Làn khói vàng óng ánh này có thể nhìn thấy rõ trong bóng đêm, Nam Trúc theo
bản năng liền muốn đưa tay tới để cảm nhận.
May mà Dữu Khánh tinh mắt, bộp, nhanh chóng vỗ bay bàn tay thối của gã ra,
hung dữ trừng gã một cái, “Ngươi thật là không biết sống chết gì cả, chưa biết
tốt hay xấu, ngươi liền dám đưa tay đụng vào?”
Dường như nhận thức được sự sơ suất của mình, Nam Trúc cất tiếng cười khan
ngượng ngùng, bỏ qua.
Quan sát kim vụ bốc lên, nó không có giống như những làn khói khét lẹt khác,
những làn khói khác vừa bay lên liền bị gió thổi làm tán loạn, còn kim vụ giống
như có thể ngự phong, không bị gió làm ảnh hưởng.
Tuy nhiên, sự chú ý của mấy người đều chỉ tập trung vào nơi phát ra kim vụ, đó
chính là chiếc lông vũ nhìn xinh đẹp nhất kia, Dữu Khánh cất tiếng lẩm bẩm,
“Tam Đoạn cẩm?”
Hắn có ấn tượng với chiếc lông vũ này, hắn nhớ rằng chính miệng Phượng Tàng
Sơn đã nói rằng, nó là lông vũ của một loài chim tên là Tam Đoạn cẩm, Phượng
Tàng Sơn khẳng định như đinh đóng cột, chắc hẳn không sai, nhưng sự thật
trước mắt lại chứng minh rõ ràng rằng Phượng Tàng Sơn đã nhận định sai.
Có lẽ cũng không phải là nhận định sai, rất có thể giống như Phượng Tàng Sơn
đã nói, trong số những chiếc lông vũ trên đầu quan không có phượng vũ, nhưng
phượng vũ lại ở trong đó.
Nam Trúc cũng hỏi: “Đây là phượng vũ sao?”
Phượng vũ? Ánh mắt Hướng Chân lấp lóe, nghi hoặc, không biết bọn hắn đang
nói gì.
Điều này còn cần hỏi sao? Rõ ràng đúng là như vậy, Dữu Khánh không giải
thích gì, đưa tay lấy chiếc lông vũ “Tam Đoạn cẩm” đó ra, xoay xoay giữa ngón
tay, quan sát, đồng thời tiện tay ném phần còn lại của đầu quan đang bốc cháy
đi, tận mắt chứng kiến chiếc lông vũ rực rỡ bị đốt cháy từng chút một cho đến
hết.
“Nhìn kìa.” Hướng Chân bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Ba sư huynh đệ bọn hắn nhìn theo phương hướng ngón tay của gã, nhìn thấy
kim vụ bốc lên giống như mây bay trôi về phía hồ nước ở bên cạnh, trôi về
trung tâm hồ nước, rơi xuống rồi chìm xuống.
Mấy người lập tức đi đến đứng bên cạnh hồ, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Kim vụ chìm xuống dưới nước cũng không bị dập tắt, vẫn lấp lóe ánh vàng
chập chờn trôi nổi, rồi lan tỏa ra bốn hướng tám hướng trong nước, tình huống
kỳ lạ như thế khiến cho ba sư huynh đệ bọn hắn ý thức được, có lẽ nơi này thật
sự là Thiên đỉnh mà Cửu vĩ hồ đã nói tới.
Chẳng mấy chốc, chiếc lông vũ xinh đẹp trong tay Dữu Khánh đã cháy hết, khi
một làn kim vụ cuối cùng chìm vào đáy nước và lan tỏa ra, vẫn không thấy xuất
hiện bất kỳ điều gì khác thường, hoặc nói cách khác là không thấy xuất hiện
cảnh tượng dị thường mà bọn hắn cho rằng tiên phủ mở ra, tuy nhiên hào quang
trôi nổi của kim vụ vẫn chưa tắt, vẫn lung linh lập lòe ở trong nước, đọng lại tại
xung quanh đáy hồ, tạo ra một đường thẳng tắp giữa hồ nước.
