận vì đã đưa ra ý tưởng tồi tệ này cho Dữu Khánh,

bây giờ thì hay rồi, tự lấy đá ghè chân mình.

Cuối cùng không còn cách nào khác, nàng đành phải dẫn theo một nhóm người

tiến vào bên trong cánh cổng tiên phủ.

Một thế lực khác, Nhị Động chủ Thiên Lưu sơn ngược lại là chủ động xung

phong, dẫn người muốn lập tức xông vào trong.

“Lão Nhị.” Bạch Sơn gọi gã ta lại, đi tới trước mặt gã, đích thân điều chỉnh y

phục cho gã ta, và căn dặn: “Sau khi tiến vào cũng không cần quá lo lắng, nếu

người mở ra đã dám đi vào, chứng tỏ người đó hẳn là có cách đi ra, nếu nắm

chắc được điểm này, sẽ không có vấn đề gì lớn.”

Ô Ô gật gật đầu, không nói thêm gì, trong các nhân viên Thiên Lưu sơn bất đắc

dĩ khác, tránh không được có người thầm hỏi, nếu là không có vấn đề gì lớn, vì

sao Đại thánh không đi vào đi?

Lại một nhóm người Thiên Lưu sơn rầm rầm đi vào, biến mất.

Đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, Lạc Vân Phinh suýt chút nữa cắn vỡ răng

ngà, nhìn tốc độ ánh sáng cổng vào tiên phủ mờ đi, hẳn là không chờ được

người của mình chạy đến.

Sau một hồi lâu do dự, bà ta bước chậm tới bên cạnh hồ, rõ ràng là định đích

thân đi vào.

“Đinh Giáp Thanh.” Tử Xuyên đột nhiên cất tiếng gọi lớn, “Nếu nàng ta không

ra được, chúng ta có thể đến Ty Nam phủ đi dạo một vòng. Nghe nói công trình

xây dựng, trang trí bên trong đó là do đích thân người nào đó phí tâm tư thiết

kế, làm ra.”

Lạc Vân Phinh tức thì dừng bước quay đầu, trừng mắt tức giận nhìn y, rồi quay

đầu nhìn về phương xa, trong mắt lộ vẻ phức tạp.

Bạch Sơn nhìn trái nhìn phải một lúc, bật cười nói: “Họ Lý, ta nói nha, chuyện

tình chàng ý thiếp của các ngươi, cần gì phải kéo ta vào làm tấm mộc?”