Bán Tiên

Chương 1116: Tựa như mộng ảo (2)




Một số người có liên quan, kẻ đã chạy, người đã chết, đối với người của Đại

Nghiệp ty, lúc này đã không cần thiết nán lại Ô Lạc tộc nữa, nhân viên nhanh

chóng toàn diện rút lui.

Đứng ở trên nóc mái nhà cộng đồng vỡ nát, Ô Ô tận mắt chứng kiến tất cả

những điều này, gã đang lẳng lặng chờ đợi.

Chờ đợi một thời gian, kẻ đi tìm Thiên Vũ cuối cùng cũng quay lại, gã phi thân

lên trên nóc nhà, chắp tay bẩm báo: “Nhị Động chủ, không tìm thấy, không biết

Tam động chủ đã đi đâu rồi.”

Ô Ô không thốt tiếng nào, ánh lửa bập bùng xuyên qua lỗ thủng mái nhà chiếu

vào một bên khuôn mặt càng ngày càng u ám của gã, gió đêm lạnh lẽo khiến

ánh mắt gã càng ngày càng âm trầm…

“Đã chạy thoát rồi? Chạy thoát ngay phía dưới mí mắt của Đinh Giáp Thanh và

Lý Đông Tân sao?”

Lạc Vân Phinh đang khoanh chân đả tọa trong căn nhà gỗ bên sườn núi nghe

được báo cáo thì đột nhiên đứng lên.

“Đúng vậy, theo thám tử báo cáo, quả thực là đã chạy thoát ngay phía dưới ánh

mắt của bọn họ, còn bày ra bố cục tiệc rượu gì đó, cả hai người bọn họ cũng bị

lừa đến uống rượu.” Mông Phá vừa nói vừa dâng tờ mật báo gửi tới lên.

Lạc Vân Phinh cầm lấy vào trong tay, đi tới cửa, nhờ vào ánh sáng của trăng sao

bên ngoài nhìn xem nội dung trong tờ mật báo, sắc mặt dần chuyển sang lạnh

lùng, “Ta phí không ít trắc trở mới tìm được đầu quan truyền thừa của Phượng

tộc, đưa cho hắn là để hắn tìm ra phượng vũ, hắn vậy mà lại cầm chạy đi!”

Mông Phá: “Hắn bỏ chạy như vậy, chứng tỏ hắn đã phát hiện được điều gì đó.

Hắn bỏ chạy như vậy, chẳng khác gì đã lật đổ bàn, ai trốn ở dưới bàn sẽ không

trốn được nữa. Phía bên Ô Lạc tộc đã xảy ra hỗn loạn, đám người đều đã nhảy

ra. Tô Bán Hứa vừa mới bị bắt liền bị người giết chết diệt khẩu.”

“Kế hoạch bây giờ là tìm được A Sĩ Hành. Hắn cầm chiếc đầu quan của ta,

không thể để cho hắn rơi vào trong tay hai tên chó đó.” Lạc Vân Phinh giọng

điệu oán hận, có vẻ không cam lòng vì đã đi làm áo cưới cho người khác, có

cảm giác đã bị đùa giỡn.

Mông Phá có chút khó xử nói: “Hiện tại có phần không biết làm thế nào, không

biết hắn đã chạy đi đâu, không biết hắn có liên hệ lại với Phượng Tàng Sơn hay

không, hoặc là có thể theo dõi động tĩnh phía bên Thiên Lưu sơn, xét về phương

diện truy tung tìm kiếm, Thiên Lưu sơn là số một.”

Lạc Vân Phinh lập tức cúi đầu, ánh mắt quay trở lại trên tờ mật báo, “Hai tên

chó đó đã chạy về phía Phượng tộc…” Bà ta ngẩng đầu lên, “Ta đến Phượng tộc

nhìn xem trước. Ngươi tiếp tục sắp xếp điều tra và truy đuổi.”

“Vâng.” Mông Phá chắp tay nhận lệnh.

Một tờ giấy chao liệng rơi xuống, đó là tờ mật báo kia, không còn thấy bóng

dáng Lạc Vân Phinh đâu nữa…

Tại một thung lũng kín đáo trong phạm vi Phượng tộc, ba người Dữu Khánh,

Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết ẩn nấp tại đó không dám hành động hấp tấp, thỉnh

thoảng ngẩng đầu nhìn tới ngọn núi lớn cao vút với hình dạng bốn cạnh vuông

vắn kỳ lạ kia, thỉnh thoảng lại cẩn thận cảnh giác đề phòng xung quanh.

Bỗng nhiên, một bóng người từ trên trời lao xuống, bay xuống từ trên ngọn núi

lớn kỳ quái đó, trực tiếp rơi xuống tại trước mặt ba người, chính là Hướng

Chân.

“Thế nào?” Nam Trúc lập tức hỏi thăm.

Hướng Chân: “Trên núi không có ai, cũng không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy

đã từng có người ở, chỉ là một vùng đất bằng, ở giữa có một hồ nước lớn mà

thôi, ngoài ra không có gì khác.”

Ngụ ý là, không cần phải có người trông coi.