Sau đó bọn hắn đứng tại đó chờ đợi xuất hiện dị tượng tiên phủ mở ra, bọn hắn
chờ đợi một hồi lâu vẫn không thấy dấu hiệu gì.
Mấy sư huynh đệ càng chờ càng nghi hoặc, theo manh mối mà Cửu vĩ hồ cung
cấp nói rằng, bất tử chi vũ, đốt tại Thiên đỉnh, bây giờ bọn hắn đã làm theo, vì
sao lại không có phản ứng tiếp theo?
Tiếp tục chờ đợi có thể sẽ gặp nguy hiểm, Dữu Khánh biết bọn hắn không thể ở
lại đây lâu, sau khi đảo mắt nhìn quanh một vòng, hắn nói với Hướng Chân:
“Hướng Chân, ngươi lên trên cao nhìn từ trên xuống dưới xem sao.”
Keng! Phi kiếm bật ra khỏi vỏ, Hướng Chân nhảy lên đạp trên kiếm bay lên
trời, rồi xoay quanh ở trên không.
Kết quả dường như đã xác nhận suy đoán của Dữu Khánh, Hướng Chân bay lên
nhanh, hạ xuống cũng nhanh, phi kiếm quay vào vỏ, người lao thẳng xuống mặt
đất, nhưng gã không rơi trở lại vị trí ban đầu, mà hạ xuống phía một đầu của hồ
nước hình chữ nhật, rồi đưa tay ngoắc ngoắc, ra hiệu cho mọi người nhanh tới
đây.
Ba người Dữu Khánh lập tức vù vù lướt về phía đó, từng người đáp xuống tại
bên cạnh gã, Nam Trúc sốt sắng hỏi, “Thế nào?”
Hướng Chân chỉ vào mặt hồ ở trước mặt, “Các ngươi nhìn đi.”
Ba người đồng loạt nhìn đến, lập tức phát hiện thấy kim tuyến chìm dưới đáy
nước yên tĩnh tại phía đầu này cũng không có hoàn toàn áp sát, vẫn còn có một
khoảng trống, trong khoảng trống có hai ký tự lớn do kim vụ ngưng tụ lại.
“Hình như có hai chữ.” Nam Trúc mừng rỡ, xoay đầu qua xoay đầu lại nhìn một
hồi, có chút sốt ruột, “Chữ gì vậy, thấy không rõ.”
Nhìn từ vị trí bọn hắn đáng đứng, các chữ bị lật ngược, hơn nữa mắt nước còn
có gợn sóng lăn tăn, quả thực không dễ đọc được.
Hướng Chân nhìn từ trên cao xuống, nói ra: “Nhìn từ trên cao, kim vụ chìm
dưới đáy nước tạo thành hình dạng như một cánh cổng, hai chữ lớn trên cổng là
‘Chư yêu’.”
Cánh cổng? Ba sư huynh đệ sửng sốt, sau đó đưa mắt nhìn hình dạng kim vụ
trong toàn bộ hồ nước, đường kẽ ở giữa hình chữ nhật không phải chính là hình
dạng của một cánh cổng sao.
Dữu Khánh đột nhiên lắc mình lướt đi, nhanh chóng vòng sang phía đối diện,
đứng ở ngay phía dưới “Cánh cổng”, sau đó dồn sức nhảy lên cao nhìn xuống.
Những người khác hiểu được ý của hắn, lập tức chạy tới. Nam Trúc và Mục
Ngạo Thiết cũng dốc sức nhảy lên cao, tận lực tạo cho mình một góc nhìn đủ
bao quát toàn bộ.
