Khí tràng của người tới quả thực rất cường đại, khiến cho mấy người trên bờ
dưới bờ không dám hành động lỗ mãng.
Nhưng cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách, mấy người không kéo dài
nổi, Dữu Khánh không thể không nỗ lực mở miệng thăm dò: “Dám hỏi tôn giá
cao tính đại danh?”
Người đến không có đáp lại, nhìn chằm chằm khung cảnh núi non trong khe
cổng, hình như có vẻ thất thần.
Dữu Khánh cũng không dám tức giận, đưa tay ra hiệu về phía cánh cổng tiên
phủ đã hé mở ra, chủ động mời, “Nếu như Tôn giá đi theo chúng ta đến đây,
mục đích coi như đã đạt được rồi, chúng ta không oán không cừu, không quấy
rầy lẫn nhau, tạm biệt tại đây.”
Nam Trúc cảm thấy biện pháp này rất hay, lừa gạt người ta đi vào là ổn thỏa
nhất, gã gật đầu liên tục, hưởng ứng: “Đúng đúng đúng, không oán không cừu,
mời tôn giá vào.”
Lúc này người đến mới quay đầu nhìn về phía Dữu Khánh, “Đi theo các ngươi?
Các ngươi xứng ư? Ngươi suy nghĩ nhiều. Đống chuyện náo loạn của các
ngươi, đơn giản chỉ là vì nhằm vào nơi này, ta chờ ở đây là được, không cần
theo dõi các ngươi.”
Mấy người đều sửng sốt, đối phương vẫn một mực chờ tại nơi này sao? Dữu
Khánh kinh ngạc hỏi: “Ngài đã biết trước lối vào ở nơi đây sao?”
Người đến chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên phía trời cao, cất tiếng lẩm bẩm: “Phía
bên Thiên Tích sơn, hẳn là lối vào Bồng Lai sơn.” Ông ta quay đầu lại đảo mắt
quét nhìn đám người Dữu Khánh một lượt, “Các ngươi biết được lối vào ‘Chư
yêu’ từ chỗ Bồng Lai sơn phải không?”
Vừa nghe hỏi như vậy, ngoại trừ Hướng Chân cảm thấy nghi hoặc ra, ba sư
huynh đệ thì khó thể che giấu được vẻ mặt đầy kinh ngạc, người này vậy mà
còn biết được Bồng Lai sơn, hơn nữa còn biết được lối vào Bồng Lai sơn tại
Thiên Tích sơn, người này rốt cuộc là ai?
Nam Trúc với cái bụng lộ ra một nửa, nỗ lực làm ra vẻ nho nhã lễ độ, chắp tay
hỏi: “Tôn giá rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Người đến nhàn nhạt liếc mắt nhìn mà thôi, không có trả lời, ánh mắt quay lại
nhìn chằm chằm vào phía bên trong cánh cổng tiên phủ đã mở ra, khẽ thở dài
một tiếng, “Thì ra còn có thể mở ra bằng cách như vậy…”
Dứt lời, người liền biến mất, giống như một làn khói xanh, bay qua khe cửa mở
rộng, biến mất tại trong khung cảnh núi non phía sau cổng.
Người đứng trên bờ, người đứng dưới hồ quay mặt nhìn nhau không nói nên lời,
không biết chuyện gì đang xảy ra, điều làm bọn hắn kinh ngạc nhất chính là,
người tới không có làm ra bất kỳ chuyện gì bất lợi đối với bọn hắn, cứ như vậy
mà bỏ qua bọn hắn.
Đương nhiên, một ít ý tứ bộc lộ ra trong lời nói của đối phương vẫn khiến cho
bọn hắn trong lòng chấn động khó tan.
Ba sư huynh đệ vốn tưởng rằng, trên đời này, bọn hắn là người biết được nhiều
nhất về những bí mật của tiên phủ, nhưng lúc này, bọn hắn mới phát hiện ra
rằng, thì ra là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, trên thế gian này quả
nhiên là tàng long ngọa hổ, thực sự có loại người thâm tàng bất lộ.
Nam Trúc lấy hai tay đưa lên miệng tạo thành hình cái loa, nhỏ giọng nói với
Dữu Khánh: “Có nên đóng cổng lại hay không?”
Hắn hiểu được ý gã, muốn hỏi xem có nên nhốt người thần bí khó lường này lại
bên trong hay không?
Dữu Khánh lườm gã một cái, “Người ta không có làm gì chúng ta, rõ ràng
không có ác ý với chúng ta, kẻ thực sự có ác ý còn ở phía sau. Nếu đóng cửa lại,
kẻ phái sau làm sao đi vào? Ta nói nha, ngươi lề mề ở đó làm gì? Còn không
mau lên đi, nhanh nhanh rời đi?”
Cũng đúng, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết ở dưới hồ lập tức nhảy lên trên,
hướng của trọng lực thay đổi khiến người hơi cảm thấy khó chịu.
Đang chuẩn bị rời đi, ba sư huynh đệ bỗng nhiên ngẩn ra, phát hiện thấy Hướng
Chân không có chạy theo, nhìn thấy Hướng Chân đang quay đầu nhìn chằm
chằm vào bên trong tiên phủ, dường như có chút do dự không nỡ.
