Trên Phượng đài đã tập trung lượng lớn nhân viên Phượng tộc, đa số là các tộc
nhân đang ở gần đây.
Những nhân viên trực đêm ở xa xa chỉ bị cảnh tượng trên Phượng đài gây chú ý,
còn những tộc nhân ở gần thì hầu như đều bị động tĩnh di chuyển ầm ĩ làm giật
mình tỉnh lại, rất nhiều rất nhiều người ngước lên nhìn Phượng đài.
Mấy con phi kỵ lượn quanh trên không trung bao quát phía dưới, đa số những
người có thể leo lên Phượng đài cao chót vót đều tụ tập tại bên bờ hồ nước, ánh
mắt đầy vẻ khó thể tin nổi nhìn chằm chằm khung cảnh bên trong cánh cổng kỳ
huyễn nửa mở kia, xôn xao bàn tán, nhưng không có ai dám tùy tiện đi xuống.
Cũng có một số người vây xung quanh mấy thi thể để kiểm tra.
Phượng Kim Kỳ lơ lửng trên không trung, trong mắt đầy chấn động, sau khi dần
dần bình tĩnh lại, ông ta suy nghĩ một lúc rồi lắc mình hạ xuống trước mấy thi
thể, kiểm tra vết thương chí mạng của các thi thể, các tộc nhân cũng lục tục
quay đầu lại nhìn ông ta.
Sau đó Phượng Kim Kỳ đứng dậy đi về phía hồ nước, các tộc nhân đang tụ tập
xung quanh tách ra nhường đường.
Người lớn tuổi tương đối có tư cách cất lời dò hỏi, “Tộc trưởng, đây là bất tử
Thánh địa trong truyền thuyết được mở ra sao?”
Phượng Kim Kỳ lắc đầu thể hiện không biết, đi xuyên qua đám người, đứng ở
trên bờ nhìn xuống, sau lát sau ông ta đưa tay chỉ tới chiếc vòng cổ răng thú mà
một người trong bộ lạc đang đeo, người này nhanh chóng tháo ra dâng lên,
Phượng Kim Kỳ cầm lấy nó ném vào trong hồ.
Một tình huống quỷ dị xuất hiện, chiếc vòng cổ còn chưa rơi xuống đáy hồ thì
đột nhiên thay đổi phương hướng, rơi xuống tại thành hồ dưới đáy cổng, không
thể lọt vào trong cánh cổng mở ra.
“Xuất hiện lúc nào?” Phượng Kim Kỳ hỏi tiếp một số thông tin liên quan.
Mấy người tại đây cũng không thể cung cấp được thông tin gì hữu dụng, ngoại
trừ đột nhiên phát hiện thấy phía trên này có ánh sáng, sau đó nhìn thấy mọi thứ
ở trước mắt, còn lại, mọi người hoàn toàn không biết gì, ngay cả hung thủ là ai
cũng không biết.
Không lâu sau, A Lạc Công cũng dẫn theo một nhóm nhân viên tinh anh trong
tộc chạy tới. Sau một hồi thảo luận, Phượng Kim Kỳ cử một vài chiến binh
trong tộc đi vào trước điều tra. Sau khi mấy tên chiến binh đó quay trở lại báo
cáo rằng trong đó thực sự là một thế giới khác, Phượng Kim Kỳ liền quyết định
đích thân mình sẽ đi vào khám phá bên trong.
A Lạc Công phản đối, bởi vì chưa biết rõ tình hình bên trong như thế nào,
nhưng Phượng Kim Kỳ nghi ngờ rằng điều này có liên quan đến một số chuyện
kỳ quái đã xảy ra tại Phượng tộc lúc trước, người có tu vi thấp đi vào e rằng
không có tác dụng gì, vì vậy ông ta phải đích thân xuất mã.
Cuối cùng, Phượng Kim Kỳ dẫn theo mười tên tộc nhân lanh lợi giỏi giang
xông vào bên trong cánh cổng kia, rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
A Lạc Công ở lại thì nhanh chóng xử lý hiện trường, đầu tiên là hạ lệnh nghiêm
ngặt phong tỏa tin tức, thứ nhì là sơ tán đám người tụ tập tại trên Phượng đài,
chỉ để lại một ít nhân viên lanh lợi giỏi giang canh gác.
Sau khi một đám đông người xuống núi không bao lâu, trong không trung có
hai bóng người lần lượt lướt tới.
Người ở trên Phượng đài lần lượt ngẩng đầu nhìn đến, sau khi nhìn thấy rõ dung
mạo của hai người này, sắc mặt A Lạc Công đại biến, người tới chính là Bạch
Sơn và Tử Xuyên, lão ta đã từng gặp qua bon họ, biết rõ hai người này là ai.