Sau khi liên tục nhảy lên nhìn mấy lần, bọn hắn quả nhiên nhìn thấy được hình
dạng đơn giản của một cánh cổng, lắc lư đung đưa dưới sóng nước, có cảm giác
cực kỳ mộng ảo.
Sau khi mấy người lần lượt ngừng nhảy lên, Nam Trúc cất tiếng kinh ngạc,
“Quả nhiên là một cánh cổng.”
Hướng Chân ở bên cạnh lên tiếng hỏi: “Các ngươi lại tìm được một cái tiên phủ
hả?”
Cả ba sư huynh đệ bọn hắn đều quay nhìn gã, không biết có phải vì xấu hổ hay
không, đều đã bị người ta nhìn thấy như vậy rồi, có phủ nhận cũng không phủ
nhận được.
Dữu Khánh thậm chí có chút dở khóc dở cười, khi chạy tới đây hắn thực sự
không trông chờ có thể tìm được tiên phủ gì đó, lông vũ phượng hoàng, chiếc
chìa khóa để vào cửa vẫn chưa tìm được, lối vào Thiên đỉnh cũng chưa được
xác nhận, tùy tiện gom góp lại như vậy là có thể tìm được tiên phủ ư? Là một
người từng trải nhiều lần tìm tới tiên phủ, bản thân hắn không tin điều đó.
Sở dĩ hắn nhất định phải chạy đến Phượng đài để thử, là bởi vì Thiên Vũ cho
rằng Phượng đài có khả năng chính là Thiên đỉnh. Hắn dự đoán rằng, khi Thiên
Vũ phát hiện ra bọn hắn mất tích, sớm muộn gì cũng sẽ chạy đến đây tìm kiếm,
sau đó manh mối về Bách Hoa tiên phủ mà bọn hắn để lại đương nhiên sẽ bị
Thiên Vũ lấy đi. Về phần chuyện còn lại, rất dễ dàng để cho những người khác
biết được Thiên Vũ đã lấy được manh mối về Bách Hoa tiên phủ.
Ai ngờ, chỉ tùy tiện gom góp cho có mà thôi nhưng lại thật sự tìm được tiên
phủ, thực sự là sống gặp quỷ rồi.
Hắn cười khổ nói: “Nếu như ta nói ban đầu chúng ta tới đây không phải để tìm
Tiên phủ, ngươi có tin hay không?”
Sự thật rõ ràng ra đó, có cần thiết phải trợn mắt nói dối không? Hướng Chân lắc
đầu, “Trông ta rất ngốc ư?”
Ngụ ý là, nhìn ta là người rất dễ lừa gạt sao?
Nam Trúc cũng cất tiếng cười khổ, “Lão Thập Ngũ, đừng có giải thích nữa,
ngay cả ta là người trong cuộc còn không tin được, huống chi là hắn. Ai! Cái
tiên phủ này, tìm thì tìm được rồi, chỉ là tìm được có phần hời hợt vội vàng a!
Mà cũng đúng, chúng ta có lúc nào nghiêm túc tìm kiếm nó đâu? Hình dạng của
Phượng vũ như thế nào còn chưa biết, muốn tìm nó liền có người đưa đến trên
tay chúng ta, muốn biết Thiên đỉnh ở đâu liền có người chủ động nói cho biết,
sau đó liền thành công. Dễ dàng như vậy liền tìm được tiên phủ sao?”
Mục Ngạo Thiết lên tiếng: “Không dễ dàng, chúng ta rất khó tìm được, là vì có
người giúp chúng ta đơn giản hóa quá trình, là bọn họ tìm được rất dễ dàng.
Nếu bọn họ không ra tay, chỉ với chiếc đầu quan của tộc trưởng Phượng tộc,
chúng ta đã không có khả năng lấy được.”
Nam Trúc gật đầu, “Lão Cửu nói có lý.”
“Chư yêu…” Dữu Khánh sờ sờ ria mép, lẩm bẩm: “Tiên phủ này tên là ‘Chư
yêu’ sao?”