Dữu Khánh lập tức gọi: “Hướng huynh, nếu ngươi muốn đi vào, chúng ta không
ngăn cản ngươi. Làm bằng hữu một hồi, từ biệt tại đây, chúc ngươi sớm có được
tiên duyên. Nếu có cơ hội tái kiến trong tương lai, hãy nhớ giúp các huynh đệ
một chút.” Dứt lời hắn cũng không quay đầu lại, kêu gọi hai vị sư huynh chạy
đi.
Nam Trúc cười hắc hắc, trước khi chạy đi cũng vẫy vẫy tay với Hướng Chân, ra
hiệu tạm biệt.
Tuy nhiên ba người chạy chưa được bao xa thì đã phải khẩn cấp dừng lại.
Do dự một hồi, Hướng Chân cuối cùng không có đi vào, mà quyết định quay lại
đi chung với mấy người Dữu Khánh, cảm thấy như vậy ổn hơn. Gã lắc mình
nhảy lên bờ, ánh mắt đảo qua, muốn tìm kiếm hướng đi của đám người Dữu
Khánh, nhưng phát hiện thấy đám người Dữu Khánh vẫn chưa đi xa, đang đứng
yên cách đây không xa, nói chính xác là đang bị một người chặn lại.
Người chặn đường mặc áo choàng đen, mặt ngọc đội tử kim quan, môi đỏ mũi
ưng, mày kiếm mắt sao, tuấn dật trầm ổn, điềm tĩnh đứng chắn trước mặt đám
người Dữu Khánh.
Người đến chính là Thiên Vũ, đám người Dữu Khánh đều nhận ra, đã là người
quen cũ rồi. Còn Hướng Chân, khi bị vạch đất làm nhà giam trên Thiên Tộc sơn
thì cũng đã có gặp, mọi người đều là bạn tù.
Ba sư huynh đệ thật sự bị làm cho phải khẩn trương, hận không thể tự tát miệng
mình mấy cái, đã nói là thời gian eo hẹp, phải nhanh chóng chạy đi, cuối cùng
vẫn cứ dây dưa lề mề, chỉ cần rời đi sớm hơn một chút, chắc hẳn đã có thể chạy
thoát.
Nhưng bọn hắn rất nhanh đều trấn định trở lại, dù sao đều là người trải qua việc
đời.
Thiên Vũ quan sát trang phục Ô Lạc tộc của ba người, cất lời nói trước, “Ngay
phía dưới mí mắt của Đại thánh và Địa sư, vậy mà có thể ném bọn họ lại chạy
đến nơi này, cũng chỉ có ngươi. Ta thực sự đã đánh giá thấp các ngươi. Hết trò
này đến chiêu khác, vòng này nối với vòng kia, mềm mại ngang dọc đều có đủ,
suýt chút nữa khiến ta mù mờ mê muội. Nếu để cho ngươi lăn lộn trong Tu
hành giới thêm một số năm, e rằng thực sự là kẻ không vừa.”
Dữu Khánh nuốt nuốt nước bọt, chắp tay cười gượng nói: “Tam động chủ quá
khen, ngài làm sao lại tới đây?”
Thiên Vũ nở nụ cười, một nụ cười rất ấm áp, “Không không, không có quá
khen, chậc chậc, chỉ vừa mới nói cho ngươi biết Phượng đài có thể là Thiên
đỉnh, ngươi liền mở ra cổng vào tiên phủ, thần tốc không ai bằng. Mấy thế lực
lớn xem như đã lăn lộn nhiều năm như vậy thật vô ích. Long Hành Vân gọi
ngươi là cẩu Thám Hoa quả thực không sai chút nào, chỉ với chiếc mũi chó của
ngươi, muốn tìm tiên phủ, quả nhiên cẩn phải dựa vào mấy con chó các ngươi.”
Chó thì chó đi, bị mắng mấy câu cũng chẳng chết ai, Dữu Khánh nhanh chóng
tránh sang một bên nhường đường, đưa tay mời đối phương đi tới, “Người thấy
có phần, người thấy có phần. Nếu Tam động chủ đã phát hiện được rồi, chuyện
vinh hưởng tiên phúc tự nhiên không thể thiếu ngài. Coi như là chúng ta bận rộn
mở đường cho Tam động chủ, không có gì để nói. Tam động chủ, mời, mời ngài
đi trước!”
Nam Trúc vội vàng theo sát hắn, sang bên nhường đường, đưa tay ra mời đi
trước.
Sự thanh cao của Mục Ngạo Thiết đã biến mất, y cũng thể hiện sự thành khẩn,
bày ra bộ dạng cung kính mời đi.
Hướng Chân ngây người nhìn cảnh này.
Thiên Vũ cất tiếng hừ lạnh, “Nếu như tiên phủ đã mở ra, các ngươi bỏ chạy làm
gì?”
Dữu Khánh kinh ngạc, “Chạy? Vì sao Tam động chủ nói như vậy? Chúng ta
thật vất vả mới mở ra được tiên phủ, vì sao phải chạy?”
Thiên Vũ lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Ngươi cho rằng ta mù sao? Các ngươi rõ
ràng là muốn chạy xuống núi.”