Hai người trên không trung này trong lúc dò xét địa bàn của Phượng tộc thì ở
phía xa phát hiện thấy nơi đây có ánh sáng khác thường, nên chạy đến đây xem
có chuyện gì.
Hai người chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua những người ở trên Phượng đài, không
có để vào mắt, toàn bộ sự chú ý của bọn họ đều bị cánh cổng kỳ huyễn hé mở ra
một chút thu hút. Hai người này từ trước đến nay vốn không dao động trước
biến cố, lúc này trên mặt có sự chấn động, có kinh ngạc, có hưng phấn.
“Chư Yêu…” Tử Xuyên nhìn chằm chằm hai chữ trên cổng, đọc ra, giống như
đang suy nghĩ ý nghĩa của nó.
Bạch Sơn lóe lên, hạ xuống bên bờ hồ Phượng đài, bước chậm quan sát.
Tử Xuyên ngay lập tức hạ xuống đi theo, suốt đường đi này, y gần như là đi
theo sát phía sau Bạch Sơn, Bạch Sơn bay đến đâu, y liền bay đến đó, có thể nói
là bám chặt lấy Bạch Sơn, kết quả coi như không phụ kỳ vọng, đã tìm được đến
nơi đây, tìm được cánh cổng kỳ huyễn đã mở ra này.
“Người nào tự tiện xông vào Phượng tộc?” Có tộc nhân Phượng tộc không biết
trời cao đất rộng cất tiếng quở trách.
Cũng không phải là bởi vì không nhận ra được tu vi của hai người mới đến này
rất cao, mà bởi vì từ cách ăn mặc có thể nhận ra được đây không phải là người
của Đại Hoang Nguyên, người Đại Hoang Nguyên bọn họ là có chỗ dựa cường
đại, không cần phải nhìn nể mặt người bên ngoài.
A Lạc Công nhanh chóng nhấc tay ngăn cản tộc nhân lỗ mãng, lão ta biết hai
người bên ngoài này không giống với những người bên ngoài khác.
“Phượng Kim Kỳ đâu?” Bạch Sơn đột nhiên quay đầu nhìn A Lạc Công cất lời
hỏi. Thấy A Lạc Công do dự không nói, y lại đảo mắt nhìn xung quanh, không
nhìn thấy bóng dáng của Phượng Kim Kỳ ở đâu, lập tức trầm tư rồi hỏi: “Hắn
đã đi vào?”
A Lạc Công vẫn không có hé răng.
Tử Xuyên đã đến trước mặt mấy thi thi thể, sau khi kiểm tra thì ngẩng đầu hỏi
A Lạc Công, “Xác định người chết là người của Phượng tộc các ngươi?”
A Lạc Công gật gật đầu.
Tử Xuyên lập tức đi về phía lão ta, vừa đi vừa hỏi: “Còn có người khác đã đi
vào?”
A Lạc Công: “Không rõ ràng lắm, rất có thể.”
Bạch Sơn chậm rãi đi tới, “Xem ra tên tiểu tử đó đã đi vào rồi.”
Tử Xuyên nói tiếp: “Chắc hẳn không phải bọn hắn giết, tất cả đều bị một đòn
giết chết, vết thương như vậy, tu vi của bọn họ làm không được.”
Bạch Sơn hơi sửng sốt, đích thân đi đến kiểm tra vết thương của một thi thể, sau
khi xem xong lại chậm rãi đi tới, “Theo lý thuyết, Phượng Kim Kỳ không đáng
phải giết tộc nhân của mình, xem ra là có tu sĩ Cao Huyền tham gia vào.”
Tử Xuyên đảo mắt nhìn đám nhân viên Phương tộc đang cảnh giác nhìn chằm
chằm hai người bọn họ, hỏi A Lạc Công, “Ta muốn biết rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì. Nói đi, nếu không nói, toàn bộ người Phượng tộc trên Phượng đài
này sẽ chết.”
A Lạc Công biết rõ hai người này là loại nhân vật coi tất cả chúng sinh trong
thiên hạ như con kiến, nếu bọn họ thực sự muốn động thủ, chuyện gì đều có thể
làm ra, Phượng Đầu lĩnh bị hủy hoại chính là một bài học, cuối cùng trước áp
lực đó lão ta đành phải kể lại đại khái tình hình xảy ra.
Đúng lúc này, mấy người chợt lục tục ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bọn họ nhìn
thấy bóng người lơ lửng trên không, nhìn xuống.
Bạch Sơn vui vẻ, cất lời trêu chọc, “Tình nhân cũ của ngươi tới rồi.”
Tử Xuyên lạnh lùng liếc y một cái, sau đó cau mày nhìn chằm chằm trên không
trung.
Người tới chính là Lạc Vân Phinh. Bà ta lóe lên hạ xuống tại trước mặt mấy
người, ánh mắt lạnh lùng đảo qua hiện trường.