Nam Trúc: “Tên là gì không quan trọng nữa rồi, vấn đề là bây giờ động phủ này
đã được tính là mở ra rồi chưa? Nếu sau đó bọn họ vào không được, chẳng phải
sẽ tiếp tục giày vò chúng ta sao?” Gã lấy mồi đánh lửa ra, ngồi xổm xuống bên
bờ hồ, rọi vào trong nước nhìn xem, gã phát hiện thấy dưới đáy nước có một lớp
bùn.
Đây quả thực là một vấn đề, Dữu Khánh quan sát trong hồ nhiều lần, sau đó
trầm ngâm nói: “Đã có cửa, không ngại đẩy thử xem.”
Tạm thời không có biện pháp nào khác, bọn hắn chỉ có thể thử cách ngốc nhất
này xem sao, hắn lập tức nói với Hướng Chân: “Hướng huynh, ngươi tu vi cao,
chúng ta trông chờ vào ngươi.”
Đó hoàn toàn chỉ là lấy cớ, hắn lo lắng có nguy hiểm, nên không muốn để cho
người của mình mạo hiểm trước.
Hướng Chân dường như không suy nghĩ quá nhiều, gã thực sự nhảy vào trong
nước. Vừa vào trong hồ, gã liền “A” một tiếng, nhìn xuống dưới chân mình,
phát hiện thấy mình lại có thể đứng ở trên lớp bùn trong nước, gã tự biết mình
chưa có thi pháp.
Nước cũng không sâu, còn chưa có vượt qua bắp đùi, gã lập tức cúi người
xuống nước, chân đạp vào thành bờ, hai tay chống lên trên lớp bùn, thi pháp
dùng sức đẩy đi.
Người ở trên bờ nhìn thấy liền biết gã rất tốn công sức. Cánh cổng dài hơn hai
mươi trượng, rộng hơn mười trượng, cho dù chỉ đẩy ra một nửa của cổng, phạm
vi giảm đi một nửa nhưng vẫn còn không nhỏ. Tuy nhiên vẫn có cảm giác đã bị
Hướng Chân đẩy mở, đường kim tuyến giữa cánh cổng sủi bọt lên, nước bắt đầu
sôi ùng ục.
Thấy cánh cổng thật sự sắp bị đẩy ra, Dữu Khánh quan sát một hồi, thấy Hướng
Chân không có bất kỳ dấu hiệu gì sẽ bị nguy hiểm, lập tức phất tay gọi: “Cùng
tiến lên, giúp một chút sức.”
Mục Ngạo Thiết và Nam Trúc lập tức nhảy xuống hỗ trợ, còn Dữu Khánh thì ở
lại trên bờ để đề phòng, dù sao cũng phải lưu lại một làm dự phòng, không thể
dễ dàng gom hết trứng vào một rổ.
Bong bóng sủi lên cành lúc càng lớn, Dữu Khánh nhìn thấy có ánh sáng nhạt
xuất hiện tại vị trí giữa cổng, mực nước trong hồ đang hạ thấp rất nhanh, chẳng
mấy chốc liền rút hết sạch, một cánh cổng dường như nằm trong hư không được
ba người bọn họ liên thủ từ từ đẩy ra.
“Mở ra, mở ra rồi, cánh cổng này thật là nặng, nếu tu vi thấp, cho dù tìm được e
rằng cũng khó thể dễ dàng mở ra.” Trong lúc vùi đầu ra sức đẩy cổng, Nam
Trúc vẫn không quên nói nhiều.
Ánh sáng trước mắt càng ngày càng sáng, Dữu Khánh đứng ở trên bờ cũng dần
dần mở to mắt ra nhìn. Xuyên qua cánh cổng chậm rãi mở rộng ra, hắn nhìn
thấy được cảnh tượng của một thế giới khác, bên trong đó là ban ngày, là một
khung cảnh núi non ban ngày, hắn nhìn thấy núi rừng xanh um tươi tốt ở bên
trong.