Sau khi mấy người gặp mặt nhau, Dữu Khánh tận dụng khả năng ngự kiếm phi

hành của gã ta, giao cho gã nhiệm vụ dò đường, ngọn núi kỳ quái tên gọi là

“Phượng đài” này chính là nơi Phượng tộc dùng để tế tự, quỷ mới biết rõ tình

huống trên đó như thế nào, trước đây chưa từng đến và cũng chưa từng tìm hiểu

qua, bây giờ đã không còn kịp để tìm người hỏi thăm về nó, thời gian không đủ,

hắn vốn là đang chạy đua với thời gian, vì vậy liền để cho Hướng Chân đi dò

đường.

Đã xác nhận được đó là một nơi không người, tự nhiên không có gì để lo lắng

nữa, Dữu Khánh vung tay ra hiệu, lên!

Ba người mặc da thú, để lộ cánh tay, lộ đùi lộ chân lập tức xông về phía ngọn

núi lớn kỳ quái phía trước, tung người lên núi, nhón chân giẫm đạp, lướt lên

như diều gặp gió, Hướng Chân đuổi theo phía sau, trong đêm tối như vậy bọn

hắn không phải lo lắng bị người nhìn thấy.

Núi mặc dù cao, nhưng tốc độ mấy người phi thân lao lên không chậm, chỉ một

hồi sau bọn hắn lần lượt nhảy lên trên đỉnh ngọn núi cao.

Trên đỉnh núi này gió thổi khá mạnh, ánh trăng chiếu vào cái bụng của Nam

Trúc toát màu trắng bệch, gã đã khôi phục lại vóc người vốn có, tấm da thú đó

không có cách nào che phủ hết cái bụng bự của gã, bộc lộ một nửa cái bụng

trắng toát.

Nhìn từ xa, ngọn núi này có vẻ không có một ngọn cỏ, trên thực tế vẫn có một

số cỏ dại lác đác ngoan cường sinh tồn.

Trên đỉnh núi cũng không có gì để xem, mấy người nhảy đến bên cạnh nơi được

gọi là hồ.

Hồ nước rất lớn, nằm tại vị trí chính giữa đỉnh núi, đây là một hình chữ nhật

tiêu chuẩn, dài chừng hai mươi trượng, rộng chừng mười trượng, mặt nước

thỉnh thoảng bị gió thổi lăn tăn phản chiếu ánh trăng sao lấp lánh đầy trời.

Nam Trúc: “Thiên đỉnh là chỉ nơi này sao? Lão Thập Ngũ, chúng ta xuống dưới

thăm dò trước đi.”

“Thăm dò cái rắm.” Dữu Khánh trực tiếp phủ định, “Làm gì còn có thời gian

cho chúng ta chậm rãi dò dò xét xét, có phải hay không cũng không quan trọng

nữa, đốt đã rồi tính tiếp. Nếu không được thì làm theo kế hoạch, lưu lại manh

mối Bách Hoa tiên phủ rồi bỏ chạy.”

Làm sao có thể dễ dàng tìm được tiên phủ như vậy, hắn đã có kinh nghiệm,

trước khi tới đây hắn hoàn toàn không có bất kỳ mong chờ gì.

Miệng nói, tay làm, hắn lôi dải mây đan được cho là đầu quan truyền thừa của

tộc trưởng Phượng tộc đã bị tháo ra giấu ở bên trong da thú, móc bùi nhùi lấy

lửa ra, nhổ nắp đồng đi, thổi bùng lên ngọn lửa, rồi ngay lập tức đưa vào đốt.

Gió nơi này khá lớn và hỗn loạn, ngọn lửa bị gió thổi chao đảo không yên, mấy

người lập tức tụ tập lại, tiện thể thi pháp cản gió.

Manh mối về Bách Hoa tiên phủ? Hướng Chân vẻ mặt hoài nghi, gã xác định

mình vừa mới nghe được mấy từ liên quan, rõ ràng đang thắc mắc với hành vi

hiện tại của mấy tên ngốc này, nhưng gã vẫn tiến tới hỗ trợ cản gió che ánh

sáng.

Mấy chiếc lông vũ này làm sao chống được lửa đốt, và cả tấm mây đan đã khô

khốc kia, chẳng mấy chốc liền xì xèo bốc cháy lên. Dữu Khánh xách ngược nó

trong tay, giúp cho lửa bén nhanh hơn, đồng thời nhìn xung quanh nói: “Không

có bị người nào nhìn thấy chứ?”

Nam Trúc: “Không đâu, đỉnh núi bằng phẳng như thế, núi còn cao như vậy, với

góc độ ở dưới núi là không thể nhìn thấy được một chút lửa như thế này. Yên

tâm đốt đi.”

Vừa nói gã vừa phất tay xua xua làn khói bay tới, mùi khét của lông vũ bị cháy

cũng không dễ ngửi, “Không biết chúng ta có ngốc hay không a, cứ như vậy

đốt… đốt… đốt…”

Lời đang nói chợt nghẹn lại, giống như bị bóp chặt cổ, không nói tiếp được nữa,

không chỉ có gã, mấy người khác đều trợn tròn con mắt, bọn hắn nhìn thấy

trong làn khói đặc khét lẹt toát ra một làn khói màu vàng kim, khi bốc lên thì

tản ra những điểm sáng với hào quang kim sắc rực rỡ, tựa như mộng ảo, nhìn rất

đẹp.