Bạch Sơn nhấc tay vẫy vẫy ra hiệu chào hỏi, thu hút sự chú ý của Lạc Vân
Phinh, sau đó chỉ về phía Tử Xuyên, như muốn nói ngươi hãy nhìn hắn ở đó
kìa, và cũng nói lời trêu chọc: “Các ngươi quả nhiên là hữu duyên, tại nơi hoang
sơn dã lĩnh này vẫn có thể gặp được nhau.”
Tử Xuyên rốt cục nhịn không được cất tiếng trách móc, “Câm cái miệng rách
của ngươi lại đi, trong núi rất nhiều cỏ, ngứa miệng thì tự gặm đi.”
Bạch Sơn: “Được rồi, ta nói sai rồi, các ngươi vô duyên, cuộc đời này các ngươi
đã định trước vô duyên với nhau, như vậy được rồi chứ?”
Tử Xuyên và Lạc Vân Phinh đều nhìn chằm chằm y, như muốn nhào tới xé xác
y ra.
Tuy nhiên, trong trường hợp này, cổng vào tiên phủ ở ngay trước mắt, lợi ích
vẫn nên đặt lên hàng đầu, Lạc Vân Phinh đột nhiên quay sang nhìn chăm chú A
Lạc Công, “Nói đi, chuyện gì xảy ra, không nói…” Ánh mắt đảo qua đám người
Phượng tộc tại đây, “Tất cả phải chết.”
“Ai da!” Bạch Sơn nhịn không được lắc lắc đầu, đi tới bên cạnh A Lạc Công,
nhấc tay vỗ vỗ vai lão ta, “Có nghe thấy không, một ông một bà, ngay cả lời đe
dọa ngươi cũng nói giống nhau như đúc. Thật muốn nói bọn họ ý hợp tâm đầu
nhưng không dám a. Bọn họ nhiều người, ta cũng không giúp được ngươi,
ngươi bảo trọng đi.”
Khóe miệng Tử Xuyên khẽ giật giật.
A Lạc Công còn có thể làm gì bây giờ, dưới sự đe dọa hung dữ của Lạc Vân
Phinh, ông ta phải lặp lại một lần nữa những lời vừa mới nói, còn bị ép phải nói
nhiều thêm một chút về những gì diễn ra sau khi Bạch Sơn và Tử Xuyên đi tới
đây.
Người Phượng tộc trên Phượng đài có phần phẫn nộ, nhưng nhìn thấy A Lạc
Công phải thành thật cúi đầu, bọn họ cũng ý thức được người đến không đơn
giản.
Giữa mấy vị khách này với nhau, lời nói mặc dù không có gì hay ho, nhưng
trong một số việc bọn họ dường như có phần ăn ý, lối vào tiên phủ ở ngay trước
mắt, ba người chỉ tới tới lui lui xung quanh lối vào, mà không có ai đi vào, thậm
chí còn thay phiên nhau nhảy xuống núi.
Xuống núi không phải việc gì khác, chính là để thông báo cho cơ sở ngầm của
mình tại Phượng tộc, lệnh cho họ phải bằng tốc độ nhanh nhất gửi tin tức cho
người của mình đến đây.
Ngoài ra, Lạc Vân Phinh còn làm nhiều hơn một chuyện, thần không biết quỷ
không hay đột nhiên xuất hiện tại trước mặt Phượng Tàng Sơn, không có bất kỳ
một câu hỏi han hay khách sáo gì, chỉ nói một câu lạnh lùng như băng, “Lối vào
tiên phủ ở trên Phượng đài, ngươi nghĩ cách dẫn theo một nhóm người đi vào
dò đường, chuẩn bị sẵn sàng tiếp ứng.”
Về phần tình cảnh của Phượng Tàng Sơn như thế nào, có khó khăn gì không, bà
ta hoàn toàn không quan tâm, nói xong liền biến mất.
Trong số các thế lực, chạy tới Phượng đài trước tiên chính là Hướng Lan
Huyên.
Sau khi thấy nàng ta từ trên trời hạ xuống, Tử Xuyên nghi vấn, “Sao ngươi lại
tới đây?”
Y chỉ vừa mới liên hệ với cơ sở ngầm của mình trong Phượng tộc để đưa tin thì
Hướng Lan Huyên đã đến rồi, y làm sao có thể không nghi ngờ.
Khi tại trên cao, Hướng Lan Huyên đương nhiên đã nhìn thấy cánh cổng tiên
phủ đã được mở ra, trong lòng vừa chấn động, vừa nhịn không được âm thầm
mắng Dữu Khánh làm ẩu làm càn, nếu như nói không phải mấy người Dữu
Khánh mở cánh cổng tiên phủ này ra, nàng ta sẽ không tin.