Lúc này, hắn đã chắc chắn khẳng định, một tiên phủ mới đã thật sự được bọn
hắn mở ra.
Ba người Hướng Chân cũng đã ngừng tiếp tục đẩy cửa, khoảng cách mở ra của
cánh cổng đã đủ để cho mọi người ra vào dễ dàng. Ba người đứng ở trên thành
hồ ngây người quan sát khung cảnh bên trong tiên phủ, không chút nào để ý
rằng hướng trọng lực dưới chân bọn họ đã bị thay đổi.
Mấy người cũng không có bao nhiêu hưng phấn, bởi vì đây không phải là lần
đầu tiên, hơn nữa, bọn hắn biết rõ ở trong đó e rằng không đẹp như trong tưởng
tượng, có thể sẽ có nguy hiểm rất lớn.
Nam Trúc nhìn trái nhìn phải, hỏi người ở hai bên, “Hoàn cảnh ở bên trong có
vẻ tốt, đi vào thăm dò đi. Hướng huynh, tu vi ngươi cao nhất, ngươi dẫn đầu,
thế nào?”
Dữu Khánh đứng trên bờ lập tức mắng, “Thăm dò cái rắm, tám chín phần mười
là rất nguy hiểm. Lên đi, mau rời đi. Động phủ đã mở ra rồi thì nhanh đi đi. Còn
kéo dài nữa, mấy người kia chạy đến thì chúng ta hết đường chạy trốn.”
Nghe hắn nói như thế, mặc dù không cam lòng nhưng Nam Trúc cũng đành bỏ
qua, lẩm bẩm mấy câu tiếc nuối. Gã vừa mới xoay người lại liền ngây người,
sững sờ nhìn Dữu Khánh ở trên bờ.
Mục Ngạo Thiết biết nghe lời sớm xoay người cũng đã sững sờ trước đó một
bước, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
Hướng Chân dường như đang có suy nghĩ gì đó đối với tình hình bên trong tiên
phủ, đã nhận ra được hai người bên cạnh có gì đó không ổn, gã quay đầu nhìn,
rồi từ từ quay đầu lại, ngay lập tức cũng ngây ngẩn cả người.
“Còn ngây ngốc ra đó làm gì, đi nhanh a!” Dữu Khánh đứng trên bờ phất tay
kêu gọi, bởi vì ba người ở phía ngược sáng, trong lúc nhất thời hắn không nhận
ra, nhưng rồi rất nhanh liền phát hiện thấy ba người phía dưới có phản ứng khác
thường, hắn đột nhiên hiểu được gì đó.
Ba người tựa hồ đều nhìn chằm chằm vào bên cạnh hắn, dường như nhìn thấy
thứ gì không nên nhìn thấy, hắn cảnh giác cao độ chậm rãi quay đầu qua, quả
nhiên nhìn thấy được thứ không nên xuất hiện, đó là một người, một người sống
sờ sờ, một người sống mà hắn chưa từng gặp trước đây.
Một nam tử vạm vỡ, mũi sư tử lông mày rậm, đôi mắt sáng to sáng ngời, vẻ mặt
bình tĩnh, khuôn mặt uy nghiêm hùng hồn, y phục vài thô màu xám trắng, tóc
rất dài, dài đến gót chân, tóc dài tung bay theo gió, không có gió, tóc cũng tự lay
động, từng sợi từng sợi phất phơ nhè nhẹ.
Chỉ với việc đối phương có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện tại bên
cạnh hắn gần trong gang tấc mà hắn không hề hay biết, hắn liền biết tu vi của
đối phương rất không tầm thường, dựa vào khí thế của người này khiến người ta
có cảm giác áp bách, hắn đã biết đây là loại người tu vi vượt xa mình, nhìn
trang phục không giống người của Phượng tộc hay người nơi đây.